Kỷ Hi Nguyệt không khỏi nhìn Triệu Húc Hàn.
Sắc mặt của tên đại ma vương này bỗng nhiên tốt lên rất nhiều, anh đang yên lặng nhìn cô.
“Vâng vâng vâng, tôi thực sự không chịu được tình huống như vậy, còn phải học hỏi hai vị nhiều.” Tiền Giang Thành cũng sững sờ, sau đó hèn mọn nói.
“Giang Thành, anh không cần phải ăn nói khép nép như vậy, anh cũng đâu thua kém bao nhiêu.” Kỷ Hi Nguyệt nghe cũng rất tức giận, “Cửu thiếu, ý anh là sao đây? Giang Thành chọc ghẹo anh chỗ nào rồi?”
Cố Cửu trong lòng muốn chửi thề, đây chẳng phải là đang diễn kịch thôi sao.
“Đâu có, tôi chỉ cảm thấy thanh niên thì nên có chút khí phách, chúng tôi cũng đâu phải ăn thịt người.
Dáng vẻ này thực sự không thích hợp.” Cố Cửu khẽ nhún vai.
“Tôi thấy anh mới là người không phù hợp đấy! Giang Thành là bạn của tôi, tốt nhất anh nên khách sáo một chút! Bằng không tôi sẽ không quen biết người bạn như anh.
Không đúng, vốn dĩ anh cũng đâu phải là bạn của tôi! Giang Thành, không cần để ý tới con công kiêu ngạo này.
Người trưởng thành mà nói ra toàn những lời vô nghĩa!” Kỷ Hi Nguyệt chửi Cố Cửu một hơi.
“Khụ!” Triệu Húc Hàn chịu không nổi, xuýt chút nữa bật cười, vội vàng quay đầu lại.
“Triệu tổng, anh giao thiệp với kiểu bạn bè gì vậy? Không có tư chất gì cả.” Kỷ Hi Nguyệt quay sang bĩu môi với Triệu Húc Hàn.
Tiền Giang Thành rất xấu hổ, không biết nên xử lý tình huống này như thế nào.
Triệu Húc Hàn lên tiếng: “Miệng anh ta rất độc, hai người đừng coi là thật.”
“….!” Cố Cửu trợn mắt nhìn Triệu Húc Hàn, tên đàn ông đê tiện này là anh em của anh sao? Chắc anh phải đánh chết anh ta quá.
“Không sao không sao.
Cửu thiếu nhận xét về tôi rất đúng, tôi vẫn còn trẻ, kinh nghiệm chưa nhiều, sau này mong anh Triệu và Cửu thiếu chiếu cố thêm nhiều.”
Trong mắt của Giang Thành, Triệu Húc Hàn tuy lạnh nhạt nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với Cố Cửu độc mồm độc miệng.
Kỷ Hi Nguyệt phẫn nộ nhìn Cố Cửu bằng ánh mắt khinh thường.
Cố Cửu dở khóc dở cười, anh ấy vẫn còn chuyện muốn cầu xin cô đấy.
Triệu Húc Hàn này chắc chắn là gài bẫy anh ấy rồi.
Nhưng sự quả quyết của Kỷ Hi Nguyệt anh ấy đã thực sự được diện kiến, ăn nói còn độc địa hơn cả mình đấy chứ?
Thời gian sau đó, Tiền Giang Thành ngồi bên cạnh Triệu Húc Hàn, hai người tán gẫu về những chuyện liên quan đến đại học Yale.
Cố Cửu đưa ngón tay khẽ câu Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt hứ một tiếng, không thèm đáp lại.
Cố Cửu lập tức chắp tay cầu xin, vẻ mặt rất thành khẩn.
Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới bước qua, ngồi bên cạnh anh ấy, bực bội nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Cố Cửu xém chút nữa bị sặc nước miếng, anh ấy có lúc nào không nói chuyện đàng hoàng đâu chứ? Sao giống Triệu Húc Hàn thế không biết?
“Tiểu Nguyệt, tôi có thể gọi cô như vậy không?” Cố Cửu cười nịnh nọt.
“Không thể! Tôi với anh đâu có thân.” Kỷ Hi Nguyệt khó chịu ra mặt.
“Sao lại không thân.
Lúc trước, lần nào cô bị thương cũng là tôi chữa trị đấy, lẽ nào cô quên rồi sao? Tôi còn không thu tiền nữa.” Cố Cửu vội vàng nói.
“Xía, bệnh viện là anh Hàn giúp anh mở ra.
Anh ấy gọi anh đến thăm khám cho tôi mà anh cũng đòi thu tiền à? Đạo đức của anh sao mà thấp thế? Đúng là tôi đã đánh giá anh quá cao rồi!” Kỷ Hi Nguyệt xem thường anh ấy.
“…..!” Cố Cửu nhất thời câm nín, chuyện này thì có liên quan gì đến nhân phẩm của anh ấy chứ.
“Tôi biết gia thế của anh rất tốt, dòng dõi uy quyền, nhưng làm người ăn nói cũng phải có hậu.
Huống hồ gì đây còn là bạn bè tôi, nếu sau này Giang Thành bị trở ngại tâm lý thì làm thế nào đây?” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục chửi
Cố Cửu chỉ thiếu nước quỳ xuống kêu cô ngậm miệng, anh ấy nói một câu, cô có thể chửi lại mười câu, sao trước đây anh ấy không nhận ra cô có thể ăn nói lý lẽ vậy nhỉ?
Không đúng, xét về độ mắng người Kỷ tiểu thư đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất, đặc là đối với Triệu Húc Hàn, anh bị cô làm cho sợ gần chết.
Mỗi lần Triệu Húc Hàn bị cô mắng là mặt mày còn thối hơn đá trong hố xí, dọa cho những người xung quanh ai ai cũng run sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...