Độc Chiếm Người Tình Ngọt Ngào

Hơn nữa, anh cũng không phải là Ngưu Lang. . . . . .

Ánh mắt lúng túng nhìn hoa tai lấp lánh dời đi, quét mắt nhìn qua buồng xe rộng rãi. . . . . . Nhìn quen mắt, nhìn quen mắt! Tại sao ngồi qua nhiều lần rồi mới phát hiện?

Cô chấp nhận thở dài.

Cô còn dám thở dài?

Lạc Dịch nghiêm mặt, tròng mắt đen toát ra một tia lửa, "Em rất thất vọng sao?"

"A. . . . . . Không có!" Cô vội vàng phủ nhận. Gấp như vậy, chỉ sợ anh hiểu lầm.

Cô thở dài vì cô không biết giải quyết chuyện này thế nào, cô không có kinh nghiệm với chuyện này, nhưng sao người đàn ông này lại cứ hùng hổ dọa người?

Coi như cả đêm bọn họ phong lưu, ở trên giường đã làm những chuyện gì, vậy cũng không có nghĩa là gì chứ?

Tình một đêm thì cần gì phải để ý đến cuộc sống riêng của đối phương? Nhưng mà ngẫm lại, nếu cô thật sự có quan hệ với Lôi Ngự Phong, thì có liên quan gì đến anh?

"Anh Lạc." Cô dùng lời ngon tiếng ngọt nói: "Tôi cảm thấy mọi người đều là người lớn, đương nhiên chuyện mình làm phải chịu trách nhiệm. . . ."

"Ừ." Anh nhướng mày, bày tỏ đồng ý.

"Đêm đó tôi hơi say, ừ, không biết mình đang làm gì . . . . . Cho nên, xem như hai chúng ta. . . . . . Chuyện đó đã qua. . . . . . Cũng không tượng trưng cho điều gì." Cô ấp úng nói qua: "Anh hiểu ý tôi không?"


"Không biết đang làm gì? Không thể tượng trưng cho điều gì?" Anh lặp lại lời của cô..., môi mỏng giật nhẹ, lộ ra một nụ cười lạnh nhạt.

"Đúng rồi, ý của tôi, coi như là hiểu lầm, chuyện cũng đã qua rồi . . . ."

"Em cho là như vậy?" Anh nhìn cô, sắc mặt không tốt. Một hiểu lầm? Được rồi, lần này hiểu lầm lớn!

"Đúng vậy, chứ là gì?" Gương mặt Tô Hợp Hoan thản nhiên hỏi ngược lại.

Đôi mắt Lạc Dịch đầy vẻ bí hiểm, nhưng rất nhanh anh lại giương mắt nhìn thẳng cô, "Đêm đó em say, nhưng tôi không say, tôi biết rõ mình làm gì, nếu như em không nhớ rõ, tôi không ngại làm lại lần nữa cho em nhớ.”

"Không, không cần!" Cô ấp úng phản đối.

"Như vậy, ý của em là gì?" Ánh mắt của anh như ngọn lửa nhìn cô.

Cô nhìn anh, thử dò xét hỏi: "Không phải anh sợ. . . . . . Tổng giám đốc Lôi?"

"Tại sao phải sợ?" Anh nhíu mày, "Em vốn là người con gái của tôi."

Tốt. . . . . . Con người kiêu ngạo! Tô Hợp Hoan xem vậy là đủ rồi.

"Đồng ý cùng anh gặp gỡ không?" Anh tiếp tục không buông tha mà từng bước ép sát.

"Tôi phải. . . . . . Suy nghĩ một chút."

"Có thể, cần suy nghĩ bao lâu? Một giờ? Hay là một đêm?"

Tô Hợp Hoan không nói gì nhìn anh chằm chằm.

"Em chán ghét tôi?" Lạc Dịch nhận lấy ánh mắt của cô.

Cô không ghét anh, thậm chí có loại cảm giác đặc biệt với anh, hơn nữa biết rõ bọn họ đã từng lên giường. Một người đàn ông ưu tú như vậy sao có thể làm như không thấy?

Nhưng không phải anh là bạn trai của Chu Thiểu Đình sao?

"Anh. . . . . . Không phải có bạn gái sao?" Cô nhịn lại nhịn, rốt cuộc hỏi ra điều nghi vấn.

"Không có." Anh nhíu mày, "Trừ em ra, tôi chưa từng muốn qua lại với bất kỳ ai.”

Tô Hợp Hoan đỏ mặt.

"Cô Tô." Anh nhìn cô, đáy mắt trấn tĩnh, "Anh rất thích em, anh hi vọng em không rời khỏi anh, sau đó cũng thích anh giống như anh thích em."


Nếu như cuộc đối thoại này diễn ra trong một bữa tiệc, nếu như là người giả dối, Tô Hợp Hoan nhất định sẽ thẳng thắn từ chối; nếu như là người trác táng bừa bãi, Tô Hợp Hoan sẽ cười nhạt khinh bỉ.

Nhưng Lạc Dịch không phải, cô chỉ nhìn ánh mắt của anh, cũng biết anh thẳng thắn, chân thật thế nào.

Một người bá đạo, lạnh lùng như vậy nên làm sao với anh bây giờ?

Tô Hợp Hoan luôn cảm giác mình có lá gan thật lớn, làm một động tác vô cùng buồn cười.

Cô hoang mang đẩy cửa xe ra, chạy trối chết.

◎◎◎

Trong phòng làm việc tổng giám đốc, sáng sủa sạch sẽ, bầu trời bên ngoài không có một áng mây, mặt trời lại như một quả cầu màu vàng rực rỡ, bắn ra hàng vạn ánh sáng. . . . . . Giữa ngày hè lại càng nóng bức.

Người đàn ông ngồi ở bàn đang cúi đầu làm việc, dừng động tác lật xem văn kiện, tháo kính ra, ngón tay dài xoa xoa mi tâm, tầm mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm điện thoại di động đặt trên bàn, một trận bực mình tích tụ.

Cô vẫn chưa đồng ý.

Rốt cuộc đang do dự chuyện gì? Vẫn lo lắng tổng giám đốc Lôi sẽ giận dữ? Anh yên lặng, vẻ ngoài lạnh lùng như trước, ngón tay theo thói quen sờ cây bút, đáy mắt tối tăm một mảnh.

Đúng vào lúc này, "Cốc cốc", trên cửa bị gõ hai cái, rồi đẩy ra, Lôi Ngự Phong xuất hiện tại cửa.

"Tổng giám đốc bận rộn, có rảnh rỗi đi ăn trưa chung không? Tôi mời khách." Tổng giám đốc nói lời mời.

"Không rảnh." Lạc Dịch không chút nghĩ ngợi liền từ chối.

"Ah? Như vậy không nể mặt à?"

"Lúc boss bận rộn theo đuổi phụ nữ, không phải thuộc hạ nên chăm chỉ làm việc hơn để tránh làm ngài lo âu về sau sao?"


"Lời này có ý gì! Được rồi, Lạc, còn bày ra sắc mặt khó coi nhìn tôi như vậy? Rốt cuộc là bất mãn hay có ý kiến gì? Bây giờ chỉ có hai chúng ta, có gì đừng ngại nói thẳng! Tôi khiêm tốn thụ giáo.”

"Ngài nhạy cảm rồi, thuộc hạ không có gì bất mãn."

"Thật sự không có? Vậy tôi tìm Do¬ra đi ăn cơm. . . . . ."

Lạc Dịch nghe vậy, cằm căng thẳng, một hồi im lặng.

"Xin chờ một chút, Boss." Anh đứng dậy nghiêm mặt nói: "Có thể hỏi ngài mấy vấn đề không?"

"Dĩ nhiên!" Gương mặt tổng giám đốc Lôi vui vẻ và thành khẩn.

"Ngài với cô Tô là nghiêm túc sao?"

"Hả? Thế nào?"

"Tôi không biết ngài có băn khoăn về cảm nhận của phu nhân không, theo tôi được biết, chỉ mới mấy ngày trên tạp chí ở Mỹ cũng đã xuất hiện scandal của ngài và cô Tô, xin hỏi ngài đang lấy hành động thực tế ép phu nhân ly hôn sao?”

Nghe xong lời này, trong nháy mắt sắc mặt Lôi Ngự Phong Thần trở nên cứng ngắc, anh cau mày, chắc như đinh đóng cột nói: "Cậu nên biết, tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn với Y Nông."

"Đã như vậy, như vậy, xin ngài không cần liên lụy cô Tô, cô ấy không phải công cụ để ngài dùng kích động phu nhân, cô ấy còn trẻ, tương lai phải đi còn rất dài, bên ngoài bây giờ đã truyền đi những lời rất khó nghe rồi, sau này bảo cô ấy phải đối mặt thế nào? Nếu như ngài không có ý nghĩ như vậy, không cần cho cô ấy hy vọng nào."

Rốt cuộc CEO Lạc đang bảo vệ ai? Phu nhân hay cô Tô?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui