Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời


Khóe miệng Triệu Húc Hàn hơi run rẩy, sau đó nói: “Vẫn chưa, tựa hồ càng ngày càng nghiêm trọng.

Có liên hệ giáo sư Trương Hành chưa?”
“Đã liên hệ rồi, hai ngày nữa sẽ tới đây.

Chẳng qua sao lại càng ngày càng nghiêm trọng? Hàn thiếu, tôi càng ngày càng hoài nghi anh khiêu khích phụ nữ thế này, có phải kỹ thuật quá kém không?” Cố Cửu nói giỡn với bạn tốt.
Triệu Húc Hàn trực tiếp cúp máy, cả khuôn mặt tuấn tú đen nhánh.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt xuống lầu thì nhìn thấy Triệu Húc Hàn như vậy.
Cô tức khắc nghĩ thầm, xem ra tối hôm qua lại thất bại.

Dáng vẻ này của anh Hàn hoàn toàn là dục cầu bất mãn, hầy, thật sự quá đáng thương.

Làm sao đây, có lẽ trước khi cô khỏi thì sẽ không ngủ chung với anh, nhưng nếu lại kéo dài, chờ khi cô khỏi thì người đàn ông này sẽ thành phế nhân.

“Anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt hơi sợ hãi, nói: “Rất xin lỗi, đều do em không tốt.”
“Nói bậy gì đó?” Triệu Húc Hàn nhíu mày: “Không sao, từ từ sẽ tốt.”
“Em muốn tìm giáo sư Trương Hành đến đây, kiểm tra lại, không phải có thôi miên hả? Em có thể thử xem thế nào.” Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt khát vọng các loại phương pháp có thể trị được bệnh thân thể của cô.
Triệu Húc Hàn lập tức trừng lớn mắt, nói: “Không thể thôi miên.

Một khi thôi miên, em sẽ không biết gì cả.

Giáo sư Trương Hành là nam!”
Kỷ Hi Nguyệt đầy đầu hắc tuyến, cô tự nhiên biết Trương Hành là nam, chỉ là người ta là giáo sư, hơn nữa anh hoàn toàn có thể ở bên cạnh trông chừng anh ấy, còn đi đâu được.
“Em nói em và anh!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.
Triệu Húc Hàn sửng sốt, nói: “Chờ anh ta tới rồi nói, không vội.”
“Anh không vội? Nhưng mà em vội!” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm nếu phương diện này của cô vĩnh viễn không được, vậy thật sự không thể kết hôn sinh con, càng không có sinh hoạt vợ chồng, nhất định cũng không có ngày lành sau này.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, nói: “Không vội, em mới 21.”
Kỷ Hi Nguyệt chu môi, nói: “Em mặc kệ, dù sao em muốn chữa khỏi.


Đúng rồi, nếu không chúng ta uống rượu đi, anh chuốc say em thử xem, có phải được không?”
Lúc này đến phiên Triệu Húc Hàn đầy đầu hắc tuyến, nói: “Đừng nói bậy, em có uống say hay không không có gì liên quan đến phản ứng bản năng của thân thể em.

Hơn nữa cho dù có thể, em cũng uống say rồi thì còn biết gì nữa?”
“Ít nhất anh có thể thỏa mãn!” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thế.
Triệu Húc Hàn tức khắc có sắc mặt khó coi, nói: “Em cảm thấy như vậy anh sẽ thỏa mãn?”
“Không phải hả? Không phải đàn ông đều là?” Kỷ Hi Nguyệt không dám nói tiếp, nghĩ thầm không phải đàn ông chỉ muốn phát tiết một chút thì tốt rồi à?
“Còn không bằng em dùng tay!” Triệu Húc Hàn cho cô đáp án.
Kỷ Hi Nguyệt tức khắc đỏ mặt, người đàn ông này biến xấu xa, quá tà ác.
Thím Lý bưng bữa sáng ra tới, tiếng đập cửa vang lên.
Thím Lý đặt bữa sáng xuống rồi đi mở cửa, là Long Bân và La Hi, vừa tiến đến đã tươi cười thân thiết.
“Cậu chủ, đại tiểu thư, chào buổi sáng!”
Triệu Húc Hàn nhìn bọn họ, nói: “Sớm vậy, có việc?”
“Không có việc gì không có việc gì, chính là muốn tìm đại tiểu thư cùng luyện tập chút thôi, không phải thời gian vẫn còn sớm à?” Long Bân lập tức cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt xem như nghe ra được, nhìn đồng hồ, nói: “Đúng là còn sớm.

Đi thôi, tôi cũng đi tập luyện một hồi.” Tuy rằng giờ cô không cần tốn nhiều thời gian như vậy, hơn nữa nhìn thấy Triệu Húc Hàn ở nhà ăn, cho nên hôm nay cô cũng chưa rèn luyện.
Triệu Húc Hàn nhìn bọn họ rồi nhìn lại Kỷ Hi Nguyệt, sau đó gật đầu, nói: “Đi đi, một giờ sau xuất phát.”
“Vâng, cậu chủ!” Long Bân vội vàng vui mừng nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui