Bọn họ còn đang âu yếm, những con linh cẩu bụng đói cồn cào liền xông tới.
Cố Lăng Tiêu đem Trì Ninh ấn ở trên giường, ngón tay thon dài từ sau lưng bóp chặt cái cổ mảnh khảnh, phía dưới càng thêm ác liệt va chạm: "Những người tự xưng là danh môn chính phái ngu ngốc đó lại tới nữa." Nam nhân mặt mày hiện ra vẻ lãnh lệ: "Đúng lúc nhóm tiểu quỷ đang đói bụng, bọn chúng liền trở thành đồ ăn trong mâm."
Trì Ninh toàn thân lộ ra màu hồng nhạt, bạch y treo ở khuỷu tay lung lạc không rơi: "Ngươi đã nói, đã nói sẽ hối cãi....."
"Hối cãi?" Cố Lăng Tiêu như nghe chuyện cười lớn nhất thiên hạ, "Sư tôn tốt của ta, Đăng Tiên Điện đem ngươi nhốt đến hồ đồ rồi sao, nếu như bây giờ ta quay đầu lại, những người bên ngoài điện chắc chắn sẽ đem ta thiên đao vạn quả cho hả giận."
"Lúc trước thuận miệng đáp ứng, chỉ vì ngươi đêm đó ở trên giường biểu hiện thật là ngoan."
"Nếu ta quay đầu lại, sau lưng sẽ có ai sao?"
Cố Lăng Tiêu, người trong thiên hạ nghe tin đã sợ vỡ mật, Vọng Thiên Tôn.
Có thể làm vật chết hóa thành con rối sống cho hắn sử dụng, nơi đi qua, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Nghe đồn Cố Lăng Tiêu từng bái sư làm đồ đệ của Vân Thanh tiên trưởng ở Thốc Ngọc, cùng Vân hanh tiên trưởng oán hận chất chứa rất nặng.
Sau khi nắm quyền, Cố Lăng Tiêu liền san bằng Thốc Ngọc Phong, đem các đệ tử trong môn phái chém giết, còn bắt sư tôn ngày xưa cầm tù trên giường, hàng đêm sênh ca.
Cố Lăng Tiêu nâng lên thắt lưng Trì Ninh, đem băng cơ ngọc cốt mỹ nhân này ôm ngồi vào trong lòng ngực mình.
Bị khi dễ quá độc ác, Trì Ninh nhịn không được kêu ra một tiếng nức nở, thanh âm tinh tế triền miên, giống một đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm mùa xuân.
Cố Lăng Tiêu yêu nhất biểu cảm bất lực của sư tôn, hắn nghiền ngẫm tăng thêm sức lực, lại thấy Trì Ninh cắn chặt môi dưới, nửa điểm thanh âm cũng không chịu phát ra.
"Thật muốn xé mở ngươi ra, nhìn xem bên trong có phải là cục đá hay không, đã thành tù nhân, còn bày ra bộ dáng tùng bách trong tuyết sương cho ai xem?!"
Cố Lăng Tiêu dán bàn tay lên ngực Trì Ninh, nguy hiểm mà vuốt ve, "Sư tôn xem qua tâm ta đi, chính tay ngươi xé ra, máu liền theo cổ tay người nhỏ xuống, cả thân đạo bào đều nhiễm hồng."
Trái tim Trì Ninh phảng phất như bị hung hăng nắm chặt một chút, hắn hỏng mất nói: "Đừng, đừng nói......!Cầu ngươi."
"Vì sao không nói? Ta có một ít việc nhớ không rõ còn muốn sư tôn nói cho ta biết, đồ đệ năm đó của ngươi mới bao tuổi? Thời điểm bị khoét tâm có đau hay không?"
"Xin lỗi......"
"Học được xin lỗi, thật ngạc nhiên a." Cố Lăng Tiêu lạnh giọng trào phúng.
Người trong lòng không lên tiếng, Cố Lăng Tiêu nhéo cằm Trì Ninh buộc hắn ngẩng đầu, chỉ thấy người trong lòng có vài sợi tóc dính vào bên má, đôi mắt phiếm hồng rưng rưng nước mắt.
Đây là khóc.
Cố Lăng Tiêu thích ở trên giường tìm mọi cách đem Trì Ninh làm khóc.
Nhưng Trì Ninh xương cốt cứng rắn, lúc đau cực kỳ, cho dù cắn ra một miệng huyết tinh, cũng có thể chịu đựng không rên một tiếng.
Hôm nay lại bởi vì chuyện xưa mà khóc thương tâm như vậy, Cố Lăng Tiêu ngược lại một chút cũng không cảm thấy sung sướng.
"Hiện tại thu tay lại còn kịp, tội danh độc ác ngập trời ta cùng ngươi chịu trách nhiệm, ta giúp ngươi trùng tu lại tiên cốt, một lần nữa tăng lên tu vi......"
"Đủ rồi!"
Cố Lăng Tiêu ra tiếng đánh gãy.
Thật buồn cười, người này tự tay hủy đi tiên cốt của hắn, đánh tan hắn toàn thân tu vi, hiện giờ lại muốn khuyên hắn bỏ qua?
Không có khả năng.
Cố Lăng Tiêu phát tiết xong, cũng mặc kệ sự sống chết của người trên giường, đứng thẳng dậy, thong dong chỉnh đai lưng.
Hắn dáng người cực hảo, đường cong cơ bắp hoàn mỹ, chất chứa sức mạnh nguy hiểm.
"Ta đi ra ngoài giải quyết đám phế vật kia, ngươi chờ ta trở lại."
Trì Ninh mệt đến ý thức mơ hồ, mơ mơ màng màng mà lên tiếng, mái tóc dài hãm ở trong chăn gấm, thân hình gầy guộc chỉ có thể đem chăn nhô ra một khối nhỏ.
Hắn quá gầy, giống một con mèo nhỏ đáng thương.
Cố Lăng Tiêu trong lòng có chút khó chịu, trước khi đi nói: "Đêm nay làm món ăn ngươi thích, đừng chết ở Đăng Tiên Điện."
@Tiểu Minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...