Độc Chiếm Rơi Vào Lưới Tình FULL
Trong căn phòng vắng lặng, không gian yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ di chuyển chậm rãi theo quy luật vốn có.
Lê Hà Thư quỳ xuống dưới sàn.
Mặt cúi gằm run rẩy sợ hãi.
Phía trước Mộ Dung Vu Quân ngồi trên chiếc ghế salon lớn, đôi mắt u tối như quỷ dưới địa ngục.
“Còn không mau nói!” Đứng phía sau chiếc ghế Bạch Đình lạnh giọng ra lệnh.
Ngay lập tức Lê Hà Thư khóc nấc lên:
“Là tôi nhất thời hồ đồ.
Xin cậu chủ tha cho tôi.
Tôi không dám nữa, nhất định không dám nữa.”
Vẻ mặt Vu Quân ngoại trừ tức giận đến lạnh người thì hoàn toàn không có bất cứ biểu hiện nào thêm nữa.
“Cô to gan thật đấy.
Nói đi, có ai chỉ thị cô không?” Bạch Đình tiếp tục tra xét.
Vu Quân thì nửa lời không nhếch môi.
Bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
Lê Hà Thư sợ đến mất mật.
Đôi mắt liếc về phía Mộ Dung Lan.
Chỉ thấy cô ta âm thầm nhìn lại.
Cô ta vội vàng nói:
“Không, không! Tất cả chỉ là do mình tôi thôi.
Tôi tức giận vì cô Dương làm cậu chủ buồn bực, tôi nghĩ chỉ cần khiến cô ta xấu xí đi cậu chủ không thích nữa, cũng không đau lòng nữa.”
Mộ Dung Lan vẫn mím môi lại, nín thở không dám ho he tiếng nào.
Vu Quân vốn là kẻ đa nghi, bây giờ cô ta chỉ cần lên tiếng một lần e sẽ gây ra nghi ngại trong lòng anh.
“Rầm!” Đột ngột Vu Quân đứng dậy, bàn tay to lớn đập thẳng vào cái bàn.
Tất thảy giật nảy mình lên.
Lê Hà Thư run rẩy ngã vật ra, sợ đến mức như không còn thở được.
“Từ bao giờ các người có quyền quyết định thay chủ nhân của mình?”
Mộ Dung Vu Quân rít qua kẽ răng.
Ánh mắt ngùn ngụt lửa giận.
Anh vươn tay chỉ về phía Mộ Dung Lan:
“Em biết cần làm gì rồi đó.” Chỉ một câu nói ấy Mộ Dung Lan xanh như tàu lá, miệng lắp bắp nhận lệnh.
“Cậu Mộ Dung! Xin cậu! Xin cô! Cứu tôi! Cứu tôi!” Lê Hà Thư tuyệt vọng van cầu nhưng hai vệ sĩ đã mang cô ta đi.
Bóng dáng Vu Quân khuất dần trong tầm mắt.
“Có chuyện gì thế?” Lúc này Dương Tịnh Hương đã tỉnh dậy, cô bước về phía hành lang lên tiếng hỏi.
Vu Quân và Bạch Đình đã tới tập đoàn làm việc trên hành lang lúc này là Mộ Dung Lan.
Cô ta liếc mắt nhìn quanh quất một lát, thấy bóng xe hơi của anh họ đã đi liền lên tiếng:
“Cô đừng hỏi.
Đây là chuyện xử lý người làm hỏng việc.”
“Hỏng việc? Là sao?” Tịnh Hương không nén được tò mò.
Nhìn vào khuôn mặt Mộ Dung Lan lúc này cô chắc chắn đối phương đang che giấu gì đó.
Chỉ chờ có thế, Mộ Dung Lan thầm cười trong lòng, cô ta lên tiếng:
“Cô vào phòng trước đi, lát tôi sẽ mang đồ uống cho cô.”
Dương Tịnh Hương vừa nghe đã hiểu.
Cô lặng lẽ gật đầu rồi đi.
Cho đến thời điểm này Tịnh Hương vẫn luôn tin vào lòng tốt của Mộ Dung Lan dành cho mình mà không biết rằng cô ta là một con hồ ly biết giấu đuôi.
Một lát sau, Mộ Dung Lan trở lại với tách trà trên tay.
Tịnh Hương vội vã liền hỏi:
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Mộ Dung Lan đóng cửa, cô ta nói:
“Còn chuyện vừa rồi tôi không dám can thiệp.
Nhưng Phan Hà Thư bị anh họ cho xử lý rồi.
Việc này liên quan đến vết thương trên má cô.
Không rõ Phan Hà Thư vì sao lại tẩm thuốc vào bông băng cô dùng...!Thực tế anh Vu Quân chỉ muốn kéo dài thời gian bị thương của cô lên một chút...”
Tịnh Hương thấy gai ốc nổi cả lên.
Môi run run.
Cô lập tức hỏi lại:
“Cô vừa nói gì?”
“Đừng bận tâm, cũng đừng suy nghĩ, có thể anh ấy chỉ muốn cô hiểu anh ấy hơn mới dùng khổ nhục kế ấy, không ngờ Phan Hà Thư lại tàn nhẫn quá...”
Tịnh Hương cảm thấy bản thân bị tê liệt, nhất thời không thở được.
“Thì ra do anh ta.
Nực cười thật!” Tịnh Hương cười chua chát.
Trong lòng vô cùng cay đắng.
“Có chuyện này còn gấp hơn.
Tống Tử Phong muốn lập nghiệp trở lại, đầu tư vào một lô hàng linh kiện điện tử.
Nhưng anh ta không xoay được vốn...” Mộ Dung Lan chuyển câu chuyện sang một hướng khác.
Dương Tịnh Hương giật nảy mình.
Cô nghe thấy tên Tử Phong liền kích động.
Sự tốt đẹp của đối phương vẫn nguyên vẹn trong lòng cô.
“Vậy...” Tịnh Hương bỏ lửng câu nói.
Bản thân tính toán âm thầm.
Mộ Dung Lan liếc đôi mắt gian xảo của mình tới Tịnh Hương kín đáo dò đoán.
Chỉ thấy Tịnh Hương thẫn thờ ngồi xuống ghế, tay vẫn run run cầm tách trà nhưng không có vẻ gì là muốn uống.
“Vậy...!tôi đi trước.” Mộ Dung Lan nói.
Cô ta nói xong thì cũng ra khỏi phòng, bỏ lại Tịnh Hương một mình với những nghĩ suy không có lời giải.
Dương Tịnh Hương chẳng rõ bản thân đã ngồi trong phòng bao lâu.
Mãi đến chiều tối nghe thấy tiếng xe của Vu Quân trở về cô mới bừng tỉnh.
Cô khôi phục lại trạng thái, hít thở sâu rồi bước ra ngoài.
“Anh đã về rồi đấy à?”
Vu Quân mới tới cửa, nghe tiếng cô hỏi giật mình dừng lại.
Đôi mắt nhìn lên Tịnh Hương.
Bên má cô vẫn còn thương tích, vết cá hổ cắn cũng còn trên cánh tay.
“Sao lại ra đây? Trời tối sương lạnh.” Vu Quân không nhịn được mà nói một câu ân cần.
Chính anh vẫn luôn không giải thích được riêng với Tịnh Hương anh có thể dịu dàng đến thế, nhiệt tình đến thế, thậm chí vì cô mà điên đến mức chẳng còn là chính mình.
“Tôi có việc muốn nói.” Tịnh Hương chậm rãi đáp, đôi mắt long lanh, cẩn trọng bước về phía Vu Quân.
Khác hẳn mọi ngày, lần này cô chủ động tới gần anh.
Nhìn thấy khung cảnh này, Bạch Đình đang ở phía sau liền ra hiệu cho tất thảy người làm rời đi, trả lại không gian riêng tư cho hai người.
Mà Mộ Dung Lan ở một bên, khẽ cười nhếch mép một cái, thì thầm:
“Cô vĩnh viễn chỉ là một con cờ trong tay tôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...