"Này, nghe nói tiểu hài tử mà Trì tiên tôn vừa mới mang về, bị khảo nghiệm ra huyết mạch ma tộc đó."
"Huyết mạch ma tộc?" Tên bên cạnh kinh ngạc vạn phần, trầm ngâm nói, "Hậu duệ ma tộc đã từ lâu rồi chưa từng xuất hiện, một con quái vật nguy hiểm như vậy, không biết các Tiên Tôn sẽ bố trí ở chỗ nào?"
"Không thể lưu," người này có thành kiến khá lớn với ma tộc, "Nhất định phải giết chết."
Thời kỳ hỗn độn, xuất hiện ma vật giết chóc thành tánh, dựa vào cắn nuốt nhân loại để tăng tu vi.
Một vị tu sĩ đích thân chém chết thủ lĩnh Ma tộc, mặc dù từ đây Ma tộc không gượng dậy nổi.
Nhưng vẫn có tàn dư ma tộc hóa thành hình người trốn tránh ở nhân gian, lâu dần, máu ma trong người hậu duệ của bọn họ ngày càng nhạt đi, sinh hoạt hằng ngày cơ hồ cùng người thường không khác biệt.
Nhưng huyết mạch Ma tộc giống như một ngòi thuốc nổ, khả năng có thể phát nổ là không thể nào dự đoán được.
Cho nên các đại tông môn sẽ không thu đệ tử có tí lây dính ma khí.
Cố Lăng Tiêu rũ đôi tay, luống cuống đứng trong đại điện.
Những ánh mắt quanh hắn đều giống như hận không thể khoét ra vạn cái động, các loại từ ngữ khắc nghiệt hướng lỗ tay hắn chui vào.
"Tạp chủng" "Phệ sát" "Mệnh sát tinh".....!
Cố Lăng Tiêu sợ cực kỳ, những người này hắn tất cả đều không quen biết, hắn chỉ vội vàng ở trong đám người tìm kiếm một đạo thân ảnh màu trắng.
Người nọ cũng không có xuất hiện, Cố Lăng Tiêu bị giam vào một gian nhà giam âm u lạnh lẽo.
"Ta, ta muốn tìm người....." Cố Lăng Tiêu nắm song cửa sắt nói vọng ra bên ngoài.
Trông coi hắn là một người trẻ tuổi vẻ mặt không kiên nhẫn: "Ngươi tìm ai?"
Cố Lăng Tiêu nói ra cái tên đã mặc niệm trong lòng cả ngàn lần: "Trì Ninh, ngươi mau gọi Trì Ninh tới đây."
"Đừng mơ.
Trì tiên tôn như trăng sáng trên cao, như thế nào muốn thu một cái ma vật như ngươi làm đồ đệ?"
Không muốn sao?
Cố Lăng Tiêu ngã ngồi trên đống cỏ khô hỗn độn, nhìn hai tay đang mở ra đến phát ngốc.
Đôi tay này của hắn, chưa từng bắt qua vật gì.
Mẫu thân qua đời, bằng hữu thất lạc, hắn lẻ loi hoảng sợ sống một mình.
Lúc trước hắn rõ ràng đã bắt được một mảnh vạt áo như tuyết trắng, hiện tại, cũng đã bị hỏng.
Nơi giam cầm ban đêm thật lạnh, Cố Lăng Tiêu cuộn thành một đoàn, trong giấc mộng còn đánh run run.
Một cái áo khoác bỗng nhiên xuất hiện trên người tiểu hài tử, ấm áp cùng mùi hương thơm ngát đem thân hình gầy yếu nhỏ bé bao bọc lấy.
Trì Ninh nhẹ nhàng kêu hắn: "Lăng Tiêu, chúng ta đi thôi."
"Người kêu ta là gì?" Cố Lăng Tiêu thân mình đông lạnh đến cứng đờ, thử vài lần cũng chưa bò dậy nổi.
Trì Ninh thực tự nhiên đem hài tử cõng trên lưng: "Ngươi nói ngươi không nhớ được tên họ, ta liền đặt cho ngươi một cái tên, kêu Lăng Tiêu, được không?"
Lăng Tiêu.
Cố Lăng Tiêu nhớ tới sắc hoa đỏ bay bay, thanh niên một tiếng thu kiếm vào vỏ, xoay người thoáng nhìn, phong tư xuất chúng, tựa như xuân về.
"Ân," Cố Lăng Tiêu lông mi dài bí mật run run, "Ta nên kêu người là gì?"
"Ngươi gọi ta là sư tôn."
"Sư tôn....."Cố Lăng Tiêu đem mặt chôn ở đầu vai Trì Ninh, trong lòng tham lam kêu một tiếng: Sư tôn.
Cảnh tượng nhanh chóng thay đổi, vẫn là ở nhà giam, Cố Lăng Tiêu bị bốn sợi thiết huyền trói chặt chẽ.
Lạch cạch —— lạch cạch ——
Mặt tường ẩm ướt nhỏ nước, giọt nước nện lên miệng vết thương của Cố Lăng Tiêu, đau đớn giống như bị xé rách.
Cố Lăng Tiêu chịu đựng đau đớn, trong cổ họng giống như ngậm đầy cát: "Sư tôn, ta luận võ mất khống chế giết người, là ta sai rồi, ta nguyện ý chuộc tội, cầu người.....!Cầu ngươi đừng trục xuất ta ra khỏi sư môn."
Trì Ninh bạch y phết đất, rũ đôi mắt như băng cứng, vô tình, lãnh lệ, nhìn Lăng Tiêu giống như đang nhìn một gốc cây không chút sự sống.
"Ngươi phạm sát giới."
Đạp Hồng kiếm biến thành cây chủy thủ dài ba tấc, mũi kiếm như tuyết, không chút do dự đâm vào ngực Cố Lăng Tiêu.
Huyết rơi như mực chu sa.
.....!
Chờ cho bóng đè thả ra, áo trong Cố Lăng Tiêu ướt sũng mồ hôi lạnh.
Hắn ấn vào lồng ngực, da thịt bên dưới, vẫn còn cảm giác đang nảy lên.
Nhưng cảm giác bị mũi kiếm xé ra giống như vẫn còn lưu lại, bén nhọn, như răn nanh rắn độc ghim vào trong đó.
Trong bóng đêm âm trầm, Cố Lăng Tiêu nhẹ giọng cười nhạo:
Trì Ninh a Trì Ninh, khư khư cố chấp thu ta làm đồ đệ là ngươi, tay đầy máu tươi phế đi linh căn của ta cũng là ngươi.
Ngươi rốt cuộc xem ta là cái gì, một con chó tùy ý bố thí, hay là một đồ vật có thể tùy tay vứt bỏ?
@Tiểu Minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...