...........!
Ôn Dư Nhiễm đưa tiểu cô nương đến trường học.
Nàng nhìn làn váy màu xanh nhạt của tiểu cô nương biến mất ở cổng trường.
Mở cửa kính xe ra, muốn châm một điếu thuốc, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Rốt cuộc tiểu cô nương.......đã xảy ra chuyện gì?
Nàng đã bắt đầu tin vào trái tim nhiệt tình của tiểu cô nương ôm đến trước mặt nàng.
Nhưng nàng thật sự không thể hiểu được tại sao tiểu cô nương lại thích nàng?
Làm thế nào để phát triển đến thời điểm này?
Nàng nghĩ, đã đi đến lúc này nhất định phải hỏi rõ ràng mọi chuyện về tiểu cô nương.
Ôn Dư Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi lái xe đến công ty.
Sau khi đến công ty, Ôn Dư Nhiễm tìm trợ lý: "Lúc trước tôi bảo cậu tiếp tục điều tra chuyện của Ninh An.
Tại sao lúc sau không thấy nhắc đến?"
Khi trợ lý nghe câu hỏi này đột nhiên sững sờ một giây, sau đó mới phản ứng lại và trả lời:
"Ôn tổng, tôi không tra ra chuyện gì khác, có một vài chuyện vặt vãnh tôi vẫn chưa báo cáo với sếp vì nó không quá quan trọng."
"Ừm." Ôn Dư Nhiễm lên tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có vài suy nghĩ, im lặng một lúc rồi nói với trợ lý:
"Cậu...!cậu đi tìm thông tin liên lạc giảng viên hướng dẫn của em ấy gửi cho tôi.
Nàng vẫn còn nhớ thông tin mình đọc được, thành tích của tiểu cô nương trong kỳ thi tuyển sinh đại học khá tốt, còn được nhận vào lớp ưu tú của khoa tài chính đại học S.
Lớp ưu tú có giảng viên hướng dẫn cho khóa học, người hướng dẫn bên kia chắc là có thể hỏi được một chút tin tức.
..........!
Vào giữa trưa, Ôn Dư Nhiễm liên lạc với giảng viên hướng dẫn của tiểu cô nương.
Thái độ của giảng viên hướng dẫn rất nhiệt tình.
Đối với giảng viên hướng dẫn, có thể làm quen với Ôn Dư Nhiễm chỉ có trăm lợi mà không bị tổn hại gì, việc này có thể tạo thêm cơ hội việc làm cho các nghiên cứu sinh mới vào nghề.
Sau khi hàn huyên vài câu, Ôn Dư Nhiễm cũng không trực tiếp nói rõ mục đích của mình, giảng viên hướng dẫn cũng không vội hỏi.
" Ôn tổng tối nay có rảnh không, buổi tối cùng ăn một bữa cơm?" Giảng viên hướng dẫn cười hỏi nàng.
Ôn Dư Nhiễm suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Không được."
"Cái đó..." Giọng điệu của giảng viên hiển nhiên là mất mát.
"Chiều nay tôi sẽ trực tiếp đến trường một chuyến."
.........!
Ôn Dư Nhiễm không nghỉ ngơi giữa trưa, bắt đầu xử lý xong chuyện quan trọng trên tay trước 2 giờ, rồi sau đó lái xe đến đại học S.
Trở về trường học cũ, trong lòng vẫn có vài phần buồn bã mất mát, khuôn viên trường đại học đã được sửa sang, rất nhiều tòa nhà không còn dễ nhận ra.
Ôn Dư Nhiễm gọi vào điện thoại của giảng viên hướng dẫn, đi theo chỉ dẫn tìm được văn phòng.
Khi giảng viên hướng dẫn nhìn thấy nàng, nhanh chóng đứng dậy bắt tay với nàng, Ôn Dư Nhiễm cũng lễ phép cười vài lần, sau đó nói rõ ý định của mình.
"Ninh An có phải là học sinh mà anh mang đến không?" Ôn Dư Nhiễm hỏi.
"Đúng vậy, hiện tại cô bé đang ở phòng thực nghiệm.
Học sinh này rất ưu tú, nếu Ôn tổng muốn gặp..." Tuy rằng giảng viên hướng dẫn thắc mắc tại sao nàng lại muốn hỏi Ninh An.
Lời nói và biểu cảm cũng không có vẻ gì là bán tín bán nghi, mà trực tiếp hỏi nàng có muốn gặp người không, quả nhiên trình độ xã giao rất cao.
Ôn Dư Nhiễm nói: "Không cần gặp, em ấy là học sinh mà tôi đã giúp đỡ trước đây.
Hôm nay tôi đến đây là muốn tìm hiểu tình hình, anh nói đúng sự thật là được."
Đây cũng không phải là nói dối, dựa theo thông tin mà trợ lý thu được, nàng xác thật có giúp đỡ Ninh An, chỉ là hiện tại nàng không có ấn tượng gì.
"Ôn tổng cứ thoải mái hỏi." Giảng viên hướng dẫn nói.
Ôn Dư Nhiễm dừng lại một chút, sau đó mở miệng hỏi: "Em ấy có thường xuyên xin nghỉ phép không?"
"Thật ra cô bé rất hiếm khi ở trường học, nhưng dù sao cũng là sinh viên đại học.
Đặc biệt là sinh viên lớp ưu tú có mức độ tự do rất cao trong các khóa học.
Rất nhiều sinh viên đã nộp đơn xin miễn nghe giảng, có thể có sự sắp xếp của riêng mình."
"Từ khi nào em ấy bắt đầu ít đến trường học?" Ôn Dư Nhiễm lại hỏi.
Việc khám sức khỏe của tiểu cô nương cho kỳ thi tuyển sinh đại học không có vấn đề gì, như vậy cái chết của tiểu cô nương là sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
Nếu là chết lúc đại học, nhất định phải để lại chút dấu vết gì đó.
Câu hỏi mà Ôn Dư Nhiễm hỏi chi tiết đến mức không giống với sự quan tâm của nhà tài trợ đối với học sinh, giảng viên hướng dẫn khẽ cau mày, cũng không trả lời ngay, vẻ mặt có chút ngập ngừng.
Ôn Dư Nhiễm nhận thấy sự lưỡng lự của giảng viên hướng dẫn, bổ sung thêm một câu:
"Số lượng thực tập sinh tại trụ sở chính của Ôn thị trong những năm gần đây rất ít, tôi cùng với lão sư cũng đã quen biết, tôi nhất định sẽ xem xét học sinh của lão sư nhiều hơn".
Nghe xong lời hứa hẹn này, giảng viên hướng dẫn mỉm cười một chút, sau đó nói chuyện rộng mở hơn rất nhiều.
"Đứa trẻ Ninh An đó..........!khi vừa mới vào đại học đặc biệt rất liều mạng, bất kỳ hạng mục gì cũng đều phải tranh thủ.
Dù sao thì cô bé cũng là sinh viên năm nhất, tôi chắc chắn rằng cô bé sẽ tìm được một con đường khác..." Giảng viên hướng dẫn dừng lại một chút rồi cảm thán một câu: "Đứa trẻ này cũng quá thực dụng."
"Tôi đã chú ý cô bé trong một đoạn thời gian.
Khi vừa mới vào đại học cô bé đã rất thực dụng.
Cô bé trong việc học tập và kết giao giữa các cá nhân đều có mục đích rõ ràng.
Ngưỡng cửa của hội tài chính yêu cầu phải được tiền bối đưa đến, cho nên chỉ cần có cơ hội tiếp xúc với hội cựu sinh viên, cô bé sẽ liều mạng tranh thủ cơ hội, ngày thường không chơi với bạn bè đồng trang lứa, hoàn toàn không giống như một sinh viên đại học bình thường.
"
"Nhưng mà, trong kỳ nghỉ đông năm nhất, không biết cô bé đã gặp phải chuyện gì, thông báo muộn đến một tháng.
Sau đó cô bé dường như đã hoàn toàn thay đổi, rất ít khi đến trường học, cũng không quan tâm đến những hạng mục gì đó nữa."
Giảng viên hướng dẫn không dò hỏi mục đích của Ôn Dư Nhiễm, liền nói tất cả những gì có thể nghĩ đến.
Ôn Dư Nhiễm lắng nghe, tiêu hóa thông tin từng chút một.
Kỳ nghỉ đông năm trước, cũng là thời gian tiểu cô nương chết sao?
Suy nghĩ trong một lúc, Ôn Dư Nhiễm hỏi một câu cuối cùng: "Trước kỳ nghỉ đông năm trước, em ấy đã xảy ra chuyện gì, anh có suy đoán được không?"
Vốn dĩ Ôn Dư Nhiễm cũng không có hy vọng gì, chỉ theo bản năng mà hỏi ra, không ngờ giảng viên hướng dẫn lại nghiêm túc trả lời.
Giảng viên hướng dẫn nghiêm mặt nói: "Quả thật là tôi có suy đoán.
Trước kỳ nghỉ đông cô bé đã nói chuyện với tôi, biểu hiện tỏ ra rất quan tâm đến việc đầu tư vào đất ở thành phố này, nhưng sinh viên như cô bé lấy tiền từ đâu ra? Sau này tôi nghe nói rằng cô bé đã liên hệ với một số người........!nghĩ lại những gì cô bé đã nói với tôi, tôi hoài nghi.......!"
"Tôi hoài nghi khi đó cô bé muốn vay nặng lãi."
Khi giảng viên hướng dẫn nói đến lúc sau, giọng điệu trần thuật, thanh tuyến ổn định, không giống như tuỳ ý suy đoán, mà giống như nhất định chắc chắn.
Ôn Dư Nhiễm nhướng mày.
Đối với đáp án này hoàn toàn bất ngờ, nằm ngoài dự liệu của nàng.
Trong ấn tượng của Ôn Dư Nhiễm, tiểu cô nương căn bản không quan tâm đến bệnh tình của ba mình, cũng chưa bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu vật chất nào với Ôn Dư Nhiễm, đối với tiền tài thiếu khuyết dục vọng.
Nhưng tiểu cô nương trong miệng của giảng viên hướng dẫn là người sống thực dụng vì tiền tài và địa vị xã hội.
Cũng không biết đâu là tính cách thật sự của tiểu cô nương.
Ôn Dư Nhiễm được biết thêm một số thông tin khác từ giảng viên hướng dẫn, hàn huyên vài câu rồi nói lời tạm biệt, vốn dĩ giảng viên hướng dẫn còn nhiệt tình mời nàng diễn thuyết, nhưng Ôn Dư Nhiễm thuận miệng chọn một vài lý do để từ chối và đứng dậy rời đi.
............!
Sau khi rời khỏi văn phòng của giảng viên hướng dẫn, Ôn Dư Nhiễm cũng không vội trở lại công ty.
Thời gian cũng đã hơn 5 giờ chiều, dù sao buổi tối cũng phải đón tiểu cô nương tan học, tốt hơn hết là đi dạo quanh trường cũ, chờ tiểu cô nương cùng nhau trở về.
Ôn Dư Nhiễm đi dọc theo bồn hoa vài vòng, làn gió nóng ẩm ập vào trên má, hoa hồng trên bồn hoa nở rộ vài đoá màu đỏ, cũng đã gần đến mùa hè.
Nàng và tiểu cô nương gặp nhau vào mùa đông.
Bây giờ đã gần đến mùa hè, Ôn Cừ cũng sắp thi tuyển sinh đại học.
Đang nghĩ tới đây, điện thoại di động trong túi của Ôn Dư Nhiễm vang lên, Ôn Dư Nhiễm cúi đầu lấy điện thoại ra, phát hiện là số máy nước ngoài.
Nàng tiếp điện thoại.
"Ôn Dư Nhiễm, mình đang chuẩn bị về nước, đến lúc đó chúng ta hẹn gặp mặt đi." Giọng của Điền Tiểu Hinh phát ra từ ống nghe.
Điền Tiểu Hinh không thể thích nghi với khí hậu nên đã xuất ngoại sớm, Ôn Dư Nhiễm cũng chưa kịp mời bữa cơm tạm biệt, lần này Điền Tiểu Tân trở về nước, nàng tất nhiên phải đón tiếp cho tốt.
"Nhất định, mình mời khách." Ôn Dư Nhiễm cười nói.
............!
editor: em đang edit một bộ mới " Thương nhân đá quý cùng tiểu thư kim cương" mọi người qua ủng hộ em.
chương này đủ 50 vote.
mai em up chương tiếp theo, sắp hoàn rồi mn.^^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...