Nắng sớm vừa lên, mọi nơi yên tĩnh.
Trì Ninh dựa vào trên giường ngọc đọc sách, Thanh Loan đậu trên vai hắn mổ mổ lông chim.
Bỗng nhiên ở chân trời một đạo bạch quang hiện lên, ngay sau đó là giọng nói kinh hoảng: "Sư tôn, cứu cứu ta."
Ngón tay đang giở sách của Trì Ninh dừng một chút, Thanh Loan trên vai cũng kinh hãi bay lên, chạy trốn về lồng.
Trên ống tay áo Tông Đại có một đóm lửa, ngự kiếm hướng Trì Ninh chạy lại: "Lần này lôi kiếp quá hung, ta sắp bị thiêu chết rồi sư tôn!"
Lôi kiếp bị Tông Đại dẫn tới Dao Quang điện, sau vài tiếng rầm rầm, trong viện một mảnh hỗn độn, một gốc đào bị làm gãy một đoạn nhánh cây.
Trì Ninh ghét bỏ nói: "Chạy tới đây làm gì, đi tìm một chỗ không người vắng vẻ tự mình độ kiếp đi."
"Sư tôn, người thật bất công," Tông Đại một bên chắn lôi kiếp một bên kháng nghị, "Nhiều lần sư đệ độ kiếp sư tôn đều canh giữ bên cạnh hộ pháp cho hắn, sao tới lượt ta, người liền nhẫn tâm để ta bị sét đánh thành cục than chứ."
Đèn lồng rơi xuống dưới thềm Dao Quang điện, Trì Ninh một tia kiên nhẫn cuối cùng cũng bị tiêu hao hết.
Cố Lăng Tiêu thật là làm người đỡ lo hơn a, đâu giống vị đại đệ tử này?
"Tông Đại!" Trì Ninh ném cho Tông Đại một bộ hộ giáp bằng tơ vàng, nói: "Lăn đến sau núi."
Tông Đại mặc hộ giáp vào liền chạy trốn, Trì Ninh xoay người lại nhặt cái đèn lồng kia lên.
Bộ khung đèn lồng bị bung ra, mấy cành trúc đều hướng ra xung quanh, bấc đèn bên trong cũng đã tắt.
Trì Ninh đau lòng đem đèn lồng ôm vào trong ngực, theo bản năng muốn gọi Cố Lăng Tiêu lại đây sửa.
Hơi hơi hé miệng mới nghĩ đến, Cố Lăng Tiêu đã ra ngoài tu luyện, xuống núi gần ba tháng.
"Như thế nào quên nhanh vậy," Trì Ninh lắc đầu cười cười, "Luôn nghĩ tới hắn làm cái gì?"
Trong núi, năm tháng chỉ một nhoáng đã trôi qua.
Trì Ninh cảm thấy bất quá chỉ cần nhìn hoa mận nở vài lần, thưởng qua mấy lần trà xuân, tiểu đồ đệ mập mạp mềm mại kia của hắn đã trưởng thành thành một thiếu niên tuấn lãng như ngọc.
Không thể gọi tiểu đồ đệ là tể tể nữa, bởi vì cái đầu Cố Lăng Tiêu so với Trì Ninh còn muốn cao hơn một chút.
Cố Lăng Tiêu tu vi tăng càng nhanh hơn, đã đạt tới hậu Kim Đan kỳ, hắn từ bên trong rừng sâu đi ra, ôm trường kiếm, dừng lại bên cạnh Trì Ninh, ôn thanh kêu: "Sư tôn."
Khí độ xuất chúng, phong thái lỗi lạc.
Trì Ninh lúc này đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn như nhà có hài tử thành danh.
Phí một khoảng thời gian thật dài dọn dẹp xong cái sân đã bị Tông Đại làm lộn xộn, Trì Ninh đi vào trong điện, phát hiện trên bàn nhiều hơn một phong thư.
Trên phong thư viết mấy chữ to tiêu sái: Sư tôn thân mến.
Là của Cố Lăng Tiêu.
Trì Ninh mở ra phong thư chuẩn bị xem, một cái bát thuốc bằng ngọc đặt trước mặt hắn.
"Sư tôn, nên uống thuốc rồi."
Tông Đại thuận lợi lịch kiếp trở về, linh lực càng thuần túy hơn xưa.
Chẳng qua trên ống tay áo của hắn bị thiêu một mảnh, trên mặt cũng có một đám dấu vết màu đen, thoạt nhìn có chút chật vật.
Trì Ninh nhìn nước thuốc đen tuyền trong bát không nhịn được khổ sở, hắn dùng tay hơi dán dán vào miệng bát, từ chối nói: "Còn nóng, chốc lát nữa đi."
"Cái này không được, sư đệ còn cố ý căn dặn để ta nhìn chằm chằm người uống thuốc," Tông Đại nhe ra một hàng răng trắng, "Hắn nói nếu không nhìn, người sẽ liền trộm đem thuốc đổ đi."
Trì Ninh bị người bắt được cái đuôi nhỏ, mím môi, cầm bát lên đem thuốc uống cạn.
Trong cổ họng cay đắng tràn ngập, Trì Ninh ho nhẹ vài tiếng, bạc sam trước ngực phập phồng lên xuống, trên hai má trắng nõn nhiễm màu hồng nhạt.
Hắn mấy năm nay toàn dựa vào thuốc để dưỡng, thân thể một ngày so với một ngày càng đi xuống.
Trì Ninh tự biết bệnh đã thâm nhập sâu vào trong, lại chưa từng nói cho người nào biết.
Hắn phải chống đỡ uy danh của Vân Thanh tiên trưởng, không thể để lộ ra ngoài dù chỉ là nửa phần yếu đuối.
Không có người nào biết linh lực Trì Ninh đã suy kiệt đến mức vô pháp che giấu màu tóc, buổi tối khi đi ngủ, mái tóc bạc không phòng bị mà lộ ra ngoài.
Hô hấp thực nhẹ, sợi tóc tuyết trắng xõa ra, một vài sợi còn quấn trên cổ.
Có thể làm người ta liên tưởng đến những thứ có vẻ đẹp mong manh.
Tông Đại thăm dò lại gần xem lá thư trên bàn: "Cố sư đệ gởi thư?"
Trì Ninh lúc này mới bắt đầu xem nội dung trong bức thư, càng xem càng tức, cuối cùng đem bức thư một phen vỗ lên trên bàn.
Tông Đại cảm thấy không thích hợp, cũng thò lại gần xem, xem tất, kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được: "Sư đệ nói hắn, nói hắn đi......!Ấm Yên lâu?!"
***
Dưới chân Thốc Ngọc Phong, khu phố trăng hoa.
Ấm Yên lâu là nơi phong nguyệt nổi danh nhất Giang Châu, khách ngày ngày đều chật kín, ồn ào náo nhiệt.
Hôm nay phá lệ khác thường, những cô nương trong lâu đều trộm nhìn về một hướng, chỉ vì có một thiếu niên tuấn tú đang ở trong Ấm Yên lâu.
Cố Lăng Tiêu còn chưa nhận ra hắn đã trở thành trung điểm, hắn đặt thanh trường kiếm lên bàn, cẩn thận nghe hai vị nam tử bên cạnh nói chuyện.
Trong đó một người nói: "Ngươi có phát hiện không, gần đây trong thành Giang Châu rất náo nhiệt, nghe nói là chưởng môn phái Thiên Diệp tới đây, còn mang theo rất nhiều đệ tử."
"Phái Thiên Diệp?" Tên bên cạnh đầy hứng thú, "Môn phái này không phải ở tận phía nam sao, cách chúng ta rất xa."
"Nghe nói là muốn tới Thốc Ngọc Phong bái phỏng, đúng thật là kỳ quặc, phái Thiên Diệp cùng Thốc Ngọc Phong của chúng ta, từ trước đến nay không có kết giao qua."
Tên còn lại ha ha cười rộ lên: "Ngưỡng mộ đã lâu, tựa như ta ngưỡng mộ Phù Dung cô nương, không phải chỉ cần tới nhìn một cái là được rồi sao?"
Cố Lăng Tiêu đem cuộc nói chuyện của hai người nghe cũng được bảy tám phần, bên kia tú bà vui rạo rực tiến lên đón: "Thiếu hiệp là lần đầu tiên đến đây đi, không biết ái mộ vị cô nương nào?"
"Vậy......!" Cố Lăng Tiêu dừng một chút nói, "Phù Dung đi."
"Nha, thiếu hiệp ánh mắt thật tốt," tú bà trong mắt ý cười càng sâu, "Phù dung là cô nương tốt nhất của ta.
Bất quá lúc này nàng còn ngủ, ngươi xem......!"
Cố Lăng Tiêu móc ra mấy thỏi bạc thảy lên trên bàn: "Không vội, ta chờ."
Tú bà đem bạc nhét vào tay áo: "Kia mời thiếu hiệp lên lầu chờ một lát."
Cố Lăng Tiêu ở trong ánh mắt kinh ngạc của hai vị nam tử kia đứng dậy đi lên.
Tú bà nhìn theo Cố Lăng Tiêu đang lên lầu, quay người lại liền nhìn thấy có một nam tử áo trắng cực thu hút đang đứng ở cửa.
Trong lòng nàng mừng thầm, hôm nay không biết là ngày lành gì, nhân vật tuấn tiếu đáng chú ý, một người tiếp một người mà tới.
Trì Ninh vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi rượu và mùi son phấn nồng đậm, hắn cau mày, ở trong đám người tìm tên đồ đệ làm xằng làm bậy của mình.
Trên đài cao giữa đại sảnh có một vũ cơ đang nhảy múa, chung quanh một mảnh âm thanh trầm trồ khen ngợi.
Nhảy đến đoạn cao trào, hoa trên tay vũ cơ kia tung lên.
Trên tay Trì Ninh nặng xuống, trong lòng bàn tay nhiều hơn một đóa thược dược màu hồng.
Cô nương kia uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới trước mặt Trì Ninh, thanh âm kiều kiều mềm mại, kêu hắn: "Công tử."
Tú bà xem ánh mắt, biết cô nương này là cố ý, thuận nước đẩy thuyền hỏi: "Công tử cảm thấy Anh Chi của chúng ta như thế nào?"
"Ta tìm nam tử."
Trì Ninh không được tự nhiên lui về sau mấy bước.
Tú bà đã lăn lộn trong nghề mười mấy năm, lúc này trên mặt thế nhưng sinh ra ba phần khó xử: "Cái này.......!Công tử sợ là đến nhầm nơi rồi."
Một mảnh tiếng cười vang lên, Trì Ninh chuẩn xác nghiêng người thoáng nhìn bóng người cao lớn phía trên.
Trì Ninh lạnh mặt, giương con ngươi trừng Cố Lăng Tiêu.
Cố Lăng Tiêu vẫn đứng ở sau lan can lầu hai, cong con mắt cười cười với sư tôn.
Cố Lăng Tiêu không biết lúc này Trì Ninh đang ở trong lòng mắng hắn càn rỡ, hắn là thiệt tình vui mừng.
Mỗi người ở Ấm Yên lâu đều mang một bộ gương mặt tươi cười, nam nhân cười là thấy sắc nảy lòng tham, cô nương cười là gặp dịp thì chơi.
Chỉ có Trì Ninh ăn mặc bạch y đứng ở chính giữa, tròng mắt hời hợt nhìn chằm chằm hắn, mang theo oán trách.
Điểm tức giận này hù không được người, ngược lại giống như gai tường vi, băng tuyết trên nhụy hoa mận, càng làm cho người tưởng như đang hờn giận.
"Người của ta" Cố Lăng Tiêu trầm giọng nói, "Tới tìm ta.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...