“Đúng rồi, thím à, thím từng gặp phu nhân Thiết Thiên Hoa của Uý gia chưa?” Sau khi xác định được một cách để đối phó Uý Mẫn Nhi, Triệu Húc Hàn lập tức chuyển đề tài.
Triệu phu nhân sửng sốt giây lát, nói: “Đương nhiên từng gặp, còn từng gặp rất nhiều lần, bình thường tập đoàn tụ họp đều sẽ gặp được, sao thế?”
“Vậy thím cảm thấy Thiết Thiên Hoa này là người thế nào?” Triệu Húc Hàn lại hỏi.
Triệu phu nhân suy nghĩ giây lát, khẽ cười nói: “Thiết Thiên Hoa à, cũng được đấy.
Rất thục nữ rất dịu dàng, làm mọi chuyện đều chu đáo, nói chuyện cũng rất thoải mái, còn rất hay khen người khác.
Phu nhân trong giới rất nhiều, mọi người đều thích bà ấy, xem như bà ấy cũng rất nổi tiếng.
”
“Xem ra quả nhiên là người thâm tàng bất lộ, bát diện linh lung.
” Triệu Húc Hàn cười lạnh một tiếng, đôi mắt nheo lại, ánh sáng bên trong lạnh như kiếm băng.
Triệu Phiên Vân khó hiểu, hỏi: ” Húc Hàn, Thiết Thiên Hoa này có gì đó không bình thường sao?”
“Bà ta có liên quan đến cái chết của mẹ cháu.
” Một câu của Triệu Húc Hàn khiến cả Triệu Phiên Vân và Triệu phu nhân đều sững sờ.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, không nghĩ đến anh sẽ nói ra, nhưng thấy anh cũng hoàn toàn tin tưởng hai người họ.
“Húc Hàn, lời này của con từ đâu mà ra.
” Triệu Phiên Vân nhìn Mao quản gia bên kia, may mà không có ai ở đây.
Triệu Húc Hàn kể hết toàn bộ lời của Thiết Quý Hoành.
“Cái gì, muốn Tiểu Nguyệt đi cùng anh ta ba ngày! Súc sinh này, sao lại đưa ra yêu cầu vậy chứ!” Triệu Phiên Vân nghe xong cả người đều nảy lên.
Sắc mặt Triệu phu nhân cũng khó coi, nói: “Sao Thiết gia chủ lại là loại người này, còn thật sự đánh giá cao anh ta! Cướp bạn gái người ta, thực sự chẳng có chút giới hạn nào cả.
”
“Thực ra Thiết gia chủ muốn cháu cùng anh ta đi du lịch ba ngày.
” Kỷ Hi Nguyệt rất phiền muộn.
“Có gì khác nhau đâu? Đàn ông đều là loài vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, nhất định anh có ý nghĩ không an phận với cháu!” Lời Triệu phu nhân nói ra hoàn toàn là lời dân dã lúc bà còn là học sinh mới có thể nói, đủ thấy bà cũng bị Thiết Quý Hoành chọc tức giận.
“Húc Hàn, con sẽ không đồng ý đúng không?” Triệu Phiên Vân nhìn gương mặt tuấn tú đen kịt kia của Triệu Húc Hàn, hơi sợ sệt, hỏi.
Triệu Húc Hàn lập tức nói: “Sao có thể? Bây giờ cháu cũng muốn giết anh ta! Nhưng chú, người đầu dây bên kia điện thoại sẽ là ai? Chú có thể suy đoán chút không?”
Triệu Phiên Vân sửng sốt, lập tức nhíu mày, nói: “Người sẽ gọi cho Thiết Thiên Hoa nói loại chuyện này, xem ra quan hệ hẳn rất tốt, hoặc là lợi ích hợp tác rất lớn.
”
Triệu Húc Hàn lập tức gật đầu.
Triệu Phiên Vân nghĩ đi nghĩ lại rất lâu mới nói: ” Thiết Thiên Hoa quen biết rất nhiều phu nhân trong giới, nhưng lại không thân thiết nhiều với đám đàn ông, không biết đầu dây bên kia điện thoại là đàn ông hay là phụ nữ.
”
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Nguyên bản lời của Thiết Thiên Hoa là, gấp làm gì, anh ta chả tra được gì cả! Thiết Quý Hoành đã nói như vậy, giọng điệu của lời này dường như Thiết Thiên Hoa vẫn còn nắm chắc vị trí chủ đạo.
”
“Không sai, hình như Thiết Thiên Hoa đã phân phó người làm? Bà ta là chủ mưu?” Triệu phu nhân nói.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, vấn đề này thật sự hơi mập mờ, nhưng tất cả đều muốn nhanh chóng biết được kết quả.
Điều này giống như đang miêu tả sinh động đáp án, nhưng lại cố tình nghĩ không ra, tưởng chừng như muốn để người phát điên!
Giờ Triệu Húc Hàn đang có cảm giác này.
Bọn họ đều biết chỉ cần khiến Thiết Thiên Hoa nói ra người ở đầu dây bên kia điện thoại là ai thì nan đề này rất có thể sẽ được giải quyết ngay lập tức, nhưng mà lại không được.
“Anh Hàn, nếu không thì em lại đi hỏi thử Thiết Quý Hoành?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh nắm chặt tay rối rắm, lông mày cũng sắp chạm nhau, thực sự hơi không đành lòng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...