................!
Lúc này.
Ôn Dư Nhiễm nghe thấy tiếng cười của tiểu cô nương, nàng nắm chặt điện thoại của mình, chờ đợi bên kia trả lời.
Rõ ràng là tiểu cô nương đang theo đuổi mình, hơn nữa rõ ràng là nàng đang nắm quyền chủ động bắt đầu và kết thúc mối quan hệ, nhưng Ôn Dư Nhiễm vẫn cảm thấy một chút hồi hộp không thể giải thích được.
Trong ống nghe, tiểu cô nương cười xong.
Sau đó rất nhẹ nhàng mà nói ra hai chữ.
"Được a."
—— chúng ta thử xem sao.
—— được a.
Một câu trả lời như mong đợi, nhưng nó lại đi lệch khỏi kỳ vọng thầm kín của Ôn Dư Nhiễm, nàng vẫn luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Phản ứng của tiểu cô nương như vậy là quá đơn giản đi.
Không có ngạc nhiên, không có mừng như điên, chỉ có một tiếng cười nhẹ nhàng, hơn nữa chỉ hai chữ đơn giản, quá bình tĩnh, không phù hợp với sự bồn chồn không yên và suy nghĩ rối tung của nàng trong hai ngày qua.
Nàng trằn trọc trở mình, cuộc sống hàng ngày bất an, rối rắm hết lần này đến lần khác, kết quả tiểu cô nương chỉ nói một câu "Được a", rồi đem nàng đuổi đi.
Trong lòng Ôn Dư Nhiễm có chút mất mát không thể giải thích được, nhưng nàng cũng không biết mình mất mát cái gì.
Mối quan hệ được xác định như thế này sao?
Tiểu cô nương cũng không hề nói thêm cái gì?
Không có một chút biểu hiện ngạc nhiên nào sao?
Ôn Dư Nhiễm híp mắt, cân nhắc lời nói, dùng giọng điệu lãnh đạm như thường ngày nói:
"Tối ngày mai em có rảnh không?
"Có rảnh."
"Chúng ta cùng nhau ăn cơm."
"Được."
Ôn Dư Nhiễm cũng không biết nói gì nữa, chỉ có thể nói: "Vậy đến lúc đó tôi đi đón em, bây giờ đi ngủ trước đây."
Sau khi nói xong, Ôn Dư Nhiễm cũng không vội cúp điện thoại, mà đưa điện thoại ghé sát vào bên tai.
Mơ hồ mong đợi điều gì đó.
Sau một thời gian ngắn im lặng.
"Ngủ ngon." Tiểu cô nương nói.
Giọng nói mềm như bông, mang theo vị ngọt ngào, tất cả đều bị Ôn Dư Nhiễm bắt giữ đến hoàn chỉnh ở trong lòng.
Ôn Dư Nhiễm không được tự nhiên mà nuốt nước bọt, rồi sau đó giọng nói căng thẳng, nhàn nhạt nói một câu: "Ngủ ngon."
.......
Điện thoại cúp máy.
Ôn Dư Nhiễm nhìn chằm chằm nhật ký cuộc gọi để lại trên màn hình điện thoại, nhịp tim vẫn đập nhanh đến đáng sợ, không thể kìm nén được.
Đến mức này sao?
Trước đây, khi trò chuyện cùng với tiểu cô nương, nàng chưa bao giờ thấy hồi hộp như vậy.
Khi xác định mối quan hệ liền trở nên lao lực như vậy.
Chỉ cần yêu đương bình thường là được, cũng không phải nàng chưa từng trải qua yêu đương, vì vậy hãy thả lỏng một chút.
Ôn Dư Nhiễm ở trong lòng trấn an cho bản thân hết lần này đến lần khác, nhịp tim mới ổn định lại một chút.
Đã đến giờ, nên ngủ thôi.
Ôn Dư Nhiễm nằm lên chiếc gối đầu, điều chỉnh lại hô hấp rồi chìm vào giấc ngủ, nhưng nàng vẫn không kiểm soát được một số ý tưởng kỳ quái cứ chạy ra bên ngoài.
Hiện tại, nàng cùng tiểu cô nương đã xác định mối quan hệ.
Xác định mối quan hệ......!
Xác định mối quan hệ......!
Nếu đã xác định mối quan hệ, như vậy có rất nhiều chuyện trước đây không thể làm, về sau đều có thể làm được...!
Đã có thể làm những chuyện không thể làm...!
Suy nghĩ này chậm rãi mở rộng và lan dần, dần dần tràn ngập ra, mọi tế bào trong mọi ngóc ngách trong tâm trí đều bị nó thấm đẫm, Ôn Dư Nhiễm cố gắng loại bỏ những ý tưởng này trong vô vọng.
Vì thế, những ý tưởng này đã thuận lợi tiến vào vào giấc mơ của Ôn Dư Nhiễm.
Bởi vì sợi dây đạo đức ở trong lòng đã bị đứt, cho nên giấc mơ này còn táo bạo hơn tất cả những giấc mơ trước đây——
Trong giấc mơ, đôi môi của tiểu cô nương đỏ bừng và sưng lên, trên làn da thịt trắng nõn và non nớt in hằn những dấu vết đủ loại khác nhau.
Cho đến cuối cùng, tiểu cô nương chỉ có thể dùng đôi mắt lưng tròng nước mắt, nhìn về phía nàng, xin tha.
Bộ dáng xin tha của tiểu cô nương thật sự khiến người ta thương xót và đau đớn, hốc mắt đỏ hoe, giọng nói nhỏ nhẹ và yếu ớt, sức lực cũng yếu ớt đến đáng thương, giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi, ngược lại khiến người ta muốn nổi lửa lên.
Giấc mơ kết thúc bằng tiếng rên rỉ yếu ớt của tiểu cô nương.
Buổi sáng, tỉnh lại.
Khi Ôn Dư Nhiễm rời giường, vẫn còn có thể vẽ ra một số chi tiết mê người, những ý niệm vẩn đục nối tiếp nhau, nàng kéo rèm cửa ra, đón ánh nắng mặt trời cùng gió thổi trong một lúc.
Không thể đẩy những ý niệm đó ra khỏi đầu.
Cuối cùng, nàng vẫn là vào phòng tắm, rửa mặt đánh răng.
Ngọn lửa trong lòng bị nước lạnh tưới lên làm nguội đi một chút, nhưng những suy nghĩ đó vẫn còn trong tâm trí và không thể nào rửa sạch được.
Nghĩ bậy cái gì không biết nữa?
Mới chỉ xác định mối quan hệ, đương nhiên phải đi từng bước một, nào có thể nhanh như vậy được.
Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, đi ra ban công hút một điếu thuốc rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc đi đến công ty.
...........
Sau khi tâm sự được buông xuống, hiệu suất làm việc đã được cải thiện rất nhiều, mặc dù vẫn còn một số tâm tư nhỏ vụn không rõ ràng, nhưng vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với sự bồn chồn không yên của hai ngày trước.
Trong lúc đang bận làm việc, trợ lý bước vào nói với nàng một chuyện-----
Cát Thiên Hải đã chết.
Sau khi Ôn Dư Nhiễm nghe xong, lông mày không khỏi nhíu lại.
Cái tên này, lưu lại trong trí nhớ của nàng rất sâu sắc, chính là người đã giới thiệu tiểu cô nương cho nàng biết, những phần còn lại của trí nhớ đều khá mờ nhạt.
Hơn nữa, Ôn Dư Nhiễm cũng đã nhìn thấy qua sinh tử, cũng không quá kinh ngạc.
Ôn Dư Nhiễm không lên tiếng, trợ lý liền tiếp tục nói tiếp.
"Chuyện này đã được đưa tin trên các phương tiện truyền thông địa phương, nói rằng ông ta đánh bạc thua tiền bị người ta đánh chết."
"Lần trước, sau khi ăn cơm cùng với sếp, ông ta vẫn luôn muốn nhờ sếp giúp đỡ.
Ông ta liên tục gọi điện thoại cho thư ký, thư ký đều từ chối theo yêu cầu của sếp."
"Ông ta cũng không thể nhờ ai khác, công ty tuyên bố phá sản, thiếu nợ quá nhiều và không thể trả nổi.
Tự sa ngã, lại bắt đầu vay tiền để đánh bạc......"
Ôn Dư Nhiễm liếc mắt nhìn trợ lý một cái, giọng nói rất thanh lãnh:
"Ý của cô là vì tôi không cho vay tiền, ông ta chết, là do tôi hại chết ông ta?"
Trợ lý vốn chỉ là đơn thuần báo cáo một chút, cũng không để ý đến từ ngữ, lúc này lập tức nhận ra biểu đạt của mình có vấn đề, nhanh chóng sửa lại.
"Không phải, tôi chỉ là vừa mới nghĩ đến liền sẽ thông báo cho sếp.
Vốn dĩ sợ ông ta ghi hận sếp, rồi trả thù.
Hiện tại đã xong hết mọi chuyện, sếp không phải lo lắng về chuyện này.
Nói cho sếp biết, là muốn cho sếp thoải mái một chút....."
Những lời này có chút nịnh nọt quá mức, nói chuyện liên quan đến mạng người, cảm thấy có chút không thoải mái, Ôn Dư Nhiễm ngắt lời trợ lý, bảo trợ lý đi ra ngoài.
...........
Sự không thoải mái do cái chết của Cát Thiên Hải mang đến, cũng không kéo dài bao lâu.
Nàng cũng không có nghĩa vụ phải cho Cát Thiên Hải vay tiền, sau đó Cát Thiên Hải đi đánh bạc nhảy vào hố lửa cũng là do chính ông ta tự làm, không có liên quan gì đến nàng.
Nếu đó không phải là trách nhiệm của nàng, nên cũng không cần phải áy náy.
Vì vậy, Ôn Dư Nhiễm nhanh chóng đem chuyện này vứt ra sau đầu.
..........
Trong lúc nghỉ giữa giờ làm, Ôn Dư Nhiễm không nhịn được mà mở điện thoại ra, đọc tin nhắn WeChat của tiểu cô nương gửi đến.
"Chào buổi sáng" và "Ngủ ngon" biến mất trong hai ngày nay, đã trở lại như cũ.
Thật tốt.
Ngoài ra, vào buổi sáng tiểu cô nương còn gửi đến vài thứ thú vị, làm việc nhà, nói chuyện một mình, lời văn rất sinh động, kèm theo những biểu tượng cảm xúc đáng yêu.
Ôn Dư Nhiễm nhìn vào đó, không nhịn được cong khóe miệng lên.
Nàng sợ bản thân không kiềm chế được sẽ đi trò chuyện với tiểu cô nương, làm chậm trễ công việc, cho nên không dám trả lời tin nhắn, chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, liên tục nhìn chằm chằm vào số lượng tin nhắn có hạn kia, đọc đi đọc lại, mỗi lần xem với một cảm giác khác nhau.
Loại cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác khi yêu đương với Điền Tiểu Hinh.
Ôn Dư Nhiễm để điện thoại xuống, nhìn kim giây trên đồng hồ chậm rãi chuyển động, thầm nghĩ, bây giờ mới ba giờ chiều, thời gian đến ăn cơm tối còn rất lâu.
Buổi tối hôm nay, có một buổi hẹn hò.
Nghĩ đến điều này, tâm tư của Ôn Dư Nhiễm liền có chút phiêu lãng.
Lênh đênh, bồng bềnh bay đến cảnh tượng trong mơ đêm qua, ý niệm đó dần dần hiện ra, vành tai nàng chợt đỏ bừng.
Ôn Dư Nhiễm ném những suy nghĩ lộn xộn này ra khỏi đầu.
Nếu muốn đến đúng giờ hẹn, thì phải tan tầm đúng giờ.
Nếu muốn tan tầm đúng giờ, thì phải chuyên tâm làm việc.
Với ý tưởng này, Ôn Dư Nhiễm đột nhiên cảm thấy tràn đầy động lực, nhanh chóng ổn định tâm tình, hiệu suất tăng lên gấp đôi.
..............!
Editor: Chương này đủ 40 bình chọn, ngày mai em up chương tiếp theo ^^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...