Kỷ Hi Nguyệt tự nhận không phải đồ ngốc, cô không nhìn lầm cặp mắt phát sáng của anh ta.
Đó là loại ánh sáng của sự yêu thích.
Cho dù người đàn ông này che dấu thế nào thì cô cũng nhìn ra được anh ta có hứng thú với cô, hơn nữa còn là loại yêu thích giữa nam nữ.
Ngoài miệng thì anh ta nhắc đến Triệu Vân Sâm, Triệu Húc Hàn, chẳng qua anh ta cũng chỉ muốn hiểu rõ cô hơn!
Cô cũng không phải thiếu nữ chẳng hiểu gì cả, không dễ bị lừa.
Chẳng qua nếu anh ta thích cô thì cô cũng không ngại lợi dụng anh ta một chút.
Dù sao cũng nói rất rõ ràng, nếu anh ta không muốn an phận thì không thể trách cô làm cô gái xấu xa.
“Đúng rồi, không phải anh Thiết muốn gặp Úy Mẫn Nhi hả? Hôm qua Úy Mẫn Nhi nói hôm nay đi văn phòng của anh, anh vẫn nên suy nghĩ thật kỹ xem làm sao giải thích với cô ta đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Thiết Quý Hoành nhún vai, nói: “Có gì cần giải thích đây.
Không muốn đầu tư thì không đầu tư.
Đó là làm ăn, thứ bỏ ra chính là tiền.
Cô ta tính toán quá khôn khéo, ích lợi cho anh không nhiều, anh thu hồi lại cũng không đáng trách.
Hôm qua cô ta hẹn buổi chiều đến phòng làm việc của anh thảo luận.”
“Sao nghe ra giống như em tìm cho anh một bậc thang đi xuống vậy?” Kỷ Hi Nguyệt cười khổ một tiếng: “Rõ ràng em chỉ muốn phá hư chút chuyện làm ăn của Úy Mẫn Nhi.”
Thiết Quý Hoành lại cười, sao lại có cô gái thẳng thắn đáng yêu như thế, có chủ ý xấu gì cũng trực tiếp nói thẳng ra, thật sự khiến cho người ở cùng thấy vui sướng.
“Đúng là Tiểu Nguyệt cho anh một bậc thang đi xuống.
Vốn dĩ còn ngại từ chối, bây giờ có thể lấy cớ từ chối vì em.” Thiết Quý Hoành cười rộ lên.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức trợn trắng mắt, nói: “Như vậy xem ra không phải là anh giúp em, mà là em giúp anh, em còn bị anh tính kế!” Nói xong cô lập tức chu môi, dáng vẻ ấm ức khi bị ức hiếp.
Thiết Quý Hoành cười nói: “Không thể nói thế, đây là chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.
Thiết gia không ủng hộ Úy Mẫn Nhi, chính là ủng hộ Úy Tư Lý, đây không phải kết quả mà Tiểu Nguyệt và Triệu gia chủ muốn à?”
“Nói cũng phải.
Được rồi, tha cho anh đó.” Kỷ Hi Nguyệt dùng cách nói ngây ngô.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện một hồi, thỉnh thoảng Thiết Quý Hoành nhìn Kỷ Hi Nguyệt, thật sự càng nhìn càng thấy cảnh đẹp ý vui, khiến khả năng ăn uống của anh ta cũng nhiều thêm, rất ít thấy anh ta ăn nhiều như vậy.
Phải biết rằng anh ta cũng là người tu luyện khí công, có thể ăn ít hơn với người bình thường, thế nên ăn ít thì anh ta cũng không sao cả.
Nhưng nhìn Kỷ Hi Nguyệt ăn ngon như vậy, anh ta cũng nhịn không được nên ăn nhiều hơn.
Kỷ Hi Nguyệt ăn như vậy cũng làm cho nghi ngờ của Thiết Quý Hoành tiêu tan một ít.
Xem ra cô gái bé nhỏ này không phải là người tu luyện khí công.
“Tiểu Nguyệt, em hoàn toàn hiểu rõ Triệu gia chủ hả?” Thiết Quý Hoành nghĩ đến điều gì đó, lập tức hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, nói: “Anh Thiết, ý anh là gì? Nếu như anh nói đến cơ thể của anh Hàn thì em biết hết đó, những thứ khác em cũng không biết có thể xem là hiểu không.” Nói xong cô nhếch miệng cười như tiểu nhân gian ác.
Thiết Quý Hoành bị câu nói của cô khiến khuôn mặt anh tuấn đỏ lên, cái gì gọi là đã hiểu toàn bộ thân thể, cô gái này thật sự đỉnh đạc như vậy, không biết giữ miệng?
Nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy cô thật thân thiết, tựa như có thể tân gẫu bất cứ thứ gì, nhưng lời này khiến trong lòng anh ta vẫn không thoải mái, giống như hơi ghen tỵ với Triệu Húc Hàn.
Bản thân anh ta cũng nói không rõ, chỉ cảm giác mình cũng muốn được cô hiểu rõ.
Loại ý nghĩ này rất đáng sợ, Thiết Quý Hoành cũng biết, nhưng đầu óc anh ta không thể khống chế được mà cứ nghĩ như vậy. Sau đó anh ta hung hăng khinh bỉ bản thân một phen, đè nén ý nghĩ tà ác trong lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...