Đây là nhà của Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm, đưa cô mang về nhà.
Là một căn hộ chung cư đơn tầng, cũng không lớn, tổng thể trang trí đơn giản, sạch sẽ, trên kệ treo tường có trưng bày chạm khắc gỗ, cắm hoa, ngoài ban công ven sông có trồng nhiều loại cây xanh, thoạt nhìn chỉ là một căn hộ nhỏ bình thường..
Ôn Dư Nhiễm không thích ở trong căn nhà quá lớn, sống một mình cảm thấy trống trải và tẻ nhạt, thỉnh thoảng khi nghỉ phép mới đến biệt thự bên ngoài thành phố.
Chỗ ở bình thường như bây giờ cũng rất tốt.
Dù gì thì đây cũng là môi trường mà nàng quen thuộc nhất, sau khi bước vào cửa, Ôn Dư Nhiễm liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nàng đặt ví da xuống ghế sô pha, thoải mái bật máy sưởi rồi cởi áo khoác ra.
Quay đầu lại, nhìn thấy Ninh An đang cứng đờ đứng ở cửa ra vào.
Tiểu cô nương khi chạm phải ánh mắt của Ôn Dư Nhiễm liền lập tức cúi đầu, sau đó nhìn chằm chằm ngón chân của mình đến phát ngốc, tựa hồ đang suy nghĩ xem bộ dạng ăn mặc thế này có đúng hay không.
Nơi này là nhà của Ôn Dư Nhiễm.
Nơi này là nơi Ôn Dư Nhiễm sinh hoạt hằng ngày.
Nơi này, ở khắp nơi đều là hơi thở của Ôn Dư Nhiễm.
Cả người Ninh An cơ bắp đều căng cứng, có vài ý niệm sâu kín trong tâm hồn từ trong khe nứt nổi lên, lại bị gắt gao mà áp trở về.
Những giọt nước từ ngọn tóc ướt dầm dề nhỏ giọt xuống sàn nhà.
"Lạch cạch"
Tiếng động cực kỳ nhỏ được khuếch đại lên trong không gian yên tĩnh.
Ôn Dư Nhiễm nhận thấy được sự bối rối của cô, chậm rãi đi đến trước mặt tiểu cô nương.
Ôn Dư Nhiễm có thể rõ ràng cảm giác được khi nàng bước chân đến gần, tiểu cô nương càng lúc càng căng thẳng.
Dừng bước chân lại, giờ phút này Ôn Dư Nhiễm chỉ còn cách tiểu cô nương khoảng chừng 10 cm.
Trên làn da tái nhợt vẫn còn những vết nước mưa chưa khô, dưới ánh sáng đèn làm hiện ra vài phần yếu ớt của bệnh trạng.
Sắc mặt của tiểu cô nương quá tái nhợt...!
Ôn Dư Nhiễm suy nghĩ, vươn tay ra thăm dò trán của tiểu cô nương.
Lúc này, Ninh An mới ngẩng đầu lên.
Trên khuôn mặt ngoan ngoãn an thuận kia, đôi môi không chút huyết sắc run lên.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng, có thể nhìn thấy được áp lực cùng khắc chế đang ẩn giấu.
Mọi thứ vừa rồi đều diễn ra quá mức suôn sẻ, suôn sẻ đến mức có thể bắt đầu mong chờ một điều gì khác nữa.
Ninh An nhìn bàn tay đang vươn ra của Ôn Dư Nhiễm, ý niệm lan tràn dệt thành một tấm lưới dày đặc.
Ôn Dư Nhiễm muốn làm gì?
Ôn Dư Nhiễm là muốn chủ động chạm vào cô sao?
Ninh An ở trong lòng tự hỏi, khát vọng mãnh liệt cuồn cuộn dâng trào, xen lẫn hưng phấn nhè nhẹ.
Ôn Dư Nhiễm theo lẽ thường mà thầm nghĩ, ở dưới mưa lâu như vậy, đoán chừng là bị bệnh, chắc là rất khó chịu.
Sau khi suy nghĩ, Ôn Dư Nhiễm thu tay lại nói: "Em đừng căng thẳng, tôi sẽ không chạm vào em."
Tại sao lại thu tay về?
Tiểu cô nương ngẩn người, đôi mắt chớp chớp.
Ôn Dư Nhiễm cũng đã xoay người đi vào phòng ngủ, lấy bộ đồ ngủ mớivà khăn tắm, nhét vào trong tay tiểu cô nương.
"Trước tiên em nên đi tắm nước nóng, đợi chút nữa tôi đo nhiệt độ thân thể cho em."
Đôi mắt của tiểu cô nương đôi mắt lại chớp chớp lần nữa.
"Phòng tắm ở đằng kia, có dép lê dùng một lần trong ngăn tủ phía dưới bồn rửa mặt." Ôn Dư Nhiễm chỉ hướng về phía phòng tắm.
Tiểu cô nương không nhúc nhích.
Ôn Dư Nhiễm lại chỉ chỉ đến hướng phòng tắm.
Cuối cùng, tiểu cô nương đã lựa chọn nghe lời, ngoan ngoãn ôm đồ đi vào phòng tắm.
Không cần vội.
Không thể gấp gáp.
Ninh An lại nói thầm trong lòng.
............!
Ninh An vào phòng tắm.
Sau đó là tiếng nước xôn xao, khi to khi nhỏ.
Ôn Dư Nhiễm ngồi ở trên sô pha, dùng điện thoại di động xem tin tức kinh tế tài chính, từng câu phân tích chuyên môn báo giá thị trường lướt qua màn hình điện thoại, cũng không lưu lại được gì.
Ánh đèn quá chói mắt, Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương, suy nghĩ quá hỗn loạn, chậm rãi trôi nổi không tự chủ được.
Tiếng nước văng vẳng bên tai.
Liên tục đều là tiếng nước.
Từ tiếng nước, có thể liên tưởng đến những bọt nước bắn tung tóe rơi xuống mặt sàn.
Từ bọt nước rơi xuống, có thể liên tưởng đến đôi chân trần trắng nõn và dịu dàng của thiếu nữ
......!
Cho đến khi có một chút sương mù mờ mịt bay ra, Ôn Dư Nhiễm mới nhận ra tiểu cô nương không đóng chặt cửa khi tắm.
Căn nhà không lớn, kết cấu đơn giản, có thể nhìn thẳng vào phòng ngủ chính từ góc độ của ghế sofa, sau đó có thể nhìn thẳng vào cánh cửa đang khép hờ của phòng tắm...!
Tâm trí đang sắp rơi vào điểm nguy hiểm nào đó, Ôn Dư Nhiễm đột nhiên bừng tỉnh lại.
Hô hấp đã rối loạn.
Ôn Dư Nhiễm nhắm mắt lại, thắt chặt thần kinh điều chỉnh hô hấp một chút, sau khi yên tĩnh một lúc, đại não mới dần dần thanh tỉnh.
Tắm rửa không đóng cửa.
Đơn giản lại là có ý đồ.
Ôn Dư Nhiễm dựa vào ghế sô pha, tiếng nước vẫn không ngừng truyền đến bên tai.
Từ lúc ban đầu đến giờ, ám chỉ của tiểu cô nương vẫn luôn hết sức rõ ràng, cho dù có bao nhiêu quanh co lòng vòng, cuối cùng vẫn hướng đến một mục tiêu.
Nếu tiểu cô nương đã ném ra cành ô liu, mọi người cũng đều đã hiểu quy tắc.
Ôn Dư Nhiễm có thể lựa chọn thuận nước đẩy thuyền mà tiếp nhận, nàng có thể lựa chọn duy trì mối quan hệ tạm thời hoặc lâu dài, còn tiểu cô nương có thể nhận được một số tiền, một bất động sản, hoặc là một cơ hội nào đó đã cố gắng phấn đấu trong nhiều năm.
Không cần biết có xu hướng tính dục như thế nào, chỉ cần có tiền, có thế lực là có thể đổi được một tình yêu hoa đào gió xuân, đó là cách tiêu khiển trong giới thượng lưu.
Ôn Dư Nhiễm cũng đã nhìn thấy rất nhiều, nhìn thôi cũng thấy mệt.
Nàng không nói ra những người đó sai ở chỗ nào, chỉ đơn giản là cảm thấy chán ghét bầu không khí như vậy.
Khi Ôn Dư Nhiễm mang tiểu cô nương về nhà, xác thật là có một loại chờ mong mờ mịt, nhưng chờ mong được mô tả trong tình huống này, không phải là một cuộc trao đổi giữa người và tiền.
Tâm tư của nàng rất đơn giản, nàng chỉ muốn có một người con gái mà mình không ghét bồi ở bên cạnh.
Để căn nhà không còn trống vắng, khiến cho trong lòng ấm áp hơn một chút.
...........!
Vài phút sau, Ninh An mặc áo ngủ bước ra khỏi phòng tắm..
Những giọt nước trong suốt dính trên làn da mềm mại, những giọt nước mờ nhạt trượt theo đường cong trên cổ tiến vào cổ áo ngủ, khuôn mặt tái nhợt vẫn cứ thiếu chút huyết sắc.
Ôn Dư Nhiễm nhìn đi chỗ khác nhẹ nhàng thở ra, cũng không nói gì, chỉ là thản nhiên đứng lên, từ trong ngăn kéo tìm được nhiệt kế.
"Trước tiên em vào phòng khách nằm một chút, đo nhiệt độ trên cơ thể." Ôn Dư Nhiễm đưa nhiệt kế qua.
Ninh An cứng đờ nhìn chằm chằm nhiệt kế.
Sau một lúc, Ninh An gật đầu, cầm lấy nhiệt kế, từng bước chậm rãi đi vào phòng khách.
"Phanh"
Một âm thanh rất nhẹ vang lên, Ninh An đóng cửa phòng khách lại.
Tại sao lại đóng cửa?
Điều này không giống như tâm tư kia của tiểu cô nương.
Ôn Dư Nhiễm một bên suy nghĩ vu vơ không có mục tiêu, một bên cố gắng tập trung vào bản tin tài chính trên điện thoại di động của mình.
Thời gian một phút một giây trôi qua, chữ trên trên điện thoại dường như vẫn vậy, nét chữ dính vào nhau, dày đặc, không có cách nào phân biệt được ý nghĩa của câu.
Vẫn là xem không tiếp thu được.
Nàng xoa huyệt thái dương, ánh mắt chuyển sang thời gian góc trên bên phải màn hình.
Chỉ mới bốn phút trôi qua, còn chưa đủ để đo xong nhiệt độ cơ thể.
Âm thanh của kim đồng hồ di chuyển đột nhiên vang lên, có chút gắt gao.
Ôn Dư Nhiễm lại ngồi trong một lúc, trong lòng có chút nhớ đến tình trạng của tiểu cô nương, vẫn là chọn nên đi xem.
Nàng bước đến cửa phòng khách, lịch sự gõ cửa hai lần.
Không có đáp lại.
Ôn Dư Nhiễm thử xoay tay cầm, nhưng phát hiện ra rằng cửa đã bị khóa trái.
Sao lại thế này?
Ôn Dư Nhiễm cau mày.
Có hệ thống điều khiển cơ học và thông minh cho khóa cửa phòng ngủ.
Nàng mở khóa vân tay trực tiếp từ ngoài cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.
Mặc dù định lực của Ôn Dư Nhiễm rất tốt, cảnh tượng bên trong cánh cửa vẫn khiến nàng kinh ngạc——
Chỉ thấy tiểu cô nương đang trên bàn cạnh giường, nhón gót, cố gắng hết sức duỗi dài cánh tay, đưa đầu kim loại của nhiệt kế cắm vào miệng máy sưởi.
Không nghĩ đến cánh cửa đang khóa trái đột nhiên mở ra, cả người tiểu cô nương đều sững sờ tại chỗ, có chút thất thần.
Ôn Dư Nhiễm nhướng mày.
Đây.....là đang muốn làm cho nhiệt kế nóng lên sao?
Một vài suy đoán thoáng qua trong đầu, rất nhanh tìm được đáp án thích hợp nhất, cũng là đán án có khả năng nhất.
Ôn Dư Nhiễm bật cười.
Sau đó nàng dựa vào khung cửa, hàm dưới khẽ nâng lên nói với tiểu cô nương:
"Tôi không định đuổi em đi.
Em không cần phải giả vờ phát sốt như vậy."
Ninh An thu cánh tay lại, thả gót chân xuống, cứng đờ mà đứng trên bàn đầu giường, im lặng không nói lời nào, chỉ chớp mắt.
Thật ra, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc giả vờ phát sốt, cô chỉ là muốn nướng nhiệt kế đến khi đạt nhiệt độ cơ thể của người bình thường mà thôi.
Editor: chương này đủ 30 bình chọn ngày kế tiếp em up chương kế tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...