Trương Vân Nguyệt sững sờ, không có tiền? Quyên tiền! Đây là chuyện mọi người hiện đại đều biết. Chỉ là hiển nhiên người cổ đại còn không biết đến việc quyên tiền.
"Hoàng thượng, không phải ngài nói những đại tộc thế gia kia rất thích kết thân sao?" Trương Vân Nguyệt nhìn Triệu Khải Hâm hỏi.
"Hả?" Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt một cái, không hiểu được nàng thế nào đột nhiên hỏi cái vấn đề này, nhưng mà vẫn nói: "Kết thân dĩ nhiên là vì tương lai đến khi lên tiếng sẽ có người tương trợ, kết thân đối với hai gia tộc mà nói đều là chuyện tốt."
"Hoàng thượng, ngài nói xem nếu một chỗ xảy ra tai nạn mà cả nước cũng hỗ trợ, thì làm sao còn có thể thiếu tiền? Quốc khố không có tiền không phải có thể tìm người giúp một tay sao? Thần thiếp tiền không nhiều lắm, nhưng là lúc hoàng thượng phong tước vị cũng đã ban thưởng không ít châu báu, thần thiếp nguyện ý đem những thứ châu báu đó ra quyên góp cho hoàng thượng, đổi ra thành bạc mang đi giúp nạn thiên tai." Trương Vân Nguyệt nhìn Triệu Khải Hâm nói.
Triệu Khải Hâm đầu óc rât thông minh, mặc dù lúc đầu có chút khó hiểu, một lát sau liền hiểu ý tứ của Trương Vân Nguyệt.
Khiến cho phi tử hậu cung đi đầu quyên tiền, sau đó cũng khiến cho các đại thần trong triều cũng quyên tiền, chỉ là phải làm sao mới có thể làm cho mọi người cam tâm tình nguyện quyên tiền đây? Tiền nhiều nhất thiên hạ chính là thương nhân, phải như thế nào mới có thể làm cho thương nhân tự động bỏ tiền ra?
Triệu Khải Hâm bắt đầu nghĩ, thứ người đời để ý nhất chính là tiền và quyền, đã có tiền, có quyền thì sẽ muốn cái gì nữa?
Quyền hắn tự nhiên không thể tùy ý cho những thương nhân kia, nhưng là danh, cái này còn không phải quá đơn giản sao?
"Ái phi thật là bảo bối của trẫm." Triệu Khải Hâm nghĩ đến phương pháp giải quyết vấn đề, lập tức liền vui mừng trở lại, kéo lấy Trương Vân Nguyệt hôn một cái, sau xoay người liền đi.
Trở lại cung Thái Cực, Triệu Khải Hâm nhanh chóng triệu tập Tả Tướng và Hữu Tướng.
"Hoàng thượng."
"Hai vị ái khanh bình thân."
"Trẫm lần này tìm các ngươi tới là muốn nói một chút chuyện Tuyết Tai. Lần Tuyết Tai này là lần tuyết tai lớn nhất mấy chục năm qua, năm nay bởi vì Thát tử quấy nhiễu biên cảnh của ta dẫn đến quốc khố trống rỗng, không có đủ tiền tài tới giải cứu nạn dân, cho nên trẫm suy nghĩ ra một biện pháp."
Tả Tướng và Hữu Tướng liếc nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu hoàng thượng của bọn họ nghĩ ra cái biện pháp gì.
"Ngày mai các ngươi liền dẫn đầu quyên tiền”
"Quyên tiền?" Hai vị tướng quốc không hiểu rõ rốt cuộc quyên tiền này là có ý gì..
"Quyên tiền chính là. Hai người các ngươi dẫn đầu, trẫm muốn kêu gọi người có tiền trong thiên hạ cũng tới quyên tiền, như vậy thì có tiền đi giúp nạn thiên tai rồi." Triệu Khải Hâm cười ha hả nói, hiển nhiên là rất hài lòng cái phương pháp này.
"Nhưng hoàng thượng người phải làm thế nào mới có thể quyên tiền?" Tả Tướng đại nhân rất lạnh lùng tĩnh lặng nhìn Triệu Khải Hâm, nếu hoàng thượng đã mở miệng để cho bọn họ bỏ tiền, bọn họ tự nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng vấn đề là bọn họ xuất tiền thì những người khác cũng sẽ chịu bỏ tiền ra sao? Các đại thần trên triều đình quyên tiền là không có vấn đề, nhưng là những thương nhân cái gì đó kia thì thế nào?
Triệu Khải Hâm cười nói: "Trẫm đã viết xong thánh chỉ."
Nói xong Triệu Khải Hâm kêu Vương Kỳ đem thánh chỉ đã viết xong ra cho hai tướng quốc nhìn, kết quả sau khi hai tướng quốc xem xong thánh chỉ của Triệu Khải Hâm hậu, đồng thời đều không nhịn được vỗ tay bảo hay.
Phương pháp của Triệu Khải Hâm thật sự là rất được, mỗi số lượng tiền bạc quyên nhất định thương nhân có thể lấy được một danh bậc sĩ tử.
Vào thời đại này thương nhân chính là kẻ ít được coi trọng nhất, Sĩ Nông Công Thương bốn chữ này ở cái thế giới này rất khác biệt. Thánh chỉ viết rằng con cháu thương nhân đương thời trong năm đời không thể tham gia khoa cử.
Mà thân phận chính là bày tỏ có thể tham gia khoa cử rồi.
Một thân phận sĩ tử mà thôi thì không có ý nghĩa gì lớn, chỉ là ngươi có thể tham gia khoa cử rồi, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể thi đỗ, có thể đỗ vào tới vòng thi Thượng Đô hay không còn phải xem bản lĩnh của ngươi, hoàn toàn không cần lo lắng có người sẽ làm bại hoại được cả chính trị triều chánh.
Nhưng là cái danh bậc sĩ tử này lợi ích thực tế rất lớn, thương nhân trong năm đời không thể tham gia khoa cử, ngoài năm đời muốn tham gia phải là dưới tình huống không ai còn buôn bán nữa mới được tham gia khoa cử.
"Các ngươi đi làm đi."
"Nhưng hoàng thượng, nơi này chỉ viết người bình thường quyên tiền nhiều có phần thưởng, vậy những người bọn chúng thần quyên tiền nhiều chẳng lẽ sẽ không được thưởng sao?" Hữu Tướng rất uất ức nhìn Triệu Khải Hâm.
Khóe miệng Triệu Khải Hâm co quắp một chút, "Tự nhiên là có, ở chỗ này của thánh chỉ, chỉ là các ngươi trước hết không cần biết." Triệu Khải Hâm chỉ chỉ thánh chỉ đặt ở bên cạnh, cười ha hả nói.
Tả Hữu Tướng hai người lần nữa liếc nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu lời này của Triệu Khải Hâm là có ý gì.
Hôm sau, trên triều đình, Tả Tướng cùng Hữu Tướng hai người đồng thời đem tiền ra quyên, bảo là muốn vì thiên hạ làm chút chuyện nho nhỏ, dĩ nhiên hai người đều là hạng người biết ăn nói, lời nói dễ nghe này, có thể nói là khiến người trong thiên hạ kia nghe đều muốn nhiệt huyết sôi trào một phương.
Chủ yếu là các đại thần trên triều đình cũng tâm linh chập chờn, một bộ dạng như lập tức muốn xuất ra tiền vậy, Triệu Khải Hâm ngồi ở vị trí đầu nhìn rất là hài lòng, quả nhiên kích động cái gì gì đó chính là nên để kẻ sĩ đặc biệt đến làm mới hay.
Hai đạo thánh chỉ tuyên đọc xong, hai người Tả Hữu Tướng khóe miệng co quắp, nội dung hai đạo thánh chỉ vừa đúng ngược lại nhau, bách tính bình thường quyên tiền nhiều có thể lấy được một danh bậc sĩ tử, quan viên quyên tiền nhiều có thể lấy được một thời hạn thời gian buôn bán năm mươi năm.
Cái ban thưởng này thật lòng cũng không phải dùng tốt hay không tốt? Chỉ là cái hạn lúc này tùy thời có thể kéo dài, lúc nào muốn dùng đều có thể dùng.
Theo đúng ý tứ Triệu Khải Hâm nói thì là, ngươi có thể bảo đảm con cháu ngươi cũng không muốn đi thử một chút tư vị làm thương nhân sao? Thời gian năm mươi năm này cũng không có nói chỉ có thể một người sử dụng, bản thân ngươi có thể dùng hai năm sau đó người khác dùng ba năm rồi lại tới người khác nữa dùng trong thời gian như vậy.
Hơn nữa việc làm quan lại không có bắt buộc phải chịu làm quan trong phạm vị năm đời, phải biết rằng nếu như có con cháu nhà quan nếu là buôn bán, như vậy thì bản thân hắn cùng với con cháu hắn, huynh đệ và con cháu huynh đệ của hắn cũng không có cách nào thi cử làm quan nữa.
Thời này nếu nói có những gia tộc kia không sinh ra loại con cháu phản nghịch như vậy là điều không thể, hiện tại Triệu Khải Hâm làm như vậy chính là để cho những kẻ con cháu phản nghịch này có một cái cớ cho việc làm phản nghịch đó, đồng thời cũng cho trưởng bối gia tộc một biện pháp hạn chế những mầm mống phản nhịch này..
Mặc dù phần lớn các đại thần đều cho rằng ban thưởng này cũng không có quá nhiều chỗ để dùng.
"Hoàng thượng thật là một chút thua thiệt cũng không có." Đây là tiếng lòng của các vị đại thần.
Động thái này vừa xuất hiện, dân gian dân chúng sôi trào, hơn nữa những thương nhân kia từng người từng người đều ra sức quyên tiền, thậm chí có người táng gia bại sản cũng muốn quyên tiền, không vì cái gì khác bởi vì một chút cái danh bậc sĩ tử. Đối với những thương nhân kia mà nói, tiền có thể kiếm lại, nhưng là cái danh ngạch sĩ tử này cũng là không biết lúc nào mới lại có cơ hội có được. Hơn nữa cái danh ngạch sĩ tử này rốt cuộc muốn quyên bao nhiêu tiền mới có được cũng không có ai biết.
Ba ngày, chỉ dùng thời gian không tới ba ngày chỉ nguyên các đại thần quyên tiền cũng đã có gần năm vạn lượng bạc trắng, đừng nghĩ số tiền này quá ít, quốc khố thu thuế một năm thu vào là năm trăm triệu lạng bạc trắng, này năm vạn lượng đã rất tốt.
Nhất là bây giờ những quan viên này cứ ba người thì có một là tử đệ nhà nghèo, trong nhà cũng chẳng có bao nhiêu tiền, trong 50 vạn lượng bạc trắng chỉ có hai ba ngàn là những tử đệ này quyên tiền, chỉ là ai cũng không thể trách bọn họ, những người này danh nghĩa đều là không có sản nghiệp, số tiền này đều chỉ là một ít bổng lộc bọn họ tích góp được
Sau đó tới thời điểm Triệu Khải Hâm ban thưởng, thì đệ tử hàn môn lấy được nhiều nhất, dùng cách nói của Triệu Khải Hâm lại chính là, ban thưởng này thứ nhất là nhìn số lượng bạc, thứ hai nhìn vào chính là số tiền quyên được so với tỷ lệ gia sản.
Những thứ quan viên Hàn Môn này cơ hồ là đã đem toàn bộ gia sản cũng quyên góp, cái người làm hoàng đế như hắn tự nhiên muốn cho bọn họ khích lệ.
Đối với lần này đại thần thế gia dĩ nhiên là sẽ không đi phản đối, cái ban thưởng này không có gì quan trọng, cũng coi như là cho những thứ đệ tử hàn môn này nhiều một chút thủ đoạn kiếm sống thôi.
Mà những nhà thương nhân quyên tiền, càng nhiều thêm khiến Triệu Khải Hâm chắc lưỡi hít hà, ít chính là ngàn lượng bạc, còn nhiều có tới cả trăm vạn lượng, nhưng so với cái đám quan viên kia đống góp lại tất nhiên là nhiều hơn.
"Thương nhân quả nhiên có tiền." Triệu Khải Hâm ở bên trong Vĩnh Ninh cung cảm khái một câu.
Trương Vân Nguyệt cười, đây không phải là nói nhảm sao? Thu thuế cao nhất là nông dân, tiền nhiều nhất là thương nhân. Ở đây nói thu thuế cao chính là tỷ lệ thu thuế. Nông dân một năm bận rộn, có gần hai phần ba tiền đều là dùng để nộp thuế.
Chuyện Trương Vân Nguyệt đề nghị chính nàng quyên tiền Triệu Khải Hâm không có đồng ý, Triệu Khải Hâm cũng không muốn để cho nữ nhân tham dự vào, có thương nhân cùng đại thần quyên tiền cũng đã đủ rồi.
"Chuyện được giải quyết, thời điểm lễ mừng năm mới hoàng thượng có thể buông lỏng rồi." Trương Vân Nguyệt nhìn Triệu Khải Hâm, đoạn thời gian gần đây Triệu Khải Hâm mỗi ngày sau giữa trưa tất nhiên tới Vĩnh Ninh cung nghỉ ngơi một chút, mặc dù chưa bao giờ qua đêm, lại làm cho nữ nhân hậu cung oán khí ngất trời, cũng may hiện tại mùa đông Trương Vân Nguyệt không ra họ cũng không vào được, nếu không còn không phải sẽ bị phiền chết rồi hay sao?
Đêm 30 là thời điểm cần ăn bữa cơm tất niên, hiện tại Trương Vân Nguyệt là Chiêu Nghi không thể ẩn núp không ra được.
"Thật may cơm tất niên làm vào buổi trưa, nếu là buổi tối chỉ sợ càng thêm gian nan." Lý Ma Ma bất đắc dĩ nhìn cả vùng đất trắng xóa ngoài cửa sổ, buổi sáng lại có tuyêt rơi rồi.
"Ma ma kêu người của mình cần thận chút, thời điểm đi trên đường phái người ra phía trước dò đường." Trương Vân Nguyệt nhíu mày liễu, đối với con đường ngày tuyết này rất là lo lắng.
Trong tiểu thuyết nói rồi, ngày tuyết rơi, rất dễ dàng có tưới nước làm đóng băng, sau đó chuyện người trượt chân, nàng tin tưởng nữ nhân hậu cung nhất định sẽ có động tác.
"Ngài yên tâm, người dò đường lần này của là Vũ nội thị do hoàng thượng phái tới." Lý Ma Ma nói, cũng tương tự Triệu Khải Hâm rất sợ Trương Vân Nguyệt vào hôm nay gặp chuyện không may, đêm ba mươi xuất hiện chuyện máu tanh không tốt.
Chỉ là Trương Vân Nguyệt vẫn có rất nhiều sự phòng bị, ví dụ như bên trong kiệu trải thêm một lớp đệm hoa thật dầy, bảo đảm coi như cỗ kiệu lật, cũng không thể làm nàng bị thương.
Đối với lần này Lý Ma Ma gật đầu tỏ vẻ cái phương pháp này rất tốt, cho dù có Vũ nội thị dò đường, cái gì ngoài ý muốn cũng là rất có thể xảy ra.
Đoàn người Trương Vân Nguyệt rời khỏi Vĩnh Ninh cung, tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm đã được Triệu Khải Hâm đón đi từ sớm, Triệu Khải Hâm cũng lo lắng Trương Vân Nguyệt bên này gặp chuyện không may, phái thân thủ trọng yếu của Vĩnh Ninh cung chăm sóc Trương Vân Nguyệt, chỉ sợ đến lúc đó lại chăm sóc không tốt đứa bé.
Trương Vân Nguyệt cũng cảm thấy đứa bé đi theo bên cạnh Triệu Khải Hâm càng tốt hơn một chút, bên cạnh hắn an toàn nhiều hơn, nữ nhân hậu cung cũng sẽ không đi đối phó Triệu Khải Hâm! (không bao lâu sau Trương Vân Nguyệt liền phát hiện cái ý nghĩ này của mình thật quá sai)
Dọc theo đường đi mọi người có Vũ nội thị dò đường an nhiên đi, trên đường quả thật xuất hiện qua những khối băng, chỉ là bị Vũ nội thị cho xử lý xong. Vì thế mấy nội thị khiêng kiệu càng thêm cẩn thận, từng bước từng bước đều muốn đứng vững vàng rồi mới buớc tiếp.
Chỉ là ngoài ý muốn được cho là ngoài ý muốn chính là vì nó xảy ra luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...