Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời


Tối nay Trần Manh Manh mặc một chiếc váy dài hở vai màu hồng, đeo dây chuyền thạch anh, kết hợp với một đôi giày cao gót bảy phân, mái tóc búi hờ hững, xõa lưa thưa hai bên má như cố tình che đi khuôn mặt tròn trịa.
Đôi mắt to tròn đen láy trông rất dễ thương và quyến rũ, so với bình thường cô ấy đẹp hơn mấy lần.
“Thật không?” Trần Manh Manh phấn khích cười, sau đó nhìn Chu Dân, “Chu Dân, đây là Tiểu Nguyệt, bạn học cấp ba của em.

Tiểu Nguyệt, anh ấy là Chu Dân, là bạn trai của mình.”
Lúc Trần Manh Manh giới thiệu, khuôn mặt cô ấy đã đỏ cả lên, điều này làm cho Kỷ Hi Nguyệt rất cảm thán, cô bạn thân của mình thực sự là đã bị tên đàn ông cặn bã này mê hoặc rồi.
“Xin chào, xin chào.

Chúng ta đã từng gặp mặt.” Chu Dân cứ tưởng Kỷ Hi Nguyệt thích anh ta, ai ngờ là bạn học cấp ba của Trần Manh Manh, tình huống chuyển biến có chút đột ngột khiến anh ta vô cùng xấu hổ.
Nhưng trong lòng anh ta cũng rất nhanh vui vẻ trở lại.


Nếu đã là bạn học của Trần Manh Manh thì ba mươi vạn càng có hy vọng hơn.
“Đúng vậy, chúng ta đã gặp nhau ở hành lang.

Ơ, cha nuôi của anh đâu rồi?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý hỏi.
“Cha nuôi của tôi đang ở bên kia trò chuyện với người khác, vừa hay tôi cũng muốn mang Manh Manh qua đó.” Chu Dân cười rất xán lạn.

Anh ta đặc biệt tập luyện rất nhiều lần nụ cười này chỉ để dụ dỗ phụ nữ.
“Tiểu Nguyệt, mình với Chu Dân qua đó chào hỏi đã, lát tìm cậu trò chuyện sau nhé.” Trần Manh Manh nói.
“Được.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu.
Chu Dân nhìn xoáy vào Kỷ Hi Nguyệt, sau đó kéo tay Trần Manh Manh đi về hướng Đới Thành Công đang đứng một góc trò chuyện với người khác.
Kỷ Hi Nguyệt lấy điện thoại gửi cho bố một tin nhắn, nói cho ông biết Trần Manh Manh đã đến, kêu ông cử vệ sĩ bảo vệ cho Trần Manh Manh.
“Bố đã nhìn thấy rồi, bạn trai của con bé đâu có giống người xấu.” Kỷ Thượng Hải thấy tin nhắn của con gái thì nhanh chóng hồi âm.
‘Bố, biết người biết mặt không biết lòng.

Bố có biết cha nuôi của anh ta là Đới Thành Công không? Chuyên đùa giỡn phụ nữ đấy.” Kỷ Hi Nguyệt vừa ăn vừa nhắn tin cho bố.
Có người muốn bắt chuyện với cô, thấy cô bận nhắn tin cũng không tới làm phiền nữa.
“Đới Thành Công, sếp tổng của diễn đàn thương nghiệp? Con biết sao?” Kỷ Thượng Hải hồi âm lại.

“Con vừa mới biết.

Đó là một người xấu.” Kỷ Hi Nguyệt còn chèn thêm biểu cảm bẹt miệng ở cuối câu.
Kỷ Thượng Hải im lặng hồi lâu, Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu lên thì thấy bố đang quan sát Đới Thành Công, hai cha con nhìn nhau từ xa.
“Tiểu Nguyệt, con chắc chứ? Bố còn đang định hợp tác làm ăn với ông ta đấy.”
“…..!” Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt, lập tức lắc đầu với bố Kỷ, sau đó cô gửi tư liệu về Đới Thành Công qua cho bố xem.
Kỷ Thượng Hải xem xong thì mặt chợt biến sắc, lập tức trả lời: “Tiểu Nguyệt, con lấy thông tin này từ đâu vậy?”
“Bố, con là phóng viên, đương nhiên là tin tức nội bộ rồi.

Con cảm thấy Chu Dân sẽ bán Trần Manh Manh cho Đới Thành Công.” Kỷ Hi Nguyệt gợi ý một chút.
Kỷ Thượng Hải thấy Chu Dân đã mang Trần Manh Manh tới trước mặt Đới Thành Công.
Mặc dù đó là một góc nhiều người, thường xuyên chắn tầm nhìn của ông và Kỷ Hi Nguyệt, nhưng cũng có thể thấy khoảnh khắc Đới Thành Công nhìn Trần Manh Manh, trong mắt toàn là sự càn rỡ và dâm dục.
Hơn nữa còn nắm tay của Trần Manh Manh không buông, khiến cho Trần Manh Manh hoang hoang nhìn Chu Dân.

Chu Dân nói một câu gì đó rồi mang Trần Manh Manh rời khỏi.
Sau đó Chu Dân kêu Trần Manh Manh tự giải trí một mình, anh ta kiếm Đới Thành Công có chút chuyện.
Trần Manh Manh đi tìm Kỷ Hi Nguyệt đầu tiên.
“Tiểu Nguyệt.” Sắc mặt của Trần Manh Manh không tốt.
“Cậu sao vậy? Không thoải mái sao?” Kỷ Hi Nguyệt biết rõ nhưng cố ý hỏi.
Trần Manh Manh lắc đầu nói: “Vừa nãy Chu Dân kéo mình đi gặp cha nuôi, kết quả là cha nuôi của anh ấy rất kinh tởm, cứ nắm tay mình không buông, còn móc móc mấy cái vào lòng bàn tay của mình, thực sự rất kinh tởm.

Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?”
Cô ấy quả thực rất hoang mang, “Tiểu Nguyệt, mình có cần nói với Chu Dân không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui