“Tùm!”
“Cô Dương!” Bạch Đình hốt hoảng kêu lên.
Ngay lập tức một bóng người lao đến nhảy thẳng xuống hồ.
Dường như, Mộ Dung Lan phát giác ra đó là ai.
Cô ta hét:
“Anh Vu Quân!”
“Cậu Bạch Đình! Hồ mới thả cá hổ đột biến.
Mau.
Mau lên!”
Vừa nghe thấy tiếng thông báo, khuôn mặt Bạch Đình cả kinh.
Không chờ thêm một giây anh cũng lao xuống.
Dưới nước, Vu Quân đã ôm được Dương Tịnh Hương, nhưng cô sống chết chống cự đạp anh ra.
“Buông ra! Buông ra!” Dương Tịnh Hương ngụp lặn trong nước, không ngừng vùng vẫy hét lên.
Đàn cá hổ cảm thấy có người tới, chúng lập tức bu đến.
Mặc dù kích thước loài vật này không lớn nhưng hàm răng sắc nhọn, lại là sinh vật đột biến nên lại càng hung dữ hơn.
“A!” Bạch Đình kêu lên.
Anh ta lúc này có cảm giác rất rõ chân mình đã bị một đám cá hổ rỉa.
“Cậu Mộ Dung! Mau đi lên, có cá hổ.” Bạch Đình vừa kêu vừa bơi tới cùng với Vu Quân khống chế Tịnh Hương đưa lên bờ.
Đàn cá hổ kéo đến ngày một đông.
Chúng xông thẳng tới vết thương trên má của Tịnh Hương.
Vu Quân điên cuồng đưa tay gạt nước, dùng tay không xua đuổi chúng.
Nhưng do chúng quá đông, bám cả vào tay anh rồi tấn công bằng hàm răng nhọn hoắt của mình.
“Cậu chủ! Cậu mau vào bờ, kệ tôi!” Bạch Đình dùng sức đẩy vai Vu Quân đi, mà Tịnh Hương vẫn rất cố chấp.
Cô mặc kệ để đàn cá hổ rỉa thịt mình.
Thậm chí còn cười lớn:
“Ha...!ha...!Mộ Dung Vu Quân! Anh đừng hòng, đừng hòng khuất phục tôi!” Nói rồi cô đẩy anh ra, một mình bơi về phía giữa hồ, nơi đàn cá hổ đen kịt đang bu lấy.
...
“Không! Không! Tôi không muốn tới đây!”
“Buông ra! Hãy để cho tôi chết đi!”
Dương Tịnh Hương hét lên, cô tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đã ở trên giường.
Bên má lại truyền đến cảm giác đau buốt, rồi cả bàn chân, lưng dường như cũng có vết thương.
“Mình chưa chết?” Tịnh Hương tự hỏi.
“Đúng cô chưa chết.
Cô chỉ biến mình thành một người xấu xí mà thôi!” Có tiếng đay nghiến chua chát vang lên.
Tịnh Hương quay người lại, chỉ thấy Bạch Đình cũng đang băng bó một bên bàn tay từ từ tiến lại phía cô.
“Anh lẽ ra nên để tôi chết.”
“Tôi cũng muốn lắm, như thế cậu chủ của tôi sẽ tỉnh táo hơn.
Nhưng...!cô biết đấy, cậu ấy quá cố chấp với cô.” Bạch Đình nhún vai nói.
Tịnh Hương có chút không hiểu.
Tại sao Vu Quân lại chấp niệm với cô như vậy? Trong trí nhớ của cô, cô chưa từng gặp anh, càng không thể đủ năng lực khiến anh yêu cô đến bất kể tính mạng như vậy.
“Đó là vì anh ta bị điên.” Tịnh Hương chốt lại, mặc kệ việc bản thân cay nghiệt thế nào đối với người đã cứu mình.
“Vậy thì chết được gì? Để dằn vặt cậu chủ của tôi, còn cô ở dưới chín tầng địa ngục hả hê sao? Kết thúc sinh mạng như thế chi bằng tiếp tục sống tìm cho mình một cơ hội khác có phải tốt hơn không?” Bạch Đình vừa nói vừa đưa cho cô một lọ thuốc, còn cả một cốc nước.
“Ý anh là gì? Anh ta sao rồi?”
Tịnh Hương lấy làm ngạc nhiên.
Từ khi về Tĩnh Thảo Viên này Bạch Đình chưa từng nói nhiều như thế với cô.
“Cô nghĩ xem! Suýt chết vì sói hoang, lại làm mồi cho cá hổ.
Cậu chủ tôi chưa bao giờ thảm như thế.” Bạch Đình chua xót.
Anh ta ngừng một lát rồi nói tiếp:
“Thực ra cô muốn tự do đâu có khó.
Chúng tôi có thể không làm được, nhưng cô lại có thể dễ dàng dỗ cậu Vu Quân dịu tâm trạng đi.”
Tịnh Hương vờ như không để ý tới Bạch Đình, kỳ thực nghe không sót lời nào.
Cô âm thầm nghĩ lại tất cả.
Đúng là có cơ sở.
Đôi mắt cô lóe lên một tia sáng, rất nhanh cô chủ động đề cập:
“Đưa tôi tới gặp anh ta.”
Những ngày sau đó, có lẽ là những ngày bình yên nhất tại Tĩnh Thảo Viên khi không ai còn nghe thấy những lời Vu Quân cáu gắt.
Cả ngày anh ở bên cạnh Tịnh Hương.
“Ăn cơm thôi!” Tịnh Hương chủ động gõ cửa phòng sách.
Cô có thể thấy Vu Quân đang rất chăm chú bên cạnh đống văn kiện.
“Được.” Bóng dáng cao lớn bước nhanh về phía Tịnh Hương.
Đáy mắt thoáng qua một tia nghi ngờ độc trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Rồi anh cười nhẹ, theo Tịnh Hương đi dùng bữa.
“Vết thương ổn không?” Vu Quân chủ động nói, hướng sự chú ý về phía người phụ nữ đang cố hết sức thỏa hiệp mà đối xử mềm mỏng với anh.
“Không tốt lắm.” Vừa trả lời, Tịnh Hương vừa kéo miếng băng gạc trên má xuống, để lộ ra bên má vẫn sưng tấy và mưng mủ xanh vàng, có chỗ hoại tử còn bốc mùi tanh nồng, thối rữa.
Cô hoàn toàn không che đậy, ngược lại thoải mái để lộ khiếm khuyết của mình hy vọng đối phương ghét bỏ cô.
“Đáng sợ lắm đúng không?”
Đôi mắt Vu Quân nhìn xoáy sâu vào vết thương đó.
Lòng anh tràn lên cảm giác nghi ngờ.
Anh đã cho dùng những loại thuốc tốt nhất, bản chất Tịnh Hương cũng không phải người quá yếu đuối, tại sao vết thương lại không thể lành?
“Không đáng sợ.” Vu Quân lập tức nói.
Nhưng anh bước nhanh hơn, vội vã căn dặn:
“Em ăn trước đi, tôi có chút việc cần giải quyết.” Rồi anh bỏ lại Tịnh Hương trên hành lang, rời đi vội vã.
Trong suốt thời gian ở Tĩnh Thảo Viên, đây là lần đầu tiên cô nhìn bóng anh từ phía sau lưng.
Khoảnh khắc này, đột nhiên, cô có chút mất mát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...