Sau khi Hạ Thường Hi tỉnh lại, Sở Lập Thành lái xe đưa cô trở về Phồn Hoa rồi bắt xe rời đi, vừa vặn chỉ mới hơn 9 giờ tối, vẫn còn chưa trễ lắm.Hạ Thường Hi mệt mỏi ôm túi xách bước vào biệt thự, đèn vẫn còn sáng, chắc chắn là Mộc Tiểu Liên đang chờ cô như thường lệ.Phòng khách không có lấy một bóng người, Hạ Thường Hi uống một ly nước xong liền đi lên lầu, lúc đi ngang qua căn phòng "cấm" kia, lại mơ hồ nghe thấy tiếng động lạ.Ban đầu Hạ Thường Hi không để ý lắm, nhưng đứng bên cạnh cánh cửa, âm thanh càng lúc càng kì lạ, vừa như tiếng mèo kêu vừa như tiếng phụ nữ kêu.
Chỉ tầm vài phút sau, âm thanh đột nhiên ngừng lại, Hạ Thường Hi vốn không có tính tò mò, nhưng lúc này cô chợt cảm thấy có điều gì đó không bình thường trong căn phòng này.Đột nhiên, cửa phòng mở ra, Trịnh Minh Thành mặc sơ mi đen và quần tây đen như bình thường bước ra ngoài, hắn nhìn thấy cô cũng rất bất ngờ, cánh tay nhanh chóng đóng cửa lại.Nhưng trong giây phút ngắn ngủi đó, Hạ Thường Hi đã kịp nhìn thấy ở bên trong có một người phụ nữ khỏa thân nằm dưới sàn, dáng người nhỏ nhắn, trắng trẻo, cô liền nghĩ đến ngay Mộc Tiểu Liên.Cô cười nhạt trong lòng, người đàn ông này ngoài mặt nói chỉ có mình cô, nhưng sau lưng sắc lang vẫn chỉ là sắc lang mà thôi."Em về lúc nào?" Hắn thân mật ôm eo cô."Vừa về.
Hôm nay anh về sớm vậy?""Công việc không nhiều, tranh thủ về sớm gặp em." Hắn nháy mắt, cánh tay đưa lên ôm vai cô, dẫn cô trở về phòng ngủ chính.
"Em vừa về chắc mệt lắm, để tôi tắm giúp em."Hạ Thường Hi còn muốn nói chuyện, lại bị hắn lôi lôi kéo kéo như vậy vô cùng khó chịu, cô né tránh vòng tay của hắn, nhăn mặt: "Này, căn phòng đó có gì vậy?"Trịnh Minh Thành nhướng mày nhìn cô, tỏ vẻ như không hiểu."Căn phòng đó có gì vậy?" Cô chỉ tay về phía căn phòng kia."Có những thứ mà trẻ con không nên thấy." Hắn vuốt ve gò má cô, trong lời nói lẫn ánh mắt đều lộ rõ vẻ nguy hiểm, dù hắn đang cười nhưng rõ ràng là đang cảnh cáo cô.Hắn nói nơi đó có thứ mà trẻ con không nên thấy, Mộc Tiểu Liên xem ra lớn hơn cô cũng không có bao nhiêu, vậy mà hằng ngày vẫn ra ra vào vào đấy thôi?"Đừng có bày ra vẻ mặt chống đối đó nhìn tôi." Hắn lại tiếp tục vuốt ve gò má cô, sau đó trong một giây liền bế cô vào phòng.
"Đi tắm thôi."Quần áo của cô bị hắn lột sạch chỉ trong nháy mắt, hắn để cô vào bồn tắm đã pha nước sẵn, xoay người đi lấy tinh dầu và sữa tắm cho cô.Hôm nay hành động của Trịnh Minh Thành rất kì lạ, Hạ Thường Hi nhìn bóng lưng của hắn, không nhịn được mà hỏi: "Hôm nay có chuyện gì vui sao?""Được về nhà sớm với em rất vui."Con người này vẫn không thể nói chuyện nghiêm túc được, Hạ Thường Hi không thèm để ý đến anh ta nữa, thả lỏng người vào bồn tắm.Trịnh Minh Thành cầm lọ tinh dầu và chai sữa tắm trong tay đến ngồi ở thành bồn phía sau, nhỏ vài giọt tinh dầu vào nước ấm trong bồn.Đây không phải là lần đầu tiên hắn tắm cho cô, nhưng cô là người đầu tiên mà hắn tắm cho.
Thật ra bản thân hắn cũng không hiểu vì sao người luôn cao ngạo như hắn lại cúi người phục vụ cô, nhưng rồi hắn mới phát hiện ra mình rất hưởng thụ cảm giác mềm mại từ làn da người con gái này.Nhưng cũng vì hắn quá hưởng thụ, nên mỗi lần được hắn tắm cho Hạ Thường Hi đều bị hắn ăn đậu hũ, lần sau mỗi lần hắn bảo muốn tắm cho cô cô đều từ chối, kết cục vẫn là bị hắn cưỡng ép đi tắm.Trịnh Minh Thành bắt đầu xắn tay áo, đổ sữa tắm lên người cô, bàn tay to dịu dàng xoa nhẹ da thịt mềm mại.
Dung dịch màu trắng chảy trên người cô rơi vào mắt khiến hắn không khỏi liên tưởng, bàn tay theo đó càng làm càn hơn, dừng lại ở hai bầu ngực cô xoa nắn một lúc lâu.Hạ Thường Hi nhắm mắt, tựa đầu vào thành bồn tắm ở phía sau chỉ cách hắn vài phân.
Dù không mở mắt nhưng cô vẫn cảm nhận được bàn tay hư hỏng kia lại bắt đầu quậy phá, liền mở mắt ra nhìn hắn chằm chằm."Đừng có nhìn như thể tôi là người xấu như vậy." Hắn cười.
"Tôi là đang giúp ngực của em phát triển."Mức độ vô liêm sỉ của Trịnh Minh Thành trước mặt Hạ Thường Hi chỉ có tăng chứ không giảm, cô cau mày nhìn hắn, hắn lại tiếp tục nói thêm: "Em nhìn xem, từ khi ở bên cạnh tôi ngực em càng lúc càng phát triển, mông cũng đầy đặn hơn còn gì?""Nhảm nhí." Cô không nhìn hắn nữa, bực bội nhắm mắt lại."Đôi khi tôi còn cảm thấy để em tự do ra ngoài như vậy cũng quá thiệt thòi cho tôi rồi, cơ thể của em là tôi dạy dỗ, lại để cho một đám đàn ông bên ngoài dòm ngó.
Đáng lẽ nên nhốt em ở trong nhà mới đúng."Hạ Thường Hi hiện tại không có tâm trạng để ý đến hắn, chỉ có thể "ừm, ờ" trả lời để hắn không tự cho rằng mình bị ngó lơ.Điện thoại trong túi xách của cô đột nhiên reng lên, Trịnh Minh Thành đứng dậy lau tay lấy điện thoại đưa cho cô.
Hạ Thường Hi cũng nhanh chóng lau khô tay mình, nhận lấy điện thoại.Vừa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cô liền thở dài một hơi, bắt máy."8 giờ sáng thứ Sáu về Hạ gia cúng giỗ Hạ tiên sinh." Quản gia Lý không nói vòng vo, vào thẳng vấn đề."Biết rồi." Cô trả lời ngắn gọn, chờ bà ta cúp máy như những lần trước, nhưng lần này không ngờ bà ta lại nói thêm:"Lão gia muốn cô đưa Trịnh thiếu đến cùng." Quản gia Lý nói xong câu này, mới lập tức cúp máy.Hạ Thường Hi cầm điện thoại bên tai một lúc lâu mới bỏ sang một bên.
Hạ Hầu Quân muốn cô đưa Trịnh Minh Thành về biệt thự Hạ gia sao? Chẳng phải lần trước bọn họ đều cật lực phản đối chuyện của hai người à?"Sao vậy?" Trịnh Minh Thành ở phía sau nhìn thấy cô thất thần liền hỏi."Không có gì.
Thứ Sáu tuần này tôi phải về nhà cúng giỗ.""Vậy em lại ở lại một đêm giống lần trước sao?" Trịnh Minh Thành nhớ đến lần trước cô để hắn ngủ một mình liền cau mày bĩu môi."Không, cúng giỗ ở Hạ gia rất đơn giản, tôi không cần ở lại.
Nhưng mà..." Hạ Thường Hi kéo dài giọng, liếc mắt quan sát thái độ biểu cảm của hắn.
"...!Chủ tịch Hạ muốn tôi đưa anh theo cùng."Động tác của Trịnh Minh Thành dừng lại, hắn cúi đầu nhìn cô, đáy mắt có chút bất ngờ.
"Đi cùng em? Tại sao?""Tôi cũng không biết, nếu anh cảm thấy phiền thì không đi cũng được, dù sao cũng không cần thiết lắm.""Đương nhiên không phiền, đó không phải đồng nghĩa với việc gia đình em muốn gặp tôi sao?"Hạ Thường Hi quay đầu nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Chẳng phải anh nói với tôi không được để cho người ngoài biết mối quan hệ của chúng ta sao?" Vẻ mặt hắn sao lại hứng thú như vậy?"Tôi nghĩ lại rồi, người khác nên biết em là của tôi." Hắn kề bên tai cô thì thầm.
"Tôi còn đang nghĩ chúng ta có nên xin phép làm lễ đính hôn không?"Lời hắn nói khiến Hạ Thường Hi giật mình, cô nghiêng người tránh hắn một khoảng cách vừa đủ.
"Đừng đùa nữa." Cô hắng giọng.
"Nói vậy, anh đồng ý với lời mời của Chủ tịch Hạ?""Ừm." Trịnh Minh Thành lấy dầu gội, chuyển sang gội đầu cho cô.
"Tôi để ý hình như em chưa bao giờ gọi Chủ tịch Hạ là "ông nội"?"Đúng là cô mở miệng nhắc đến Hạ Hầu Quân chỉ nói mỗi ba chữ "Chủ tịch Hạ", người ngoài nghe nếu không biết sẽ không nghĩ đến hai người là ông cháu ruột của nhau, nghe qua vô cùng xa cách."Thân phận ông ấy cao quý như vậy, nên gọi như thế." Hạ Thường Hi viện cớ, trả lời qua loa.Trịnh Minh Thành nghe cô trả lời như vậy cũng không hỏi thêm nữa, ngón tay thon dài gội đầu cho cô một cách nhẹ nhàng.Từ góc nhìn của Hạ Thường Hi nhìn lên, nét mặt của hắn thập phần dịu dàng, hắn như thế này hoàn toàn không giống vị thiếu gia nào đó máu lạnh trên thương trường mà báo chí và tivi đăng tải.
Lúc này hắn chính là mang dáng vẻ của bạn trai "nhà người ta" làm cô cảm thấy thật xa lạ.Ai mà biết được phía sau con người cao ngạo, đứng tận trên cao này là một tâm hồn thiếu thốn tình thương chứ?Hạ Thường Hi lạc vào suy nghĩ miên man, mở miệng hỏi hắn: "Minh Thành, nếu như một ngày nào đó, anh phát hiện mình không phải con ruột của Trịnh gia, anh sẽ làm gì?""Sao lại hỏi như vậy?" Động tác của hắn nhẹ lại, chuyển thành mát xa đầu cho cô."Đột nhiên nghĩ ra chuyện như thế.""Trí tưởng tượng của em phong phú thật." Hắn cười khẩy.
"Mẹ tôi sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy, tôi rất hiểu bà ấy."Nghe câu trả lời của Trịnh Minh Thành, Hạ Thường Hi lại tiếp tục suy nghĩ sâu xa.Cô cũng tin rằng mẹ cô sẽ không làm chuyện như vậy, cô không gắn bó với bà ấy, nhưng dựa vào những gì mà người khác nói về bà, cộng với linh cảm của một người con, cô chắc chắn mẹ mình là một người ngay thẳng.Nhưng với hoàn cảnh của bà, ai có thể đồng cảm được chứ?"Vậy nếu em phát hiện tôi không phải con ruột của Trịnh gia, em có rời bỏ tôi không?"Rời bỏ?Hạ Thường Hi nghe đến hai từ này đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Vốn dĩ cô đâu muốn ở cạnh hắn, tại sao lại phải rời bỏ? Cô nên tự khen mình diễn xuất quá tốt để hắn cảm thấy cô quan tâm hắn, hay nên cảm thấy buồn thay cho hắn vì bị người nhỏ hơn mình cả chục tuổi đùa giỡn đây?"Nếu như Trịnh thiếu lúc đó thật sự không còn hứng thú với tôi nữa, tôi nhất định sẽ rời khỏi anh." Cô mỉm cười nói với hắn, khéo léo chuyển quyền quyết định sang hắn.Đáy mắt Trịnh Minh Thành sau khi nghe cô nói có chút biến động, nhưng hắn lại cũng không nói gì, tiếp tục gội đầu cho cô.
Phòng tắm ngoài tiếng nước sóng sánh còn lại đều là một mảng im lặng.Trịnh Minh Thành tắm xong cho cô thì lại đến lượt hắn tắm.
Hạ Thường Hi ra ngoài sấy tóc, thay váy ngủ, nhanh chóng lên giường chui vào chăn.
Lúc hắn trở ra thì ở trên giường cô sớm đã biến thành một cục bông nhỏ.Lí do vì sao hôm nay cô lại khẩn trương như vậy? Chính là vì hai người bọn họ rất ít khi ở cùng nhau vào ban đêm.
Bình thường lúc hắn về cô đã sớm ngủ say, khi bọn họ thức dậy đã là sáng sớm, hoàn toàn không đủ thời gian để làm tình, cùng lắm chỉ là động chạm một chút rồi lại mỗi người mỗi hướng đi làm.
Thế nên hôm nay hắn về sớm, cô sợ buổi tối hắn lại bắt đầu vận động điên cuồng.Trịnh Minh Thành tắm xong đầu vẫn còn ướt, vẫn chưa vội lên giường mà xoay người đi sấy tóc.
Nhưng tiếng máy sấy vang lên không quá lâu lại tắt.
Hắn cất máy sấy, bước chân khẽ khàng tiến lại phía giường.Hạ Thường Hi cảm nhận được bên giường lún xuống, cơ thể nhỏ bé chỉ cần một giây đã bị hắn lôi vào lòng, ôm chặt.
Đối với cái ôm này cô đã sớm quen thuộc, mỗi buổi sáng thức dậy mở mắt ra đều nhìn thấy lồng ngực của hắn.Những tưởng tên đại sắc lang này lại giở trò gì đó, nhưng hắn lại chỉ nằm yên ôm cô, chóp mũi để trên đỉnh đầu cô hít lấy hương thơm mà hắn mê mẩn.
Sự im lặng lạnh lẽo kì lạ đó cứ kéo dài, đến khi hắn đột nhiên nói: "Lúc nãy em nói, nếu như tôi không còn hứng thú với em nữa, em nhất định sẽ rời khỏi tôi, đúng không?"Cơ thể Hạ Thường Hi vô thức căng cứng, lời nói của hắn chứa đầy hàm ý sâu xa.
Không lẽ hắn đã chán cô rồi sao? Cô đáng lẽ ra nên vui mừng vì chuyện này, nhưng vấn đề là cô vẫn còn một bộ sưu tập nữa cần Trịnh Thác hậu thuẫn, không thể buông hắn ra ngay lúc này được."Đúng vậy..." Hạ Thường Hi ngập ngừng."Vậy từ bây giờ đến lúc tôi chán, em sẽ không bao giờ rời khỏi tôi?" Hắn nắm vai cô xoay người cô lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt cô.Hạ Thường Hi cẩn thận suy xét câu hỏi của hắn, đây là một câu hỏi vô cùng nhạy cảm.
Đối diện với ánh mắt tỏa ra khí lạnh bức người đó, đầu cô cũng căng thẳng theo.Nói dối, hoặc nói thật.Hạ Thường Hi chọn nói dối."Ừm." Cô trả lời ngắn gọn.Trịnh Minh Thành nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, lại tiếp tục mở miệng: "Vĩnh viễn?""Vĩnh viễn."Cô không ngần ngại ánh mắt của hắn, trực tiếp dùng đôi mắt to nhìn hắn ngược lại, giọng điệu cũng vô cùng quyết đoán.
Hắn bị cô nhìn đến máu huyết trong người sôi sục, không kiềm hãm được bản thân mà nhích người hôn lấy môi cô."Ưm..." Hạ Thường Hi bị hắn tấn công bất ngờ, bàn tay nhỏ đặt lên vai hắn khẽ đẩy, nhưng đối với hắn đó chỉ là hành động nhỏ vừa đáng yêu vừa quyến rũ.Trịnh Minh Thành ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, ngón tay siết lại bộc lộ bản tính chiếm hữu trời sinh, lưỡi hắn len lỏi xâm nhập vào khoang miệng Hạ Thường Hi trêu đùa lưỡi của cô.
Nụ hôn ướt át phát ra từng âm thanh dâm dục, khơi gợi dục vọng trong lòng hắn dâng trào.Nụ hôn của hắn nhanh chóng biến thành gặm cắn.
Hắn xoay người phủ cả cơ thể lên người cô, bàn tay càn rỡ cách lớp váy ngủ mỏng manh xoa nắn bầu ngực tròn đầy."Em luôn biết cách làm tôi phát điên." Trịnh Minh Thành dừng nụ hôn lại, ngón tay thô bạo miết môi cô, thì thầm.Hạ Thường Hi dâng ánh mắt mơ màng nhìn hắn.
Cô đã làm gì?Trịnh Minh Thành thô bạo tuột váy ngủ của cô xuống, phơi bày ra cơ thể đang khiến hắn chết mê chết mệt, dưới bóng đêm và ánh sáng nhỏ bé bên ngoài hắt vào, cơ thể cô giống như ngọc trai sáng chói, trở thành bức tranh diễm lệ nhất hắn từng chiêm ngưỡng.
Dù ngắm cô bao nhiêu lần, hắn vẫn không bao giờ ngừng si mê cô được.Sâu thẳm bên trong con người Trịnh Minh Thành còn có một loại cảm xúc khác mãnh liệt hơn bao giờ hết đang sôi trào, nhưng hắn vẫn cắn răng nhẫn nhịn, cố gắng hết sức không làm tổn thương cô.Hắn cúi người, đôi môi mỏng hôn lên từng tất da thịt của cô, hắn yêu hương vị ngọt ngào này!"Nâng hông lên." Giọng nói băng lãnh của hắn không nhanh không chậm vang lên.Hạ Thường Hi biết mình không đủ khả năng phản kháng lại hắn, không cản được hắn làm càn đêm nay, ngoan ngoãn nghe lời nâng hông lên, ngón tay hắn thuần thục kéo quần lót màu da xinh đẹp của cô xuống, nơi tư mật nữ tính nhất của cô không một chút che đậy liền hiện ra trước mắt hắn.Trịnh Minh Thành cúi đầu mình giữa hai chân cô, hít một hơi cảm nhận lấy hương vị quen thuộc vẫn còn hơi vương mùi sữa tắm.
"Em vẫn tươi mới như lúc đầu." Hắn khẽ cười, mở miệng đưa lưỡi liếm một đường, trêu ghẹo cánh hoa mẫn cảm."A..." Hạ Thường Hi không tự chủ kêu lên.
"Minh Thành...!Anh..." Cô bấu chặt drap giường, cơ thể vô thức ưỡn lên theo từng đợt khoái cảm mà hắn mang tới.
"A...!Ưm...!Từ từ...""Không phải em thích như thế này lắm sao?" Hắn vừa nói vừa tiếp tục trêu ghẹo nơi tư mật ướt đẫm của cô."Minh Thành...""Nhóc con..." Trịnh Minh Thành rời khỏi "vùng bí ẩn" kia, chiếc lưỡi thoăn thoắt kéo một đường từ bụng lên đỉnh cằm của cô, sau đó trở về với hai bầu ngực, tham lam mút lấy hai nụ hoa đã sớm dựng đứng.
"...cứ mỗi lần tôi chậm lại, em lại đẩy người vào miệng tôi, vậy mà còn dám mạnh miệng.""Đừng nói nữa..." Hạ Thường Hi xấu hổ che mặt lại, nhưng cơ thể không nghe lời mà lại phản ứng với màn kích thích của hắn."Không đúng sao?" Hắn gỡ tay cô ra, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo.
"Tôi còn chưa cho gì vào, mà em đã ra nhiều nước như thế này rồi.
Nhóc con..." Ngón tay hắn mơn trớn gò má mịn màng của cô.
"...dù là bây giờ hay lần đầu chúng ta gặp nhau, em vẫn còn nhỏ bé lắm, vẫn chưa thể chịu được tôi đâu."Trịnh Minh Thành thẳng người bước xuống giường, cởi sạch quần áo vứt sang một bên, sau đó xoay người vào phòng thay đồ lấy một cái cà vạt màu xám.Hắn cột tay cô vào đầu giường, cột chắc đến mức cô không thể thoát ra được, đối với ánh mắt ngạc nhiên của cô hắn chỉ cười cợt nhả: "Cho em thử cảm giác mới."Hạ Thường Hi ngẩng đầu nhìn hắn, hình xăm hình con sói đáng sợ nơi bả vai hắn đập vào mắt cô.
Đã lâu rồi cô mới nhìn nó một cách trực tiếp như thế này, nanh vuốt của nó từ lúc nào lại đáng sợ như vậy, nhe ra một cách kinh dị và khát máu?Hai cánh tay cô bị cột chặt trên đầu giường, khiến cho đôi bầu ngực cô ngạo nghễ dựng lên mời gọi hắn.
Cô giống như món ăn ngon ngọt nhất thế giới được bày ra sẵn, chỉ đang chờ đợi hắn ăn sạch.
Hắn áp người lên cơ thể cô, để phân thân to lớn ở giữa hai chân cô, khẽ đưa đẩy.Hạ Thường Hi bị hắn đùa giỡn đến khó chịu, cảm giác trống rỗng hiện tại chỉ muốn được hắn lấp đầy ngay lập tức, nhưng hắn lại không làm gì, cứ vậy nhìn cô dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn."Có cảm giác được bản thân bị tôi cưỡng hiếp không?" Trịnh Minh Thành hôn lên xương quai xanh quyến rũ của cô.Cảm giác bị cưỡng hiếp cô cần gì phải thử chứ?Hạ Thường Hi tự cười giễu trong lòng, nhưng thứ hiện tại cô muốn vẫn là thứ dục vọng nóng bỏng có thể lấp đầy bên trong cô.
Trước mắt cô mặt dù là Trịnh Minh Thành, nhưng không hiểu vì sao lại hiện ra khuôn mặt của Sở Lập Thành."Cầu xin tôi đi." Hắn hạ thấp đầu, thì thầm bên tai cô."Cưỡng hiếp mà còn cần phải cầu xin sao?" Hạ Thường Hi nhếch môi cười, vẫn còn chưa hoàn toàn mất đi tự chủ."Em có vẻ có kinh nghiệm nhỉ?" Hắn cười ranh ma, di chuyển hông một cái, cả cơ thể liền chôn sâu vào người cô.
"Vậy để tôi cho em biết cảm giác bị cưỡng hiếp là như thế nào."Hạ Thường Hi được hắn lấp đầy nơi trống trải, thoải mái kêu lên.
Ban đầu hắn nhịp người vô cùng chậm rãi, hòa hợp với thân thể của cô, tạo ra những cảm xúc thăng hoa nhất.
Nhưng sau khi cô lên cao trào, tất cả đều biến thành đau đớn.Trịnh Minh Thành giống như dã thú được tháo xích, hoàn toàn mất đi khống chế rong ruổi trên cơ thể cô.
Mỗi cú thúc của hắn càng lúc càng mạnh, giống như hận không thể đâm thủng được nơi sâu nhất của cô.Từ trước đến giờ hắn luôn thô bạo như vậy, nhưng hôm nay cảm xúc của hắn dường như mãnh liệt hơn cả, cộng thêm việc bị hắn trói như thế này, Hạ Thường Hi mơ hồ cảm nhận lại được cái đêm kinh hoàng ngày hôm đó, cô bị một đám đàn ông nhục nhã.
Tối nay không ngờ lại chỉ có một mình hắn đã đủ khiến cô dục tiên dục tử, đúng là cái cảm giác đau đớn bị đàn ông xâm chiếm mà cô từng nếm qua, thậm chí còn thống khổ hơn thế."Thường Hi..." Trịnh Minh Thành vừa luận động dưới thân, vừa mơn trón đôi môi cô đang hé mở thở dốc.
"...anh yêu em."Trong cơ mê man bị hắn tàn pbaa, câu nói của hắn giống như mũi kim nhọn hoắc kéo cô trở lại ý thức thực tại."Hả...?" Cô nhìn hắn, khẽ hỏi."Anh yêu em." Hắn hôn mạnh lấy đôi môi sưng đỏ.
"Anh yêu em." Hắn lại hôn thêm một lần nữa.Trịnh Minh Thành lặp đi lặp lại nhiều lần ba chữ đó, điên cuồng ngấu nghiến đôi môi anh đào xinh đẹp không ngừng nghỉ.
Tâm trạng của hắn lúc này rối bời, chỉ biết được ba chữ này là thứ duy nhất nói ra được hết suy nghĩ và tình cảm của hắn đối với cô."Anh...!Ư..." Hạ Thường Hi muốn chất vấn hắn, nhưng hắn lại thúc mạnh thêm một cái nữa, đâm sâu vào nơi sâu nhất của cô khiến đầu cô "ong ong" đau đớn.Trịnh Minh Thành lật cô lại, trước khi đâm người vào không quên đánh vào mông cô một cái.
Bản tính dã thú của hắn hoàn toàn bị lộ ra, khuôn mặt đại sắc lang không hề che giấu mà xuất hiện.Thật lâu thật lâu sau đó, tiếng thét đau đớn của Hạ Thường Hi vang lên trong phòng thì cuộc hoan ái mới kết thúc, đó cũng là lúc cô gục trên giường ngất đi.Hắn nằm bên người cô, thỏa mãn nhìn ấn kí mà mình để lại trên người của cô, hắn muốn cô cứ như vậy trần trụi mà ngủ, nhưng nếu làm vậy cô sẽ cảm lạnh mất, sẽ khiến hắn không an tâm, vì vậy hắn đành kéo chăn che kín người cô lại, trước khi nhắm mắt, hắn hôn lên trán cô đầy thâm tình."Anh yêu em.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...