“Ngài Fred.”
Trông thấy Fred đang ngồi uống rượu trên sô pha, Collin cung kính chào.
Sau đó, anh ta ngậm miệng không nói một lời, im lặng chờ nghe sai bảo.
“Không cần phải căng thẳng, anh Collin, tôi chỉ có đôi chút vấn đề cần anh giải đáp mà thôi.”
Fred mỉm cười, nụ cười quỷ quyệt ấy càng thêm phần ma mị dưới ánh đèn mờ.
…
Thẩm Mộ Khanh vừa về đến nhà lập tức cởi ngay chiếc sườn xám ướt nhẹp rượu ra, đứng trước bồn rửa tay giặt sạch vết bẩn trên đó.
Ánh đèn tối mờ chợt lóe sáng, ánh sáng phản xạ vào gương, hắt lên mặt cô.
Thẩm Mộ Khanh ngẩng đầu lên, phát hiện ra lớp son môi hoàn hảo khi rời nhà đã bị nhòe.
Màu son hồng nhạt dây ra làn da trắng trẻo sát cạnh bờ môi.
Bờ mi ửng đỏ, quả là dáng vẻ đáng thương của một cô gái mới bị người khác chà đạp.
Dường như ngay lúc này đây, thân thể nóng hổi của Fred đang áp sát sau lưng cô.
Đôi bàn tay to không cho phép bất kỳ ai phản kháng dễ dàng khiến cô thở hổn hển không ngừng.
“Thẩm Mộ Khanh! Mày điên rồi!”
Bàn tay trắng trẻo vung về phía trước, nước đọng trong tay nháy mắt xẹt qua tấm gương.
Bóng người trong gương bị giọt nước đè lên, không còn rõ nữa.
Thẩm Mộ Khanh nhanh chóng thu dọn xong mọi thứ, nằm một mình trên giường.
Có vẻ như hôm nay bà Sudia sống trên tầng trên đang vui nên cô không nghe thấy tiếng bà ta mắng chửi con cái.
Cả căn phòng tĩnh lặng tột cùng.
Trong hoàn cảnh như vậy, chỉ cần nhắm mắt lại là cô gần như thấy buồn ngủ ngay lập tức.
Trong giấc mơ của cô.
Cô nằm trên một chiếc giường lớn êm ái, toàn thân mềm nhũn không thể động đậy.
Chỉ mở được đôi mắt ra.
“Cọt kẹt…”
Cửa phòng bị mở ra, Thẩm Mộ Khanh lập tức nhìn về phía bóng người đi vào đây.
Đập vào mắt cô là một mái tóc vàng, con ngươi màu xanh nhạt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Khuôn mặt lạnh lùng, đanh thép, điển trai thoáng thả lỏng khi nhìn thấy Thẩm Mộ Khanh, thế rồi người đó chợt nhoẻn cười, một nụ cười khiến toàn thân cô run rẩy.
Cô muốn kêu cứu nhưng ngoài đôi mắt có thể quan sát được ra, tất cả những bộ phận khác trên người đều không động đậy được.
Bỗng nhiên, Thẩm Mộ Khanh hít sâu một hơi.
Người đàn ông đó bỏ chiếc kính gọng vàng đeo trên sống mũi ra, cánh môi mỏng nhếch lên.
Một cặp răng nanh lóe lên ánh sáng lạnh hiện ra trước mắt Thẩm Mộ Khanh.
Fred chậm rãi cúi xuống, kề môi vào chiếc cổ cao trắng trẻo, thon thả của cô, nhẹ nhàng liếm một cái.
“Cô bé à, tôi bắt đầu đây.”
“Á!”
Thẩm Mộ Khanh giật mình tỉnh giấc, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ngực không ngừng phập phồng lên xuống, miệng há to, thở phì phò.
Cô ngẩng đầu lên quan sát mọi thứ xung quanh, cô vẫn đang ở trong căn hộ nhỏ ấm áp của mình.
Cảm giác hoảng sợ trong lòng cô tan biến.
“Thẩm Mộ Khanh, chỉ là mơ thôi.”
Đương lúc cô đang ngồi ngẩn người trên giường thì điện thoại di động lại bất ngờ đổ chuông.
Kể từ khi cô tới nước Đức, chiếc điện thoại này chẳng khác gì một vậy trang trí.
Có người gọi điện cho cô vào giờ này quả là một kỳ tích.
Cô cầm lên xem thử, đó là cuộc gọi từ một số điện thoại xa lạ.
“Xin chào, tôi là Khanh.”
“Xin chào, tôi là Collin.”
Khi giọng nói này vang lên trong điện thoại, Thẩm Mộ Khanh lập tức nhận ra đối phương chính là người đàn ông Đức hài hước kia, tâm trạng cô dường như cũng trở nên tươi đẹp hơn.
“Chào anh Collin, anh muốn đặt may áo Tôn Trung Sơn à?”
Thế nhưng người ở đầu bên kia lại thoáng im lặng trong giây lát rồi nở nụ cười đắng chát:
“Khanh, tôi nhớ hôm qua cô nói cô là nhà thiết kế sườn xám, vừa khéo tôi được một người bạn tặng cho hai tấm vé tham quan triển lãm sườn xám, cô xem hôm nay cô có thời gian không? Tôi tới đón cô.”
“Ở Đức cũng có triển lãm sườn xám ư?” Thẩm Mộ Khanh mừng rỡ, cô thực sự không ngờ ở đất nước công nghiệp nặng này lại có dạng triển lãm như vậy.
Cô gật đầu lia lịa, giọng điệu phấn khởi hẳn ra: “Được! Anh Collin, hiện tại tôi đang rảnh đây!”
Thẩm Mộ Khanh nói cho Collin biết địa chỉ của mình, tâm trạng kích động tới mức trái tim tưởng như muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Cô nhanh chóng xuống giường, mặc lên người một chiếc sườn xám màu hồng nhạt, búi tóc lên, dùng cây trâm cùng màu với sườn xám ghim tóc lại.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, cô lập tức chạy xuống dưới nhà, đứng chờ ở đầu con ngõ nhỏ.
Cứ như thể Collin vốn đã sẵn sàng để tới đây đón cô, cô chưa đợi được bao lâu thì xe của anh ta đã chầm chậm rẽ từ ngã tư đường vào đây.
Thẩm Mộ Khanh đứng ven đường, giơ tay lên vẫy.
Lúc Collin nhìn thấy cô, ánh nắng vừa khéo chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, non nớt của cô.
Đôi mắt hạnh cong cong, sóng mắt lấp lánh ánh sáng.
Một thiên thần tới từ phương đông.
Bàn tay cầm lái của Collin run rẩy, cảm giác tội lỗi khó hiểu trỗi dậy trong lòng.
Collin, mày không có đường lui, nếu hôm nay mày bỏ về thì sau này mày sẽ không thể ở lại Đức được nữa.
Anh ta dừng xe trước mặt Thẩm Mộ Khanh, quay đầu nhìn cô mở cửa ngồi vào xe.
“Khanh, hôm nay cô thật xinh đẹp, màu hồng rất hợp với cô.”
Nghe vậy, Thẩm Mộ Khanh đóng cửa xe lại, cười một tiếng.
Cô lịch sự gật đầu nói với Collin: “Anh Collin cũng rất đẹp trai.”
Xe vừa lăn bánh, Thẩm Mộ Khanh lập tức phấn khích hỏi:
“Anh Collin này, triển lãm hôm nay do vị nghệ nhân nào mở vậy? Có triển lãm mẫu sườn xám cách tân nào không? Gần đây tôi đang muốn học thiết kế theo phong cách này.”
Giọng nói hồn nhiên ngây thơ của người con gái vang lên bên tai Collin.
Trái tim Collin đập trong lo sợ bất an.
Đứng trước câu hỏi của Thẩm Mộ Khanh, anh ta chỉ có thể trả lời qua loa:
“Tôi không biết triển lãm này của nghệ nhân nào, bạn tôi chỉ đưa cho tôi hai tấm vé, không nói thêm gì khác.”
Thấy mắt Collin nhìn thẳng về phía trước, tập trung lái xe, Thẩm Mộ Khanh lập tức giơ bàn tay nhỏ lên che miệng lại, không quấy rầy anh ta nữa.
Giọng nói trong trẻo của người con gái trẻ tuổi biến mất, trong xe chìm vào sự im lìm khó tả.
Cảnh đường phố hai bên đường dần dần thay đổi, hình như xe đang chạy tới một trang viên nào đấy.
Thẩm Mộ Khanh lấy làm lạ.
Tại sao triển lãm sườn xám lại tổ chức tại một trang viên bí ẩn như thế này? Chẳng phải tổ chức trong thành phố sẽ tốt hơn sao?
Nhưng rồi, cảnh sắc càng ngày càng quen thuộc hiện ra trước mắt.
Cuối cùng Thẩm Mộ Khanh cũng phát hiện ra vấn đề.
Đài phun nước và vườn hoa xinh đẹp ở đằng xa không thứ nào không gợi nhắc cô nhớ tới ngôi nhà của tên ma quỷ kia!
“Anh Collin! Tại sao anh lại chở tôi tới đây?”
Cô kích động và phẫn nộ lên tiếng, nét mặt lộ vẻ không thể tin nổi.
Collin biết mình đã bị lộ tẩy.
Anh ta đành tăng tốc chiếc xe.
“Anh không thể làm như vậy được! Tôi tin tưởng anh đến vậy cơ mà!”
Chiếc xe tăng tốc đột ngột làm Thẩm Mộ Khanh giật mình kêu lên, hai tay phải túm chặt lấy dây an toàn bảo vệ trước người.
Giọng cô run rẩy, không kìm được tiếng nức nở.
Cuối cùng, xe chạy chậm dần và dừng hẳn lại trước cổng chính của ngôi biệt thự.
Thấy Thẩm Mộ Khanh khóc không thành tiếng, Collin lớn tiếng văng tục một câu bằng tiếng Đức.
Anh ta bực bội xuống xe, đóng sầm cửa xe lại.
Collin đứng hút thuốc bên cạnh xe, nhìn tòa biệt thự xa hoa quá độ, rộng lớn quá độ trước mắt, trong lòng cảm thấy bất lực khó tả thành lời.
Tới khi đốm lửa cháy hết, Collin mới dụi tắt điếu thuốc, đi vòng qua bên kia xe, mở cửa xe bên phía Thẩm Mộ Khanh ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...