Trần Á Nam đề nghị đi nhà hàng Hàn Quốc phố đối diện, Kỷ Hi Nguyệt không có ý kiến.
Chẳng qua vì không cho người khác nhận ra Trần Á Nam, cách cậu ta ra cửa giống như Triệu Húc Hàn, mang khẩu trang, mũ và kính râm.
Có điều lúc này tâm trạng của cậu ta đã cui vẻ đến mức sắp bay lên trời.
Đã khá lâu rồi cậu ta không nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt.
Sau khi cậu ta một lần nổi tiếng, người cậu ta muốn thông báo nhất chính là Kỷ Hi Nguyệt, người cậu ta muốn cảm ơn nhất cũng Kỷ Hi Nguyệt, hơn nữa lúc cậu ta thường xuyên một mình cũng sẽ nhớ tới Kỷ Hi Nguyệt.
Khuôn mặt nhỏ điềm mỹ xinh đẹp, cặp mắt to đen trắng rõ ràng tựa như vẫn luôn là mắt cười cong cong, rất dịu dàng rất thân thiết, cho cậu ta một cảm giác rất ấm áp và thoải mái.
Cậu ta thật sự hy vọng cô là bạn gái của mình.
Đáng tiếc cậu ta biết Kỷ Hi Nguyệt đã có bạn trai, chỉ là trong lòng không phục, còn nghĩ muốn cướp lại thôi.
Hai người đi vào nhà hàng Hàn Quốc, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Trần Á Nam nhất định phải mời Kỷ Hi Nguyệt ăn cơm, Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể cười gật đầu.
“Học tỷ, thật sự cảm ơn chị, làm em có thành tựu như vậy.” Trần Á Nam rất cảm kích nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sự yêu thích trong ánh mắt che dấu không được.
Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt một cái đã nhìn ra.
“Vậy cũng cần chính cậu có thiên phú, chịu nỗ lực.
Nhiều nhất chị chỉ là Bá Nhạc, cậu mới là thiên lý mã.” Kỷ Hi Nguyệt hào phóng cười.
Trần Á Nam vội nói: “Nếu không có Bá Nhạc, đâu ai có thể nhìn ra em là thiên lý mã.
Cho nên vẫn là Bá Nhạc lợi hại nhất.”
“Được được được, cậu cũng đừng cảm ơn chị nữa.
Cậu có thể hot lên, cũng vì công ty kiếm tiền, chị cũng người được lợi, cho nên giữa chúng ta không cần khách sáo nữa, được không?” Kỷ Hi Nguyệt cười.
Trần Á Nam cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt thật sự thân thiết cực kì, quá hiểu lòng người.
“Được, học tỷ nói cái gì, em sẽ nghe cái đó.” Trần Á Nam gắp đồ ăn cho Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cũng không khách sao, cười nói: “Nghe nói có công ty khác đào cậu?”
Trần Á Nam tức khắc biến sắc, vội nói: “Học tỷ, chị đừng hiểu lầm, em sẽ không đi!”
“Chị không có ý đó.
Người nổi danh, có người đào cũng chuyện tốt.
Chị chỉ là hỏi một chút, cậu đừng gấp quá.” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười nói, chàng trai trẻ này cũng quá đơn thuần.
Trần Á Nam thở phào nhẹ nhõm, nói: “Học tỷ, chị yên tâm, đời này em chỉ ở Húc Nguyệt, sẽ không đi.
Em chỉ nghĩ báo đáp học tỷ cho tốt, hơn nữa học tỷ đối xử với em cũng rất tốt, sẽ không bạc đãi em.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Cậu có thể nghĩ vậy là rất tốt.
Chẳng qua người sợ nổi danh, heo sợ mập, sau này làm việc gì cũng vẫn phải cẩn thận, đừng cho người hãm hại hoặc bịa đặt gì đó sau lưng, chúng đều sẽ ảnh hưởng danh dự của cậu.”
“Em biết, em sẽ cẩn thận.
Đặc biệt là tai tiếng, em nhất định sẽ không có tai tiếng.” Trần Á Nam vội nói.
“Cậu còn nhỏ, nhanh vậy đã muốn có tai tiếng.
Chị muốn nói cho cậu, lúc này mới vừa cất bước, trong vòng hai năm không được có bất cứ tai tiếng gì biết không?” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Chính là không được ở riêng với nhau, để tránh bị chụp được.
Cho dù ở chung với nữ thì cũng phải có người thứ ba ở đây, như vậy mới có thể giải thích rõ ràng, biết không?”
Trần Á Nam gật đầu, nói: “Vậy học tỷ, lúc này chúng ta thì sao? Có thể có tai tiếng không?”
“Cậu nghĩ tốt quá ha.
Chị là bà chủ của Húc Nguyệt, cậu là công nhân, có thể giải thích việc ăn cơm với cậu.
Cậu là cây rụng tiền của chị, chị phải mời cậu ăn cơm dỗ dành, mới sẽ không để cậu chạy, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười rất mỹ lệ.
Trần Á Nam tức khắc dở khóc dở cười, nói: “Vậy là tốt rồi, sau này em có thể ăn cơm với học tỷ nhiều hơn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...