..............!
Sau vài ngày yên ổn, Hoàng đại sư đã chủ động liên lạc với Ôn Dư Nhiễm.
"Mỹ nữ, hiệu quả như thế nào? Ác ma kia có xuất hiện trở lại không? Thân thể có bệnh tình gì kỳ quái không?" Giọng của Hoàng đại sư vang lên trong điện thoại.
"Em ấy tạm thời không có xuất hiện." Ôn Dư Nhiễm trả lời nói.
Hoàng đại sư bên kia im lặng một lúc rồi mới nói: "À, vậy thì tốt quá rồi!"
Ôn Dư Nhiễm nhíu mày hứa hẹn nói: "Tôi sẽ xác nhận lại trong một khoảng thời gian, nếu không có vấn đề gì, thù lao tôi đưa cho ông cũng không phải ít."
Hoàng đại sư dừng lại nửa giây, sau đó nở nụ cười: "Mỹ nữ, cô thật có lòng."
Tiếp theo, Ôn Dư Nhiễm khách sáo thổi phồng vài câu với đại sư, phát biểu vài câu thoái thác vô nghĩa, sau đó cúp điện thoại.
Trò chuyện kết thúc.
Ôn Dư Nhiễm để điện thoại sang một bên, dựa lưng vào ghế xoay rồi từ từ nhắm mắt lại.
Ôn Dư Nhiễm đem điện thoại quăng qua một bên, cả người dựa vào trên ghế xoay, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tiểu cô nương thật sự rời đi như vậy sao?
Mấy ngày trước còn đi vào giấc mơ của nàng, xông vào phòng ngủ của nàng, chịu đựng đau đớn để đến gần bên người nàng, tuy rằng mục đích không rõ, nhưng chấp niệm sâu như vậy, thật sự sẽ dễ dàng rời đi như vậy sao?
Ôn Dư Nhiễm đưa tay đặt nhẹ lên trán, trong lòng thật sự có vài phần không tin.
............!
Buổi chiều thứ bảy, công việc kết thúc.
Ôn Dư Nhiễm suy nghĩ, đã lâu rồi nàng chưa trở về Ôn gia vì thế lái xe hướng đến Ôn gia.
Trên đường đi, Ôn Dư Nhiễm còn mang theo quà đến cho Diệp Thấm Miên.
Diệp Thấm Miên đã lâu không gặp nàng, trong lòng rất nhớ nàng, vì vậy liền lôi kéo Ôn Dư Nhiễm nói chuyện rất nhiều.
Trong khi nói chuyện đã đề cập đến chuyện bảo Ôn Dư Nhiễm dọn về nhà.
"Tốt hơn hết con vẫn nên chuyển về đây đi, sống một mình quá quạnh quẽ." Diệp Thấm Miên nắm lấy tay Ôn Dư Nhiễm, ra sức thuyết phục.
"Vẫn nên từ từ đã." Ôn Dư Nhiễm trả lời:
"Con sẽ đợi cho đến khi em trai kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học."
Mấy ngày nay, tiểu cô nương quả nhiên không có xuất hiện.
Nhưng Ôn Dư Nhiễm cũng chỉ nhẹ nhõm một chút chứ chưa hoàn toàn yên tâm, vẫn luôn có một loại cảm giác hoảng sợ treo lơ lửng ở trong lòng.
Những ngày yên tĩnh càng kéo dài, cảm giác hoảng sợ càng rõ ràng.
Tiểu cô nương kiên trì vây quanh ở bên người nàng như vậy, vậy mà giờ phút này đột nhiên bị vài lá bùa xua đuổi.
Giống như một thói quen nhận thức dễ dàng bị lật đổ, trong lòng bảy phần thả lỏng, hai phần trống trải, còn có một phần hoài nghi.
Chỉ cần chuyện của tiểu cô nương vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn, Ôn Dư Nhiễm cũng không dám dọn về Ôn gia.
Ở phía đối diện, Diệp Thấm Miên thở dài khi nghe Ôn Dư Nhiễm từ chối:
"Cũng được, ở riêng một mình cũng thuận tiện.
Đúng rồi, Ôn Cừ đang ở trên lầu, con có rảnh thì nói chuyện với nó đi."
"Vâng." Ôn Dư Nhiễm đáp ứng nói.
..........!
Vào giờ ăn tối, Ôn Cừ bước xuống cầu thang gỗ, vẫy tay chào đón Ôn Dư Nhiễm.
"Chị, chị đã về rồi!"
"Gần đây thế nào?" Ôn Dư Nhiễm thuận miệng hỏi.
"Khá tốt." Ôn Cừ lộ ra một nụ cười.
Trạng thái tinh thần của Ôn Cừ trông tốt hơn rất nhiều so với một tháng trước, ánh mắt sáng và nụ cười sinh động.
Sau khi ăn cơm xong, Ôn Cừ lôi kéo Ôn Dư Nhiễm đi ra ngoài sân.
"Chị, chị còn nhớ bạn học nữ mà lần trước em đã nói với chị không?" Trong mắt Ôn Cừ lộ ra tia sáng.
Ôn Dư Nhiễm nhanh chóng nhớ ra.
Trước đó, có một bạn nữ cùng lớp tỏ tình với Ôn Cừ, khiến Ôn Cừ không dám từ chối vì sợ làm tổn thương người khác, còn phàn nàn với Ôn Dư Nhiễm.
"Lần trước nghe lời chị, trực tiếp từ chối.
Không ngờ đến cậu ấy rất hào phóng, không quan tâm chút nào, nói rằng vẫn có thể làm bạn.
Bây giờ bọn em thân với nhau như những người bạn bình thường.
Hơn nữa...!Em phát hiện cậu ấy là người rất tốt, làm bạn cũng không tồi."
Ôn Cừ vừa nói vừa gãi đầu, khuôn mặt ửng hồng tươi cười nói:
"Chị, lời khuyên chị đưa ra thật sự rất hữu ích!"
Ôn Dư Nhiễm nghe xong vài câu, cảm thấy em trai nhà mình có thể đã động tâm, nhưng nàng cũng không xen vô nhiều, chỉ thúc giục vài câu đừng phân tâm chăm chỉ học tập, cũng không có nói việc gì khác.
..........
Trong hai ngày tiếp theo, Ôn Dư Nhiễm sống ở trong nhà của mình như thường lệ.
Mọi thứ đều bình lặng và không có gì xảy ra.
Có vẻ như mọi chuyện đã thật sự được lật trở lại, tên của tiểu cô nương sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời nàng, chẳng để lại dấu vết gì.
Có lẽ......!Tiểu cô nương sẽ không xuất hiện nữa.
Khá tốt.
Thật sự khá tốt.
Nghĩ đến đây, Ôn Dư Nhiễm hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng có chút vắng vẻ, mơ hồ có gì đó thiếu sót.
Quên đi.
Cứ như vậy đi.
Buổi tối thứ tư, công việc kết thúc rất nhanh, Ôn Dư Nhiễm thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi công ty.
Đi ra trước công ty, Ôn Dư Nhiễm dừng một chút.
Trong lòng có một chút bí bách.
Ôn Dư Nhiễm rất quen thuộc với cảm giác này, trước khi xảy ra tai nạn xe hơi, Ôn Dư Nhiễm cũng cảm thấy loại bí bách như thế này.
Nó giống như có thứ gì đó ép vào tim, có một cơn ớn lạnh yếu ớt xuất hiện từ dưới gót chân.
Ôn Dư Nhiễm ấn chặt lá bùa trong túi, hơi nhíu mày, hô hấp có chút căng thẳng.
Có nên tìm thư ký đưa nàng về nhà?
Ý tưởng này vừa chợt lóe lên trong đầu nàng, rất nhanh chóng bị gạt bỏ.
Không cần thiết phải liên luỵ đến những người không liên quan gì đến những rắc rối của riêng nàng.
Hình bóng của vụ tai nạn xe hơi vừa rồi vẫn còn in đậm trong lòng, nàng không dám ngồi lên xe.
Vì vậy, Ôn Dư Nhiễm lựa chọn cách đi bộ, chọn những nơi có nhiều người để đi.
Trời mới vừa mưa, trên mặt đất còn hơi ướt, trời cũng đã sắp tối mặt trời đã lặn xuống một nửa, những ánh chiều tà nhợt nhạt dần dần đi xuống, ánh đèn đường mờ ảo phản chiếu bóng người qua lại.
Cuối đoạn đường đi vào khu dân cư xa hoa, lượng người giảm xuống hẳn, phương tiện cũng thưa thớt, trước sau không có người qua lại.
Lúc này, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy trái tim mình quặn thắt lại rất nhiều, hơi lạnh truyền đến từng chút một, tay chân trở nên cứng đờ.
Ôn Dư Nhiễm hít sâu một hơi, một tay nắm lấy lá bùa, một tay lấy điện thoại trong túi ra, mở danh bạ điện thoại, chuẩn bị liên lạc với Hoàng đại sư.
Điện thoại đã được gọi.
"Tích —— tích —— tích ——"
Từng âm thanh nhắc nhở lạnh lùng lướt qua bên tai, cuối cùng không có ai trả lời.
Ôn Dư Nhiễm đặt điện thoại xuống, lấy lá bùa trong ví ra, cầm trong lòng bàn tay, ngón tay run rẩy mồ hôi lạnh đã ứa ra.
Có một loại trực giác mạnh mẽ đập vào trong lòng, Ôn Dư Nhiễm nhanh chóng xoay người.
Chỉ nhìn thấy hàng cây rậm rạp bên đường chắn ánh sáng đèn đường hắt bóng đen lên gương mặt nàng.
Trong bóng tối, có một tiểu cô nương buộc tóc đuôi ngựa, đi giày thể thao màu trắng, đang chăm chú nhìn nàng bằng đôi mắt đen nhánh.
Tiểu cô nương......
Phản ứng đầu tiên của Ôn Dư Nhiễm là muốn chạy trốn, nhưng đôi chân của nàng dường như đã cố định, nàng không thể nào di chuyển.
Nàng chỉ có thể cứng đờ thân thể, nhìn tiểu cô nương từng bước tiến lại gần.
Cổ áo sơ mi màu hồng nhô ra khỏi áo khoác, đường cong trên cổ rất đẹp, từng tấc da thịt lộ ra đều trắng nõn đến trong suốt.
Đôi giày thể thao màu trắng bước trên con đường ẩm ướt, những hố nước tạo nên những gợn sóng cạn không một tiếng động.
Mỗi bước đi trên đôi giày thể thao màu trắng, nhịp tim của Ôn Dư Nhiễm lại tăng thêm một phần.
Mỗi cử động của tiểu cô nương đều ảnh hưởng đến thần kinh của Ôn Dư Nhiễm, khiến nàng cảm thấy vô cùng kinh hãi, muốn chạy trốn rời khỏi đây, rời khỏi tiểu cô nương, chỉ cần nàng có thể trốn thoát, như thế nào cũng đều được.
Nhưng chân vẫn không cử động được.
Như thể mắt cá chân bị một người nào đó nắm chặt, không thể cử động được dù chỉ một chút.
Cảm giác ớn lạnh trong cơ thể vẫn ngày càng sâu, nỗi sợ hãi tột độ lập tức tràn vào huyết mạch toàn thân, dọc theo mạch máu khiến từng tấc cơ bắp và dây thần kinh, ngay cả xương cốt cũng khẽ run lên.
Tiểu cô nương dừng lại trước mắt nàng.
Cái lạnh băng bao trùm nhận thức, tầm nhìn của Ôn Dư Nhiễm mờ đi, vào giây cuối cùng khi ý thức của nàng chìm vào bóng tối, Ôn Dư Nhiễm nhìn thấy vòng tay dịu dàng của tiểu cô nương đang giơ lên.
Bản thân như đang rơi vào vòng tay lạnh lẽo.
Ngay sau đó, Ôn Dư Nhiễm ngất đi.
..................!
Editor: Mọi thử đoán xem, oán khí này của ai khiến Ôn tổng ngất xỉu hết lần này đến lần khác.
Chương này đủ 50 bình chọn, ngày mai em sẽ up chương tiếp theo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...