Chỉ tiếc là Trương Ngũ Nha lại không ngờ được rằng thân thể này đời trước đã có sự hiểu biết vô cùng thấu đáo đối với bản chất người của Trương gia, dựa vào những ký ức đó thì chính bản thân nàng cũng hiểu được bên Trương gia cũng là một đám người nhà thuộc loại cực phẩm, dù không có tiếp xúc, nhưng đối với bản chất của những người đó nàng vẫn có hiểu biết.
Kết quả của việc biết rõ bản chất chính là, nàng cũng biết rõ Trương Ngũ Nha đang nói dối.
Nhưng Trương Vân Nguyệt cũng không có phản bác gì, nàng cứ im lặng mà nghe Trương Ngũ Nha nói, thỉnh thoảng cũng hỏi chút vấn đề, những cái muốn hỏi cũng chỉ là chuyện trong làng xóm, về phần chuyện trong Trương gia, không cần nàng hỏi Trương Ngũ Nha cũng sẽ vô cùng ‘cặn kẽ ’ nói cho nàng biết.
“Mẫu phi, bảo bảo đã về!" Giọng nói của Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm từ bên ngoài truyền đến, Trương Vân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng là buổi sáng này cũng đã qua. Nàng cũng không đợi Trương Ngũ Nha mở miệng, nói thẳng: “Muội muội, ngươi mau trở về Phượng Minh cung đi, haizz, ngươi không biết đó thôi, bên phòng bếp nhỏ này thực ra cũng chỉ có nấu mấy món dành cho phụ nữ có thai cùng trẻ con ăn mà thôi, hơn nữa đều là theo khẩu vị của ta mà làm, ngươi biết không, khẩu vị của phụ nữ mang thai rất kỳ quái, ta cũng không biết thức ăn loại này có hợp với khẩu vị của ngươi hay không nên cũng không dám mới ngươi ở lại ăn cơm, chờ đứa bé trong bụng ta sanh ra rồi, lúc đó sẽ mời ngươi."
Làm sao Trương Ngũ Nha có thể đi về đơn giản như vậy chứ? Nàng ta cố gắng nói chuyện cho tới trưa, làm Trương Vân Nguyệt không mượn được cớ để đuổi nàng ta đi chính là vì muốn chờ hoàng đế đến đây sau buổi cơm trưa, lúc này mắt thấy việc sắp thành công, làm sao có thể lại để thất bại trong gang tấc?
“Tỷ tỷ không cần lo lắng, muội chỉ muốn bồi tỷ tỷ ăn một bữa cơm mà thôi, muội muội tiến cung cũng đã một khoản thời gian nhưng vẫn chưa có lúc nào được nói chuyện với tỷ tỷ thật tốt cả, trong lòng muội muội cũng rất nhớ tỷ tỷ, hôm nay thật phải cảm tạ hoàng hậu nương nương, nếu không phải người mang muội muội tới đây, muội muội cũng không biết được trước kia là do muội muội hiểu lầm tỷ tỷ. Muội muội còn tưởng rằng tỷ tỷ không thích muội muội nửa đấy." Trương Ngũ Nha vừa nói vừa thế hiện vẻ mặt thấy làm may mắn.
Trương Vân Nguyệt cau mày: “Nếu muội muội không để ý đến chuyện khẩu vị thức ăn khác lạ vậy là ta an tâm rồi, nhưng có một ít thức ăn là để bảo bảo ăn, đến lúc đó muội muội đừng nói là tỷ tỷ không thương ngươi."
“Ha ha, tỷ tỷ nói đùa, muội muội làm sao sẽ đi giành ăn với một đứa bé." Trương Ngũ Nha mặt kinh ngạc nhìn Trương Vân Nguyệt, giống như việc Trương Vân Nguyệt có suy nghĩ như vậy cảm thấy rất khiếp sợ.
Trương Vân Nguyệt cũng không nói thêm cái gì, miệng của nàng có vị rất đặc biệt, vị chua cay, chua cay đúng chất chua cay, món chua mà nàng ăn tuyệt đối có thể đem ra so sánh với việc như uống phải dấm... Mà món cay thì lại giống như trực tiếp cắn phải ớt vậy....
Khi thức ăn của nàng được nấu xong thì căn bản không cần nếm thử, những món này đầu bếp vốn không có biện pháp ăn thử, thức ăn quá cay quá chua như vậy tuyệt đối chỉ có Trương Vân Nguyệt mới dám ăn.
Quả nhiên sau khi thức ăn vừa được bày lên bàn Trương Ngũ Nha trợn tròn mắt, những món này làm thế nào mà ăn được chứ? Nước canh đỏ rực kia chỉ cần ngửi thôi cũng đã cảm thấy chua ê răng rồi, làm sao có thể ăn chứ? Trương Ngũ Nha hoài nghi tỷ tỷ mình có phải không hoan nghênh mình nên mới lệnh cho người của phòng bếp nhỏ làm một bàn món ăn như vậy đưa lên hay không.
Nhưng mà sau khi nàng phát hiện ở gần bên cạnh đó bưng lên đều là nhưng thức ăn bình thường nàng ta liền muốn đi sang đó ngồi, nhưng mà nàng ta còn chưa có hành động thì Trương Vân Nguyệt liền nói: “Muội muội ngươi ngồi bên này, bảo bảo nhanh ngồi xuống ăn cơm."
Trương Ngũ Nha chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm ngồi vào vị trí duy nhất được bày nhưng thức ăn bình thường.
“Nào muội muội, ăn đi, đây là nấm mèo xào chua cay mà tỷ tỷ thích ăn nhất."
“Còn có cải trắng xào tương ớt cay, thử một chút đi rất thơm." Trương Vân Nguyệt mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, nhiệt tình mời Trương Ngũ Nha ăn cơm.
Trương Ngũ Nha nhìn dĩa cải trắng đỏ rực kia, lần đầu tiên trong lòng có ý niệm lùi bước, cái này thật có thể ăn sao? Chỉ nhìn thôi đã cảm thấy cay rồi, vậy thì làm sao nàng ta có thế ăn chứ?
“Thế nào muội muội? Không thích sao? Đều là tỷ tỷ có lỗi, vốn tỷ tỷ cho rằng muội muội cũng sẽ giống ta thích ăn mấy cái thức ăn dành cho phụ nữ có thai nhàm chán này, cho nên cũng không cho phòng bếp nhỏ đặc biệt chuẩn bị món ăn cho muội muội ăn cơm, ưmh, lần sau muội muội tới tỷ tỷ nhất định bảo họ làm nhiều món ăn hơn để muội muội ăn, nhưng mà muội muội cũng đừng đến quá thường xuyên, nhưng ăn này đều là theo quy định, muội muội tới ta lại phải đặc biệt bỏ tiền, ngươi cũng biết, trong cung này tỷ tỷ nhà ngươi cũng không giống các phi tử khác có thế lực bên nhà ngoại mạnh mẽ hỗ trợ, cho nên tiền tài đều là hoàng thượng ban thưởng nên thật sự là không nhiều lắm." Trương Vân Nguyệt lúng túng giải bày với Trương Ngũ Nha.
Trương Ngũ Nha không nói gì, chỉ là cười cười, mặt tỏ vẻ đã hiểu. Thật ra thì giờ phút này bên trong lòng của Trương Ngũ Nha tức muốn hộc máu một trận, cảm thấy Trương Vân Nguyệt thật là trợn tròn mắt nói mò, nàng hiện tại có một đứa con trai không phải sao, mặc dù nàng ta biết không nhiều lắm, nhưng cũng có một chút chuyện ở trong hoàng cung này nàng ta vẫn hiểu rất rõ ràng.
Hiện tại hoàng tử khỏe mạnh duy nhất trong cung chính là con trai của người tỷ tỷ này, địa vị trong cung lúc này căn bản cũng không phải là một cấp bậc bình thường, ngày thường cũng thường xuyên nghe những cung nữ kia nghị luận có thể cho ra một kết luận, tỷ tỷ mình trong cung địa vị cũng rất cao, nhất là dưới tình huống bây giờ khi mà nàng lại mang thai thêm một đứa bé.
Nếu như đứa bé này lại là một đứa con trai nữa, như vậy thì địa vị của nàng sẽ không ai có thể dao động được nữa, đối với chuyện này Trương Ngũ Nha rất ghen tỵ.
Dĩ nhiên Trương Ngũ Nha cũng chỉ biết ghen tỵ mà thôi, nếu nói muốn làm chuyện gì để hại người, trước mắt mà nói Trương Ngũ Nha vẫn còn chưa có lá gan đó, cũng không có đủ thủ đoạn để làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...