............
Ôn Dư Nhiễm nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền ngọc bội đeo trên cổ tiểu cô nương.
Nàng nhớ đến món bảo vật mà đại sư đã từng nói đến.
Đại sư nói rằng những hồn ma bình thường không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong thời gian dài, cũng như không thể duy trì thực thể ở mọi lúc, tiểu cô nương có thể làm được điều này là vì có một bảo vật đặc biệt.
—— nếu tiểu cô nương mất đi bảo vật, sẽ như thế nào?
Ý niệm này chợt xẹt qua trong đầu Ôn Dư Nhiễm, không để lại dấu vết.
Bàn tay lạnh lẽo trên trán chậm rãi di chuyển xuống dưới, che hai mắt của Ôn Dư Nhiễm lại, khóe mắt có chút ngứa, tầm mắt tối sầm lại.
"Ngủ thêm một chút nữa đi." Tiểu cô nương nhẹ giọng ở bên tai nàng.
Hơi lạnh phả lên vành tai rồi chui sâu vào bên trong màng nhĩ
Ôn Dư Nhiễm run rẩy một cái, ngón tay siết chặt ga trải giường, tốc độ máu lưu thông dường như chậm lại.
Sự yên tĩnh chậm rãi lan tràn ra, trong tầm mắt của nàng vẫn còn một mảng tối, cơ thể của Ôn Dư Nhiễm căng chặt, yên lặng nằm bất động ở đó, một lúc sau nàng mới dần dần thả lỏng, nhắm mắt lại.
Cơn buồn ngủ lại ập đến, thân thể suy yếu rơi vào trong chiếc gối mềm mại, nàng rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
...........!
Khi nàng thức dậy thì đã gần giữa trưa.
Ưm......!Thơm quá.
Mùi thức ăn nhàn nhạt lượn lờ trên chóp mũi, Ôn Dư Nhiễm vô thức huy động cái mũi của mình hít lấy mấy hơi, từ hương thơm tưởng tượng ra mùi vị ngon miệng.
Ôn Dư Nhiễm đặt nhẹ mu bàn tay lên trên mắt, tách các ngón tay ra một khoảng rồi từ khe hở giữa các ngón tay nhìn ra bên ngoài.
Rèm cửa được kéo ra, ánh sáng mặt trời tràn vào.
Tiểu cô nương xắn nửa ống tay áo đứng ở bên giường, cổ tay mịn màng không tì vết lộ ra trước mắt nàng, trong tay bưng bát cơm, trên tủ đầu giường còn có đồ ăn.
Hình ảnh này quá mức ấm áp, ấm áp đến nỗi trong nhất thời nàng đã quên mất nỗi sợ hãi.
Bụng trống rỗng có chút khó chịu, quả thật rất đói bụng.
"Cơ thể đã tốt hơn chưa?" Giọng nói của tiểu cô nương nhẹ nhàng truyền qua.
Ôn Dư Nhiễm để tay xuống, ánh mắt dần dần thích ứng với ánh mặt trời, sau đó dùng cánh tay chống người ngồi dậy.
"Đã tốt." Ôn Dư Nhiễm đáp.
"Vậy ăn cơm đi."
"Được."
Cuộc đối thoại này khá ngắn gọn và khô khan.
Vào lúc này, Ôn Dư Nhiễm đang ngồi trên giường trong khi tiểu cô nương đang đứng.
Từ góc nhìn của Ôn Dư Nhiễm, nàng có thể cảm thấy đôi mắt đen láy đang nhìn thẳng xuống mình.
Nỗi sợ hãi bị làm mờ nhạt đã trở lại.
Hiện tại nàng không có lá bùa, điện thoại cũng không biết ở đâu.
Ôn Dư Nhiễm ý thức được rõ bản thân đang ở trong tình huống hoàn toàn bất lợi.
Tiểu cô nương đưa bát cơm lên trước mặt, cổ tay trắng nõn lung linh trong ánh nắng mặt trời.
Ôn Dư Nhiễm không có tâm tư suy xét xem bát cơm này có vấn đề gì không, chỉ có thể cứng đờ khóe miệng lên một chút, sau đó ngoan ngoãn cầm lấy bát cơm, cầm lấy đũa gắp đồ ăn được đặt ở trên tủ giường.
Hương vị rất ngon.
Ôn Dư Nhiễm hoàn toàn không thể phủ nhận rằng những ngày tiểu cô nương mất tích, nàng rất nhớ hương vị này.
Sau một hồi tỉnh táo, Ôn Dư Nhiễm vô thức tăng nhanh tốc độ ăn cơm, nhất thời không chú ý tới hình tượng, vài sợi tóc xoăn bay bồng bềnh trên trán.
Đột nhiên làn da trên trán chợt lạnh lên.
Là ngón tay của tiểu cô nương.
Ngón tay kia nhẹ nhàng đẩy tóc của Ôn Dư Nhiễm ra, vén loạn tóc ra sau tai Ôn Dư Nhiễm, cái chạm lạnh lẽo khiến thần kinh cảm kích của nàng run lên.
Động tác ăn cơm của Ôn Dư Nhiễm đột nhiên dừng lại.
Ngón tay kia cũng không có lập tức rời đi, mà dọc theo hình vòng cung chậm rãi đi xuống phía dưới, cuối cùng lưu lại ở vành tai.
Cái lạnh như băng trộn lẫn với cảm giác tê dại không rõ ràng đánh thẳng vào tim.
"Sao không ăn nữa?" Giọng nói ngọt ngào của tiểu cô nương truyền đến.
"Như thế nào không ăn?" Tiểu cô nương ngọt ngào dò hỏi thanh truyền đến.
Bàn tay lạnh lẽo kia trượt xuống một chút đến cổ, cảm giác lạnh lẽo xoa vào làn da trên cổ, không hề có ý rời đi.
"...!Tôi no rồi." Ôn Dư Nhiễm nuốt nước bọt, kiềm chế cảm xúc, căng thẳng trả lời.
Ôn Dư Nhiễm đặt cái bát lên mâm đồ ăn trên tủ đầu giường, đồng thời nương theo tư thế, tránh cái tay trên cổ.
Cảm giác lạnh lẽo đã được loại bỏ.
Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng thả lỏng một chút.
Tiểu cô nương nhận ra sự tránh né của nàng, chậm rãi thu tay lại, rồi hơi cúi đầu xuống, đôi mắt đắm chìm trong bóng tối mờ mịt không rõ.
Ôn Dư Nhiễm hít sâu một hơi.
"Em..." Ôn Dư Nhiễm kiềm chế sợ hãi, tạm dừng vài giây, cuối cùng cũng mở miệng:
"Em nói...!tôi có thể hỏi em một vài chuyện."
Có quá ít manh mối, có quá nhiều lĩnh vực chưa được biết đến.
Mặc dù lời nói của tiểu cô nương khó phân biệt được thật giả, nhưng ít nhất chúng cũng có thể cung cấp một ít thông tin.
Im lặng.
Ngón tay của Ôn Dư Nhiễm dùng sức nắm chặt ga giường.
Trong phòng ngủ chật hẹp, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
Ngay khi nàng nghĩ rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, tiểu cô nương đã phá vỡ sự im lặng.
"Vâng, chị hỏi đi." Tiểu cô nương cúi đầu, từ trên môi phun ra vài chữ.
Đôi mắt đen láy kia bị bóng đen che khuất khiến Ôn Dư Nhiễm cảm thấy khó chịu, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp thu lại sau bím tóc đen nhánh, vẻ âm lãnh được thu trở về thoạt nhìn rất ôn thuần vô hại và ngoan ngoãn.
Ôn Dư Nhiễm đè nén tâm phiền ý loạn xuống, lảo đảo ánh mắt, hỏi:
"...!Tại sao thân thể của tôi không thoải mái?"
"Bởi vì có hồn ma khác quấn lấy chị."
"......!Hồn ma khác là ai?"
"Cát Thiên Hải.
Ông ta nghĩ rằng chị thấy chết mà không cứu, liền sinh ra oán hận."
"Tai nạn xe hơi thì sao?"
"Cũng là ông ta."
"Cho nên......!Em đã cứu tôi?"
Ôn Dư Nhiễm híp mắt, châm chước từ ngữ, hỏi.
"Đúng vậy."
Cuộc đối thoại này diễn ra khá nhanh, cho dù có tạm dừng một chút cũng là ở phía Ôn Dư Nhiễm bên này, tiểu cô nương trả lời rất dứt khoát và lưu loát, lời nói ngọt ngào mềm mại theo lỗ tai chảy vào trong lòng nàng.
Sau khi Ôn Dư Nhiễm nghe xong, đưa tay phải ôm cái trán nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, những suy nghĩ lộn xộn dồn dập ập vào trong đầu, rồi chậm rãi chải xiết thành dòng.
Lời nói của tiểu cô nương có vài phần là thật, cũng có vài phần là giả, thật khó để phân biệt.
Ôn Dư Nhiễm cũng không dám hoàn toàn tin.
Ga trải giường do tay trái nắm lấy đã bị vò nát thành một mảnh, cuối cùng toàn bộ suy nghĩ dẫn đến câu hỏi có tính nghi vấn cao nhất.
"Vậy em......"
Vậy em vì cái gì mà muốn quấn lấy tôi?
Ôn Dư Nhiễm nuốt câu hỏi này vào trong ngay khi nó chạy đến môi, vì sợ đặt câu hỏi không thoả đáng sẽ chọc giận đến tiểu cô nương.
Nàng dừng lại một giây, chọn theo logic của tiểu cô nương để thay đổi cách hỏi.
"Vậy em vì cái gì mà muốn cứu tôi?" Ôn Dư Nhiễm hỏi, giọng nói miễn cưỡng duy trì lãnh đạm ổn định.
Giọng nói vừa hạ xuống.
Tiểu cô nương nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Một đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào nàng.
Nhìn nhau trong hai giây.
Hai giây sau.
Tiểu cô nương nghiêng đầu, bỗng nhiêm mỉm cười rồi sau đó nghiêng người, chậm rãi nâng hai tay lên.
Khoảng cách giữa hai người được rút ngắn trong nháy mắt
Động tác này liên luỵ đến thần kinh của Ôn Dư Nhiễm, khiến nàng theo bản năng mà cảnh giác cùng bất an.
Đồng tử của nàng co rút lại, nhìn ngón tay của tiểu cô nương ở trong tầm mắt từng chút tiếp cận, cuối cùng đáp xuống trên má của nàng.
Hô hấp căng thẳng.
Ôn Dư Nhiễm theo bản năng muốn tránh đi, cuối cùng lại nhịn xuống, nàng đang chờ đợi tiểu cô nương đưa ra một câu trả lời không biết thật giả.
Trong trạng thái thần kinh căng chặt, mọi tri giác đều được phóng đại.
Với nhận thức nhạy bén, bàn tay của tiểu cô nương dọc theo từng chút một đường nét trên khuôn mặt, rất chậm rãi và thỏng thả.
Như thể đang vẽ một bức tranh, ánh mắt tập trung một cách đáng sợ.
Cảm giác lạnh lẽo đang di chuyển trên má, giống như một con rắn đang chậm rãi bò trên da, Ôn Dư Nhiễm có chút khó thở.
"Bởi vì em thích chị, cho nên chị đừng sợ, được không?"
Tiểu cô nương sờ lên mặt nàng, nhẹ giọng nói.
Giọng điệu đều đều không có thăng trầm, chỉ có âm cuối mang theo ngọt nhẹ.
Mỗi một chữ đều rất rõ ràng, đập vào trái tim của Ôn Dư Nhiễm.
Cảm giác lạnh lẽo vẫn còn lưu lại trên má, có một thứ tình cảm kỳ lạ đang dâng lên rất đáng sợ.
Nhịp tim của Ôn Dư Nhiễm đập hỗn loạn.
Cũng không biết đó là nỗi sợ hãi hay điều gì khác.
...............!
editor:
chương này đủ 50 bình chọn ngày mai em sẽu up chương tiếp theo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...