Hạ Thường Hi và Trịnh Minh Thành mỗi người một xe lái về biệt thự riêng của hắn.
Chiếc Bugatti Chiron màu đen của hắn đi trước, theo sau là chiếc Audi R8 màu đen tương tự của cô.
Nắng buổi trưa khá gắt, Hạ Thường Hi ấn nút đóng trần xe lại, khuôn mặt lãnh đạm không cảm xúc có chút phờ phạc nhìn về phía trước mà lái.
Trải qua một màn ái muội trong phòng làm việc của Lương Trạch Đệ, dù chỉ hoạt động cơ miệng nhưng cũng đủ rút hết sức lực của cô.Chỉ trách cô đụng phải một tên đàn ông quá sung sức.Điện thoại vang lên tiếng chuông, Hạ Thường Hi bấm nhận máy, mở loa ngoài.
“Tôi nghe.”“Hạ tổng, dây chuyền sản xuất sản phẩm mới sẽ bắt đầu từ ngày mai, cô có muốn đến xem không?” Ở đầu dây bên kia là giọng nói của Chu An Na.“Không, cứ để bộ phận sản xuất đi xem thế nào, bảo họ mỗi ngày đều đặn gửi báo cáo cho tôi, tuyệt đối không được có bất cứ sai sót nào.”“Vâng.
Nội dung của đợt quảng bá tiếp theo tôi đã gửi vào mail của cô rồi, cô xem qua nếu có gì cần lưu ý tôi sẽ ghi chú lại.
Về phần các nguồn đầu tư, phía Trịnh Thác thông báo với tôi sẽ tăng thêm 5% vốn đầu tư vào sản phẩm lần này, phía tòa soạn Thời Đại cũng đã ngỏ ý muốn đầu tư vào công ty chúng ta, các phía đầu tư còn lại không có gì thay đổi.
Còn có một số nhà thiết kế muốn ngỏ ý mời bộ phận thiết kế công ty chúng ta tham gia tiệc rượu vào tối thứ Ba, đó là tiệc tối dành riêng cho giới thời trang, cô nghĩ sao?”“Sắp xếp lịch cho tôi, dặn dò luôn cả những người khác nữa.”“Tôi rõ rồi.
Công ty chúng ta đạt được hạng mục công ty mới của năm, cô có tham gia không?”“Bảo Ngụy Mặc đi thay tôi.”“Còn lễ trao giải Fastar?”“Tiểu Nguyệt sẽ đại diện tham dự.”“Vâng, tôi sẽ nói lại với cô ấy.
Cô còn gì dặn dò không, Hạ tổng?”“Gửi cho tôi báo cáo thị trường chứng khoán tháng này, ghi chú thêm các hoạt động của Innal, bổ sung thật chi tiết rồi gửi qua cho tôi.”“Đã rõ, tôi làm ngay.” Chu An Na ngưng một lát, lại nói tiếp.
“Hạ tổng, Hạ thiếu đã tiếp nhận vị trí Phó giám đốc bất động sản Innal, cô biết chưa?”“Tôi biết, có chuyện gì sao?” Giọng điệu Hạ Thường Hi dường như không hề thay đổi.“Tôi… Tôi chỉ thấy anh ta rất tốt với cô, nếu cô kiên quyết dồn Innal vào đường cùng…” Chu An Na nói tới đây thì dừng lại, không dám nói tiếp.Hạ Thường Hi biết cô đang nghĩ gì, trong lòng cũng khẽ nhấp nhô gợn sóng, bản thân cô cũng là con người, đương nhiên sao lại có thể máu lạnh vô tình như vậy? Chỉ là…“Tôi biết tôi đang làm gì mà, cô không cần bận tâm.” Cô nhìn về phía trước, nhìn thấy xe Trịnh Minh Thành dừng lại, liền nói: “Tôi có việc rồi, còn chuyện gì khác cứ soạn thảo gửi qua cho tôi.” Nói xong, cô cúp máy.Nơi mà Trịnh Minh Thành đưa cô đến là khu biệt thự Phồn Hoa nổi tiếng đắt đỏ ở Thiên Tân.
Đây là một trong những khu biệt thự có hệ thống an ninh tốt nhất cả nước, chỉ gồm gần 30 căn biệt thự lớn nhỏ, là nơi ở của nhiều vị thiếu gia, công tử, giới nhà giàu và những ngôi sao minh tinh nổi tiếng.
Khu biệt thự có công viên thu nhỏ bên trong, hai bên đường chỗ nào cũng có bóng cây xanh mát, ngoài ra còn có một số chi nhánh cửa hàng của vài thương hiệu xa xỉ phẩm cũng như những nhà hàng được đánh giá cao trong giới ẩm thực.
Bởi vì mức độ xa hoa của con người nơi đây, vị trí đắc địa và giá cả của một căn biệt thự mà ở đây mới được gọi là Phồn Hoa.Hạ Thường Hi bước xuống xe, đi đến bên cạnh Trịnh Minh Thành, cùng hắn nhìn về phía biệt thự trước mặt.
Biệt thự không lớn giống như biệt thự Hạ gia, nhưng hắn sống một mình, so với kích cỡ này của biệt thự thì cũng khá lớn đi.Hai người đi vào bên trong, lúc này cô cảm thấy thân thể rã rời, hoàn toàn không có tâm trạng đánh giá nội thất biệt thự của hắn, chỉ cảm thấy nơi này cũng giống như chủ nhân của nó: quyến rũ, nhưng lạnh lẽo.“Thiếu gia.” Một giọng nói mềm như suối vang lên, một cô gái nhỏ nhắn chạy về phía hai người họ.Nhìn thấy cô đứng bên cạnh hắn, cô ta thoáng ngạc nhiên, quay sang phía Trịnh Minh Thành, nhỏ nhẹ hỏi: “Trịnh thiếu, đây là…”“Đây là Hạ Thường Hi, sau này cô ấy sẽ sống ở đây.” Sau đó hắn nhìn sang phía cô.
“Đây là Mộc Tiểu Liên, nếu em cần gì cứ nói với cô ấy.”Hạ Thường Hi quét mắt nhìn cô gái trước mắt.
Tóc đen búi gọn gàng sau đầu, thân hình nhỏ nhắn, ngũ quan hài hòa xinh xắn, chính là kiểu xinh đẹp của một “tiểu bạch thỏ”.
Trịnh Minh Thành thích kiểu con gái như thế này sao? Cô không nhịn được nhếch môi cười.“Hành lí của cô ấy sắp xếp xong hết rồi chứ?”“Đã xong rồi thưa thiếu gia.” Mộc Tiểu Liên cúi đầu.“Ừm.” Hắn gật đầu.
“Tôi ở trong thư phòng xử lí công việc, cô đưa Thường Hi đi xem chỗ này trước đã.” Sau đó hắn lại đưa bàn tay cô Hạ Thường Hi môi hôn nhẹ, như một quý ông lịch thiệp, nói: “Đi tham quan một vòng đi nhé?”Sau khi hắn rời đi, Mộc Tiểu Ly lẳng lặng nói một câu “Đi theo tôi.” rồi quay lưng đi trước.Hạ Thường Hi không buồn để tâm thái độ đó của cô ta, chỉ im lặng theo sau.
Hai người đi khắp nơi trong biệt thự, từ phòng khách ra đến sân vườn, hồ bơi, tất cả đều mang đậm phong cách của Trịnh Minh Thành, cho đến khi Mộc Tiểu Ly dẫn cô đến tầng cao nhất của biệt thự, dừng lại trước một căn phòng, nói:“Đây là phòng riêng của thiếu gia, khi chưa được sự cho phép của thiếu gia, cô không được phép vào đây.”Liếc mắt nhìn cửa phòng, cũng giống như những căn phòng khác, hoàn toàn không nhìn ra điều gì khác biệt, Hạ Thường Hi nhún vai, gật đầu xem như đã hiểu.Đi tiếp không mấy bước nữa, Mộc Tiểu Ly dừng lại, mở cửa căn phòng cuối cùng.
“Đây là phòng ngủ, cô sẽ ngủ ở đây.”Cô bước vào, nhìn lướt qua căn phòng.
Không gian rộng lớn, màu chủ đạo là màu đen và xám, so với phòng ngủ của cô khá giống, chỉ là diện tích ở đây lớn hơn, nhìn vào chỉ cảm thấy thật áp lực, thật nặng nề.
Không lẽ khí phách của chủ nhân của nó đã ám lên cả căn phòng luôn rồi đi? Chiếc giường rộng lớn đặt giữa phòng ngủ, bên trên là drap giường màu xám, có vẻ như vừa được thay, mới tinh.Hạ Thường Hi tùy tiện bước đến tủ quần áo, mở ra, bên cạnh quần áo đàn ông của hắn còn có thêm quần áo của cô.
Nhưng lại không có quần áo ngủ mà cô đã sắp xếp, thay vào đó là muôn kiểu váy ngủ mỏng tanh, chính xác là những mảnh lụa không đủ che hết cơ thể.“Quần áo ngủ của tôi đâu?” Cô lấy đại một cái váy ngủ, giơ lên hỏi."Tôi xin lỗi tiểu thư.
Nhưng thiếu gia dặn tôi đem quần áo ngủ kia của cô vứt đi, đây là váy ngủ mà anh ấy chuẩn bị cho cô."Dám vứt cả quần áo của cô? Dù chỉ là quần áo, nhưng hành động này của hắn rõ ràng là không tôn trọng cô.
Hạ Thường Hi tức giận trong lòng, đưa tay lấy hết váy ngủ vứt xuống sàn, lạnh giọng: “Vậy phiền cô giúp tôi vứt luôn cả đống vải rách này.”Váy ngủ bị cô vứt xuống sàn chất thành đống, Mộc Tiểu Liên nhìn tình cảnh này, chỉ dùng điệu bộ lãnh đạm bước đến, cúi người nhặt từng cái treo lên ngay ngắn trong tủ quần áo.“Tôi biết Hạ tiểu thư không thích kiểu váy ngủ như thế này, nhưng thiếu gia dụng tâm vì cô mà chuẩn bị như vậy, tôi nghĩ cô nên thông cảm cho anh ấy.”Cô ta lại cúi xuống, dưới ánh mắt của Hạ Thường Hi, liền nhìn thấy những dấu vết đỏ như máu từ rãnh ngực cô kéo xuống.
Là cô ta cố ý hay vô tình? Những dấu vết ái muội đầy kích thích này khiến người ta nhìn thấy liền nghĩ ngợi lung tung.
Hóa ra Trịnh Minh Thành để cô gái này trong nhà cũng có dụng ý riêng của hắn ta.
Chẳng trách chỉ là người làm mà lại thuê một cô gái chân yếu tay mềm xinh đẹp như vậy.Thật dơ bẩn! Hạ Thường Hi cảm thán trong lòng, nghĩ đến việc cùng người khác chung đụng một người đàn ông, cô liền cảm thấy buồn nôn.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cô thì có khác gì hắn ta chứ?“Thiếu gia của cô đúng là làm thật nhiều chuyện buồn cười.” Cô nói ra suy nghĩ trong lòng.“Tôi không hiểu ý của tiểu thư.”“Cô ở đây lúc nào cũng nhất nhất nghe theo lời hắn vậy sao?” Hạ Thường Hi không những khồn giải thích, mà còn hỏi ngược lại.
“Váy ngủ này nếu cô thích có thể lấy, tôi không cần những thứ này.”“Vậy em cần gì?” Giọng nói trầm thấp pha chút lười biếng vọng ra từ cửa.Hai người cùng quay lại, phát hiện Trịnh Minh Thành đang thong thả dựa vào cửa phòng, đáy mắt hiện lên tia trêu ghẹo nhìn cô, trên tay còn có một ly rượu.“Thiếu gia.” Mộc Tiểu Liên nhìn thấy hắn liền cúi đầu.“Có chuyện gì xảy ra?” Không rõ hắn đang hỏi ai.“Hạ tiểu thư biết tôi vứt quần áo ngủ của cô ấy nên cô ấy cảm thấy không vui, cô ấy cũng không thích những kiểu váy ngủ như thế này.” Mộc Tiểu Liên không chút kiêng kị thuật lại hết những gì xảy ra nãy giờ.Bị cô ta “tố cáo”, Hạ Thường Hi không sợ hãi, ngược lại còn cao ngạo nhìn về phía hắn.Trịnh Minh Thành mỉm cười nhấp một ngụm rượu, tiến về phía chỗ hai người, đưa ly rượu cho Mộc Tiểu Liên.
“Cô ra ngoài làm việc đi, đóng cửa phòng lại.”Mộc Tiểu Liên cầm lấy ly rượu từ tay hắn, cúi đầu nhận mệnh lệnh, sau đó rời khỏi phòng, đóng cửa cẩn thận.Cửa phòng đóng lại, căn phòng cũng trở nên u tối, nhìn không rõ sắc mặt của hắn, những lúc như thế này, người đàn ông trước mắt cô càng thêm nguy hiểm.“Khó chịu?” Hắn cười trầm thấp, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
“Tôi đã nói rồi, váy ngủ dễ cởi, dễ hành sự.”“Biến thái.” Cô khó chịu quẳng một câu, xoay người muốn rời khỏi phòng, lại bị hắn bao lấy vây trong không gian riêng của hắn và cánh cửa.“Tiểu Thường Hi, những lúc em khó chịu, là những lúc tôi cảm thấy thật muốn hung hăng ăn sạch sành sanh em.” Hắn cười ma mãnh.Trịnh Minh Thành hắn lại muốn làm gì cô đây? Bây giờ là xế chiều, không lẽ hắn thật sự phóng túng đến độ muốn làm tình với cô ngay tại thời điểm này sao?“Váy ngủ tôi mua cho em, em không thích cũng phải mặc.
Lí do tôi đưa em về đây không lẽ em còn không biết?”“Với anh giá trị của tôi chỉ dừng lại ở việc giải quyết nhu cầu sinh lí cho anh thôi sao?” Cô lạnh lùng hỏi lại, không sợ sệt đối diện thẳng với ánh mắt lạnh lẽo kia.“Câu hỏi rất hay.” Hắn cười.
“Nói giá trị em chỉ có như thế cũng không đúng.
Em là bạn gái của tôi cơ mà, tôi phải yêu thương, phải bảo bọc em mới đúng.
Nhưng mà…” Hắn kéo dài lời nói, sau đó đáy mắt bỗng nhiên trở nên đáng sợ, như tia lửa chiếu thẳng lên gương mặt thanh tú của cô, ngón tay đặt trên cằm cô siết chặt:“Để tôi nhắc em nhớ, em là người bắt đầu mọi chuyện, là em chọn đi theo tôi, nhờ cậy tôi giúp đỡ Wonderland.
Mối quan hệ này như thế nào đều phải do tôi quyết định, em ngoan ngoãn trở thành bông hoa bên cạnh tôi, tôi sẽ không ngại dung túng cho em làm đủ loại chuyện trên đời.
Nhưng em dám tỏ thái độ khinh bỉ như vậy, cẩn thận tôi lại khiến em “hồng nhan họa thủy”!”Trịnh Minh Thành cúi đầu, gặm lấy cánh môi Hạ Thường Hi, tựa như con thú dữ, cuồng dã xâm chiếm con mồi của mình.
Ban đầu hắn chỉ muốn trừng phạt cái miệng hư hỏng của cô, không ngờ chạm vào lại giống như thuốc phiện, làm hắn không kiềm được mà sa lầy vào nụ hôn triền miên này với cô.Hạ Thường Hi còn chưa hết bị sự đáng sợ của hắn làm bất ngờ đã bị hắn tấn công, ngửa đầu chịu trận.
Cuối cùng cô đã hiểu lí do vì sao khi trước, Chu An Na lại cản cô tiếp cận Trịnh Minh Thành, hắn quả nhiền là loại đàn ông mà người thiếu kinh nghiệm như cô không nên đụng vào.
Chân lí thứ ba: đối với đàn ông bá đạo, thô lỗ và nguy hiểm, hoặc là tránh xa, hoặc là phục tùng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...