Bạch Đình rùng mình một cái, dường như đã thấy sự tuyệt tình trong lời nói của mộ dung vu quân.
Anh ngước nhìn lên chủ nhân của mình, nghi ngại xác nhận:
“Cậu chủ! Cô Mộ Dung Lan...”
“Điều tra từ vụ con sói, vụ vết thương trên mặt và cả mối quan hệ với Tống tử phong.” Vu Quân đưa đôi mắt sắc lạnh của mình nhìn vào thinh không, mường tượng lại tất cả các điểm nghi vấn.
Bạch Đình run rẩy thay cho đồng đội bao năm của mình.
Nhưng rồi anh ta xác định bản thân chỉ có một ông chủ duy nhất:
“Vâng.
Tôi sẽ không để tình cảm đồng đội xen lẫn vào.”
“Thế là tốt nhất.” Vu Quân chầm chậm nói.
Trong lúc này, Mộ Dung Lan vẫn ở bên trong từ đường của dòng họ, cô ta quỳ trước bài vị tổ tiên đã mấy ngày trời.
“Chị Lan! Nếu chị cứ quỳ thế này e rằng sẽ đuối sức.” Ở bên ngoài, Hứa Điền Khanh lên tiếng.
Cô lo lắng cho đàn chị.
Ở nhà Mộ Dung, ngoại trừ việc là em họ của Vu Quân, địa vị vốn đã cao, thì Mộ Dung Lan còn là đội trưởng đội nữ vệ sĩ phụ trách đào tạo người, hỗ trợ Bạch Đình trong việc làm ăn bên ngoài tại các tụ điểm giải trí.
Đàn em cô ta dẫn dắt rất nhiều trong đó có Lê Hà Thư và Hứa Điền Khanh.
“Chị đã sai, đã tắc trách khi không bảo vệ cô Dương chu toàn.
Tất cả là tại chị, chị ở đây quỳ là đáng đời.” Mộ Dung Lan nghiêm giọng nói.
Cô ta vẫn luôn là một đàn chị đáng ngưỡng mộ bởi khí phách cô ta thể hiện trước mặt mọi người.
Còn sự giả dối bên trong, không phải ai cũng có thể thấy.
“Hứa Điền Khanh, cô mau ra đây!” Đột ngột, Bạch Đình đi qua gọi.
Anh liếc mắt vào bên trong từ đường, thấy Mộ Dung Lan vẫn ở đó quỳ, liền nói:
“Cô chịu khó vậy, lần này cậu chủ giận lắm.
Nhưng mà...!nếu như cô có thể khiến tâm trạng cô Dương tốt lên biết đâu cậu ấy sẽ tha thứ.
Bình thường trong nhà cô Dương cũng chỉ thích tìm cô nói chuyện.
Cô thử xem.” Bạch Đình vừa nói vừa kín đáo đưa mắt dò xét.
Mộ Dung Lan quay người nhìn Bạch Đình, đáy mắt giấu đi sự nghi ngại, cô ta mỉm cười:
“Tôi vẫn cần anh Vu Quân xử lý sai lầm của tôi trước, sau này sẽ chuộc tội với cô Dương.
Sai là sai, không thể dùng tiểu xảo lấp liếm cái sai được.”
“Vậy tùy cô.
Tôi chỉ có lòng tốt mà thôi.
Điền Khanh, đi theo tôi, tôi cần xử lý đàn cá hổ.”
Nói xong thì Bạch Đình rời đi cùng Hứa Điền Khanh.
Cô gái này không chỉ là một vệ sĩ, cô còn là nhà khoa học, được chính Vu Quân đưa về làm tại nhà họ Mộ Dung.
Cá hổ trong hồ cũng là do Điền Khanh lai tạo, biến nó thành một sát thủ theo bầy nguy hiểm nhất dưới hồ nước trước nhà kia.
“Anh Bạch, cô Mộ Dung Lan sẽ không sao chứ?”
“Tôi không biết.” Bạch Đình đáp nhanh rồi nhanh chóng đưa Điền Khanh vào bên trong phòng thí nghiệm.
Anh đưa cho cô một mẫu vật như một loại huyết thanh rồi nói.
“Cô có nhớ chủ nhân của cô là ai không?”
“Đương nhiên.
Là cậu chủ.” Điền Khanh nhíu mày khẳng định.
Đôi mắt cũng rất kiên định.”
“Vậy được, làm việc của mình, chuyện của cô Lan không liên quan tới cô.”
Bạch Đình nói xong thì rời khỏi phòng thí nghiệm.
Anh cũng là một người giỏi nhìn nội tâm kẻ khác, giống như cậu chủ của mình.
Hứa Điền Khanh là một hạt giống tốt, chỉ là chưa xác định đúng đường người cần phục vụ.
Anh không thể để đối phương lạc lối.
“Reng...” Điện thoại của Bạch Đình vang lên.
Rất nhanh, anh bắt máy, anh không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe tất thảy báo cáo từ đầu dây bên kia.
Đôi mày nhíu lại.
Liền sau đó, anh cất điện thoại, đi thẳng về căn phòng của Mộ Dung Vu Quân.
“Cậu chủ!” Tiếng Bạch Đình rất kích động.
“Chắc là mọi bằng chứng đều quy về Lê Hà Thu đúng không? Không tra ra được Mộ Dung Lan?” Vu Quân chầm chậm nói, môi mỏng khẽ nhếch lên.
Không ai nhìn ra được biểu cảm cả gương mặt anh, nhưng rõ ràng lúc này anh thấy mia mai chính mình.
Bạch Đình tái mặt, cúi đầu lí nhí:
“Thưa cậu đúng thế.
Là tôi bất tài.”
“Không phải cậu bất tài mà là đối phương quá giỏi xóa dấu vết cũng như thu phục lòng người.
Thôi, bỏ đi, xem như chúng ta đã nhìn rõ, giờ chỉ cần một lý do cho sự ra đi của cô ta.”
“Cậu chủ, tôi nói cậu đừng giận, chỉ riêng tình cảm không đúng đắn của cô ta đối với cậu đã là khó chấp nhận được rồi.” Bạch Đình nôn nóng nói.
Vu Quân trái lại vẫn bình thản:
“Không dễ đâu.
Dùng lý do này không cẩn thận thì sẽ biến thành việc úp một cái nồi lên đầu cô ta.
Cô ta chịu sao? Tình thân và tình nam nữ, sự trung thành...!những cái đó ai có thước đo mà phân định?”
Bạch Đình kinh động.
Người đàn ông trước mặt này trở thành người đứng đầu Mộ Dung thị, lại có địa vị như hôm nay không phải chỉ là do sự tàn độc, mà anh quá đỗi thông minh, thấu đáo.
“Tôi hiểu.”
“Vậy thì đợi mấy hôm.”
...
Mấy ngày sau, quả nhiên Vu Quân chỉ trách mắng Mộ Dung Lan qua loa, mặt khác, âm thầm xử lý Lê Hà Thư.
Tin tức này Mộ Dung Lan đương nhiên nắm hết trong lòng bàn tay.
Cô ta thở phào một cái.
“Mày làm tốt lắm!”
“Cô Lan, cậu chủ cho gọi cô tới phòng cô Dương!” Đột ngột có tiếng nói cất lên.
Mộ Dung Lan giật thót mình quay lại.
“Gọi tôi sao?”
“Vâng, cô Dương muốn có người nói chuyện nên gọi cô qua cho đỡ buồn.”
Mộ Dung Lan thu hồi biểu tình của bản thân, trộm nghĩ bản thân nhạy cảm quá.
Cô ta mỉm cười, tự tin bước về căn phòng của Tịnh Hương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...