“Tôi biết thuật phòng thân, lại còn không yếu, đều là lúc trước anh Hàn dạy tôi.
Đây gọi là danh sư xuất cao đồ.” Kỷ Hi Nguyệt cười.
“Sư phụ đã chết trên bờ cát.” Triệu Húc Hàn khó được hài hước.
Thật ra trong lòng anh lại thật sự vô ngữ, ai sẽ nghĩ một người phụ nữ có thể lập tức trưởng thành nhanh vậy đâu?
Kỷ Hi Nguyệt cười ha ha, ngay sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, nói: “Có rồi, có rồi!”
“Có cái gì?” Trương Hành nhìn cô lúc kinh lúc rống, nghĩ thầm cô không có tâm lý bệnh thì chính là có bệnh tâm thần.
“Anh Hàn, anh có thể trói chặt em trước!” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ nói.
Hai người đàn ông nháy mắt đã có sắc mặt vặn vẹo, cảm giác từ hình ảnh kia quá mạnh, muốn Triệu Húc Hàn trói cô lại, kia thật sự làm người rất dễ suy nghĩ bậy bạ.
Người phụ nữ này cái gì cũng không nhắc đến cái khác mà lại nói cái này.
“Ý kiến hay!” Có điều Trương Hành lập tức gật đầu đồng ý.
“Có thể thử xem.
Hàn thiếu, đây quả thật là một biện pháp.
Chẳng qua anh phải trói kiên cố chút.”
Triệu Húc Hàn tức giận liếc anh ấy một cái, Trương Hành trực tiếp chạy.
Đây mẹ nó quá xấu hổ, là chơi tình thú?
Hai người ra khỏi chỗ của Trương Hành, ngồi lên xe Tiêu Ân, Long Bân ở ghế điều khiển phụ, nói: “Đại tiểu thư, La Hi là ở tiểu khu Phong Nhã hả?”
“Đúng vậy, nếu không anh ấy có thể đi đâu được.
Mấy ngày nay anh ấy đều đang tu luyện, hiệu quả cũng không tồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Long Bân tức khắc quay đầu lại nói: “Đại tiểu thư, tôi cũng cần tu luyện.”
“Không ai ngăn anh.” Kỷ Hi Nguyệt biết tâm tư nhỏ của anh ấy, lập tức tức giận dỗi về.
“À.” Long Bân chịu thiệt, Kỷ Hi Nguyệt ở sau trực tiếp nhào vào trên người Triệu Húc Hàn, nói: “Anh Hàn, Trương Hành nói không tệ.
Đêm nay chúng ta thử xem thế nào, anh trói em lại!”
“Phụt!” Long Bân phía trước trực tiếp phun nước miếng, ngay cả Tiêu Ân cũng suýt chút nữa đạp sai chân ga.
Bọn họ cũng không biết Kỷ Hi Nguyệt có bệnh này, nghe Kỷ Hi Nguyệt nói câu ái muội như vật nên tức khắc suy nghĩ bậy bạ.
Cậu chủ và đại tiểu thư cũng chịu chơi ghê nhỉ? Đáng thương những người đàn ông độc thân bọn họ.
Triệu Húc Hàn nắm tay cô, âm thanh lạnh lùng: “Đừng nói bậy.”
Lúc này Kỷ Hi Nguyệt mới hiểu được còn có hai người kia ở đây, chỉ có thể gật đầu, nói: “Các anh đừng nghĩ quá nhiều, tôi và anh Hàn đang thảo luận tư thế.”
“Khụ khụ khụ.” Tiêu Ân và Long Bân đều ho khan, ngay cả Triệu Húc Hàn cũng ho khan.
Kỷ Hi Nguyệt mới biết được mình càng bôi càng đen.
Tư thế, tư thế gì nóng bỏng dữ vậy?
“Nói các anh cũng không hiểu đâu, đàn ông các anh chính là háo sắc, đều nghĩ đi đâu vậy, là tu luyện, tu luyện đó biết chưa!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.
Triệu Húc Hàn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của cô cũng thẹn thùng, duỗi tay sờ đầu cô, nói: “Đừng gấp, sẽ có cách mà.”
Xe trở lại tiểu khu Phong Nhã, thế mà lại đón một vị khách không mời mà đến.
“Triệu Vân Sâm, anh tới làm gì?” Kỷ Hi Nguyệt vừa thấy Triệu Vân Sâm đã tức giận.
Nếu không phải cậu ta nói việc của cô cho Thiết Quý Hoành thì sao người đàn ông kia có thể biết được nhiều vậy?
Triệu Vân Sâm nhìn Kỷ Hi Nguyệt ngẩn cả người.
Lúc này mới bao lâu không gặp, chưa đến một tháng mà nhìn như cô gái trẻ này lại có thay đổi.
Khuôn mặt nhỏ mềm mại tựa như càng xinh đẹp, phủ một tầng ánh huỳnh quang, đúng vậy, thật muốn sờ một phen.
Tựa như hơi thở trên người cũng đã thay đổi, trở nên càng thêm thần thánh không thể phạm vào.
“Khụ! Vân Sâm, tới đây có chuyện gì?” Triệu Húc Hàn thấy Triệu Vân Sâm nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt, hai mắt đều là vẻ kinh ngạc khi thấy sắc đẹp, lập tức tức giận hỏi.
“A, chú ba, cháu, không phải cháu đã lâu không gặp chú nên lại đây thăm chú đó à? Còn nữa, cháu cũng muốn nói chuyện công ty điện ảnh với Tiểu Nguyệt.” Ánh mắt Triệu Vân Sâm lại nhìn về cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...