Chương tên sai, chương này là chương 1291.
Chương 1291 còn có một việc
Kỷ Hi Nguyệt trong phòng, cô mới vừa tắm rửa xong, nằm trên giường, Triệu Húc Hàn đi đến.
Vừa tiến lên giường đã ôm lấy cô, không nói một lời, toàn bộ thân thể đều hơi run bần bật, làm Kỷ Hi Nguyệt bị dọa giật mình.
“Anh Hàn, làm sao vậy, không có việc gì chứ?” Kỷ Hi Nguyệt dò hỏi.
Đầu Triệu Húc Hàn để trên vai, lắc đầu, chỉ ôm chặt lấy cô.
“Có phải tất cả đều giải quyết, có thể thở phào nhẹ nhõm?” Kỷ Hi Nguyệt vỗ lưng anh, cảm giác người đàn ông này giờ đây rất yếu ớt.
Triệu Húc Hàn gật đầu, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hơi đỏ.
“Tiểu Nguyệt, cảm ơn em.
Không có em thì anh không thể thuận lợi hòn thành những việc này nhanh như vậy, không thể rửa sạch oan khuất của mẹ anh nhanh thế.
Cảm ơn em!” Triệu Húc Hàn kích động, cảm động.
Kỷ Hi Nguyệt biết anh đã được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thật ra cô cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tin tưởng sau này cô và anh có thể sinh sống thật tốt.
“Bởi vì có anh, em mới có thể trở nên mạnh thế, mới có thể giúp ưnh, cho nên em cũng nên cảm ơn anh.” Kỷ Hi Nguyệt cười.
Triệu Húc Hàn nhì cô thâm thúy, ngay sau đó kéo cô vào trong lòng ngực, thở ra một hơi thật dài, nói: “Biết em chính là việc tốt nhất trong đời anh.”
“Em cũng vậy.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Cả người Triệu Húc Hàn chấn động, anh cảm thấy bản thân rất có lỗi với Kỷ Hi Nguyệt.
Buổi tối kia anh đã để lại cho cô một tâm bệnh nghiêm trọng, sao sẽ là việc tốt đẹp được, chính anh thật là một súc sinh.
“Hôm sau chính là giao thừa, chúng ta về chỗ cha ăn cơm không? Hay là ai về nhà nấy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Cha anh nói để anh cùng đi thăm cha em, cho dù đêm nay chúng ta đi họp thường niên của Triệu gia, cho dù là cơm tất niên thì chờ mùng một cũng sẽ trở về.” Triệu Húc Hàn nói: “Cha anh rất vui vì anh gặp được em.”
“Phải không? Trước kia không phải cũng phản đối à?” Kỷ Hi Nguyệt cười.
Triệu Húc Hàn lắc đầu, nói: “Tuy rằng đã từng phản đối, nhưng cuối cùng vẫn nói chỉ cần là người anh yêu thì cha đều sẽ đồng ý, chỉ là có thể sẽ để em gặp nguy.
Giờ thấy em lợi hại như vậy, cha anh vui mừng còn không kịp nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt ôm eo anh, nói: “Hình như còn có một việc chưa làm?”
“Tôn gia?” Ánh mắt lạnh lùng của Triệu Húc Hàn xẹt qua một vệt tinh quang.
“Vâng, lão Vương nói với em, hy vọng năm sau chúng ta hợp tác với quốc gia, trực tiếp làm tan rã hang ổ Tôn gia, bởi vì Tôn gia đều là sát thủ, nguy hại quá lớn với thế giới.
Hơn nữa họ cũng là phản đồ của Hoa Hạ, người Hoa Hạ chết trong tay sát thủ Tôn gia không ít, cho nên quốc gia sớm muốn tấn công, nhưng thực lực không đủ.
Nếu em và Triệu gia bằng lòng hỗ trợ, như vậy thì hợp tác một lần!”
“Cho dù quốc gia không ra tay thì anh cũng muốn ra tay.
Tôn gia nhiều lần muốn giết anh, chẳng lẽ anh không trả về thứ gì đó?” Khóe miệng Triệu Húc Hà gợi lên nụ cười lạnh tàn nhẫn.
Kỷ Hi Nguyệt cười khúc khích, nói: “Vậy được, sau ăn tết coi như đi nghỉ phép đi.”
Triệu Húc Hàn gật đầu, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ của cô.
Kỷ Hi Nguyệt rất nhiệt tình hôn lại, chẳng qua hai người cũng không có tiếp tục, rốt cuộc nếu không ngủ thì trời đã sáng, việc ngày mai còn có rất nhiều.
Chỉ là trong đầu hai người đều suy nghĩ khi nào mới có thể chân chính trở thành phu thê?
Hôm sau, Triệu Húc Hàn lại sớm đi nhà cũ, tiếp đón người gia tộc Triệu gia, nhìn thái độ xử sự của mọi người.
Lúc này anh sấm rền gió cuốn, diệt trừ năm nguyên lão, ai lại có cấu kết với các nguyên lão, hoặc là lòng có bất mãn, anh lập tức hạ nhẫn tâm trấn áp toàn bộ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...