“Cậu chủ!” Bạch Đình chạy theo Vu Quân, không chờ anh đáp đã vội vã thông báo:
“Đã tìm được cô Tịnh Hương.
Cô ấy ở bến tàu.”
Mộ Dung Vu Quân trợn mắt lên, anh hầm hầm bước tới mở cửa chiếc xe khác.
Chiếc xe lúc nãy vẫn nằm chỏng chơ ở cổng nhà họ Tống.
“Mang cô ta để ra căn nhà gỗ.” Vu Quân rít lên.
Anh chưa bao giờ giận dữ đến vậy.
Trước khi bước vào xe, ánh mắt sắc bén tóe lửa lần nữa nhìn về căn nhà họ Tống.
Dương Tịnh Hương bị trói chặt vào cái cột kèo.
Miệng dán chặt băng dính khiến cô không thể lên tiếng.
Cô cố sức thoát ra nhưng càng cố gắng thì dây thừng càng thít chặt tay cô lại.
Bên ngoài bình minh tới xói thẳng ánh nắng vào trong căn nhà, từ bên ngoài cánh cửa cũng mở ra, một người bịt mặt bước vào mang theo một khay cơm rồi mở cái băng keo dính miệng của Tịnh Hương ra.
Ngay lập tức cô lên tiếng:
“Cầu xin anh thả tôi ra.
Tôi đội ơn anh.
Anh cứ nói với Mộ Dung Vu Quân tôi bị rơi bẫy thú chết rồi.”
Đôi mắt Tịnh Hương đỏ hoe, vừa sợ hãi, vừa uất hận nhìn trân trân đối phương.
Gã chẳng bận tâm, gã chỉ đang cố sức làm nhiệm vụ.
“Cô ngu ngốc thật đấy, bỏ trốn theo người tình để bị bắt lại, giờ thì hay rồi, nhà họ Tống rất thảm, qua một đêm đã đối diện với nguy cơ phá sản.” Gã đàn ông vừa cho Tịnh Hương ăn vừa nhiều lời lên tiếng.
Tịnh Hương kinh hoàng, cô nuốt vội miếng cháo xuống hỏi gấp gáp:
“Có chuyện gì? Có chuyện gì rồi?”
Nhưng đúng lúc này cánh cửa lại lần nữa mở ra, bước vào là Mộ Dung Lan.
“Mau cởi trói cho cô ấy rồi ra ngoài đi.” Mộ Dung Lan ra lệnh.
Dương Tịnh Hương thấy người đã giúp mình đến thì vui mừng ra mặt.
Gã đàn ông cúi người lùi đi, khép cửa lại.
Ngay lập tức, Dương Tịnh Hương tiến tới phía Mộ Dung Lan nhưng cô ta nhanh nhẹn bước lùi một bước nói khẽ:
“Đừng tỏ ra thân mật sẽ bị nghi ngờ.”
Tịnh Hương nghe lời cảnh báo, lùi lại một chút.
Cô vẫn rất kích động.
Mộ Dung Lan ngược lại tỏ ra vô cùng bình thản, cô ta giả vờ đi xung quanh kiểm tra căn phòng rồi nói rất khẽ:
“Nhà họ Tống không xong rồi, Tống Tử Phong đang chạy khắp nơi vay tiền.
Lần này cô đã phạm sai lầm khi không thoát email ra khiến anh Vu Quân biết được.
Cô sẽ phải ở đây lâu đó.”
“Tử Phong sao rồi?” Tịnh Hương cơ bản không quan tâm đến chuyện khác, vẫn chỉ một lòng lo cho Tử Phong.
“Rất thảm.” Mộ Dung Lan nói nhanh rồi bước về phía cửa phòng đóng lại.
Dương Tịnh Hương tuyệt vọng chạy theo cô ta, muốn trốn khỏi đây nhưng có đập cửa cũng vô ích.
Cô khóc rống lên:
“Tử Phong! Là em hại anh rồi.
Huhu! Là em hại anh rồi.”
“Anh Vu Quân?” Mộ Dung Lan ở bên ngoài cửa giật mình khi thấy bóng dáng anh họ mình đi tới, anh phớt lờ cô ta, nhưng vừa vặn lại nghe thấy tiếng Tịnh Hương khóc rống lên.
Khuôn mặt lập tức biến dạng.
“Cậu chủ!” Bạch Đình nhận ngay ra sợ hãi nói.
Nhưng chưa đến hai giây Mộ Dung Vu Quân đã gồng người kiềm chế lại, anh xoay lưng rời đi không bước vào bên trong nữa.
Dù vậy, Bạch Đình biết, lúc này cơn giận của anh đủ để anh có thể bẻ gãy cổ người khác bằng một cú “rắc”.
Anh ta ra hiệu mọi người im lặng lùi lại phía sau để mặc Vu Quân, không dám để ai đi gần.
Nửa đêm, Dương Tịnh Hương tỉnh dậy vì một tiếng tru lớn.
Cô giật bắn mình co người lại trên giường.
Tay vẫn bị cột trên cái thanh gỗ ngang.
“Hú!...” Lại thêm một tiếng tru nữa.
Tịnh Hương cảm nhận rất rõ sự nguy hiểm đang tới.
Cô gọi khẽ:
“Có ai không?”
“Sói! Có chó sói.” Ngay lập tức bên ngoài cũng có tiếng hét lên.
“Đoàng...!Đoàng...” Tiếng súng bắn liên thanh.
“Gru..
ừ...”
“Phốc!”
“Ngoàm! Rột!” Hàng loạt thanh âm vang lên bên tai Tịnh Hương.
Cô thấy gai ốc trên người mình đã nổi cả lên.
Cô gọi lần nữa nhưng không có ai đáp lời.
Cô cũng không nghe thấy tiếng gã đàn ông nói gì nữa.
Tịnh Hương kinh hoàng nhìn ra cửa sổ, bóng một con sói lớn đang ngạo nghễ hung tàn nhe nanh giơ vuốt.
Cô giật mạnh cái thanh gỗ trói tay cô, đôi mắt mở lớn không dám rời cái bóng đầy lông màu xám đó nửa giây nào.
“À...!Hú!” Con sói tru lên.
“Rắc! Uỳnh!” Đột ngột cánh cửa sổ bị bật tung bản lề.
Từ bên ngoài cái bóng to lớn lao vụt vào.
“Á! Cứu với!” Tịnh Hương hét lên, giọng cô khản đặc, lạc đi vì sợ, khuôn mặt tái xám, đôi mắt run rẩy nhìn sinh vật to lớn đang từ từ tiến về phía mình.
Con sói khịt mũi, hàm răng nhọn hoắt và cứng như thép nhe ra.
Cặp mắt sáng quắc.
Nó chậm rãi đánh giá mục tiêu rồi lượn vòng quanh như đang vờn con mồi của mình trước khi kết liễu đối phương, trông con sói lúc này không khác gì hiện thân của quỷ dữ.
“Grư...!ừ...” Thanh âm ghê rợn vang lên.
Con sói lùi lại rồi nhún người xuống lấy đà, lưng nó cong võng xuống rắn rỏi, dẻo dai.
“Ngoàm...” Con sói vút đến, miệng nhọn hoắt há rộng ra.
Dương Tịnh Hương sợ đến không nhúc nhích, toàn thân như đông cứng lại.
Trong mắt cô, mắt con sói vụt đến.
“A!” Tịnh Hương hét lên một tiếng rồi nhắm tịt mắt lại.
“Phập!”
Thanh âm vang lên, từ bên ngoài cửa một con dao vụt tới cắm phập vào thân con sói.
Ngay sau đó cái bóng cao lớn lướt đến lao mình vồ lấy con sói, vật nó ra đất.
“Ngoàm.
Grừ...” Con sói hung hăng dù bị đâm một nhát vẫn không hề sợ hãi, trái lại nó càng hung hãn.
Nó nhe nanh giơ vuốt cào thẳng vào đối phương, miệng há lớn ngoạm xuống vai Vu Quân.
“À...!hú!”
Tịnh Hương giật mình mở mắt, trước mắt cô, Mộ Dung Vu Quân đang đè chặt con sói lớn, điên cuồng lấy dao đâm xuống.
Máu bắn lên người anh, lên cả chiếc mặt nạ kim loại.
Tịnh Hương sợ đến mức mất cả hồn vía.
“À...!hú!” Con sói tru lên một tiếng.
Miệng nó kêu lên ọc ọc đau đớn.
Máu túa ra.
Nó gục tại chỗ, miệng ngáp ngáp vài cái.
Vu Quân liếc mắt về phía Tịnh Hương, khuôn mặt anh đầy máu, ở bả vai cũng vậy.
Tịnh Hương còn chưa kịp phản ứng thì chính anh cũng ngã lăn ra đất.
“Có ai không? Vu Quân! Anh sao thế?” Tịnh Hương hét lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...