............!
Ninh An cúi đầu, cầm lấy ly cà phê lên, ngồi trở lại trên ghế.
Bím tóc bị ướt một nửa rủ xuống, che khuất một nửa khuôn mặt, Ninh An giơ tay lên, cổ tay áo khoác len che khuất đi tầm nhìn bên cạnh.
Ở bên trong bóng đen, Ninh An rút tờ giấy hồng kia ra, từng chút một mở ra.
Tờ giấy rộng khoảng ba ngón tay, cuộn bốn vòng, chữ viết trên giấy rất nhỏ, nét chữ mềm mại uyển chuyển.
Rõ ràng là chữ của con gái.
Ninh An nhìn từng chữ một với tốc độ cực kỳ chậm-------
Có thể Ôn tổng không biết em, nhưng em thật sự bị Ôn tổng hấp dẫn, em muốn gặp chị và muốn nói chuyện cùng với chị.
Nhưng em luôn ngượng ngùng, cho nên mới viết một bức thư.
Buổi tối, em có thể may mắn được cùng ăn tối với chị không?
by Liễu Doanh
Phía dưới còn để lại một dãy số điện thoại.
Ninh An nhìn chăm chú vào tờ giấy, ánh mắt khoá chặt vào cái tên được viết ở dòng cuối cùng kia, khuôn mặt trong bóng tối không chút biểu cảm.
Sau đó, Ninh An đưa tờ giấy vào lòng bàn tay mà nghiền nát.
.
Động tác rất dứt khoát và dùng sức.
......!
Ở bên kia, Ôn Dư Nhiễm đã dọn dẹp xong các văn kiện của mình, từ bàn làm việc đi vòng qua, ngồi xuống bàn thấp bên cạnh.
Ninh An mở hộp giữ nhiệt ra, dọn đồ ăn ra xong, dùng hai tay đưa chiếc đũa cho nàng.
Hai cổ tay của tiểu cô nương kề sát nhau ở trước mắt nàng, tái nhợt và mảnh mai, như thể khi gập lại sẽ bị đứt đoạn.
Ôn Dư Nhiễm rũ mắt xuống, cầm lấy chiếc đũa, ngón tay vừa lúc chạm vào đầu ngón tay của tiểu cô nương, vừa chạm vào liền tách ra.
Cảm giác lạnh lẽo và hơi ngứa vẫn còn sót lại ở đầu dây thần kinh.
"Em đã ăn chưa?"
"Đã ăn." Tiểu cô nương đáp.
Đồ ăn vẫn còn nóng, tỏa ra mùi thơm phức kích thích vị giác, Ôn Dư Nhiễm quả thật rất đói bụng, cũng không có khách sáo gì, bắt đầu ăn cơm.
Mùi hương của đồ ăn tràn ngập trong miệng, hương vị rất ngon, nhưng Ôn Dư Nhiễm từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, cho dù có đói bụng, tư thế cũng rất điềm đạm không chút hoang mang, thong dong ưu nhã.
Trong lúc đang ăn cơm, Ôn Dư Nhiễm nhướng mắt nhìn Ninh An.
Chỉ thấy tiểu cô nương đang cúi đầu cầm ly cà phê kia trên tay, từ góc độ của Ôn Dư Nhiễm, không thể nhìn rõ vẻ mặt của tiểu cô nương.
Khi đã ăn gần no, Ôn Dư Nhiễm để đũa xuống, tiểu cô nương đứng dậy dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, hai tay mang theo hộp cơm đi ra cửa.
"Em đi đây."
"Ừm."
"Ôn tổng, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Ninh An xoay người, mở cửa bước ra khỏi phòng làm việc, thư ký đứng chờ ở cửa dẫn cô ra khỏi công ty.
Sau khi tiểu cô nương rời đi, Ôn Dư Nhiễm trở lại bàn làm việc, tiếp tục giải quyết những công việc còn lại.
Thức ăn nóng làm cho bụng đầy ngọt ngào, cơ thể ấm lên không ít, thậm chí trong lòng cũng nổi lên một tầng ấm áp.
Tâm trạng rất tốt, hiệu suất công việc được cải thiện rất nhiều.
......!
Hai ngày sau ở cửa thang máy, Ôn Dư Nhiễm nhìn thấy Liễu Doanh
Dựa theo yêu cầu của Ôn Dư Nhiễm, Liễu Doanh đã bị sa thải, lần này cô ấy quay trở lại công ty là để làm thủ tục.
Liễu Doanh thoạt nhìn trạng thái có vẻ không tốt, không trang điểm, ánh mắt vô hồn, có thâm quầng mắt, quần áo xộc xệch, thấy Ôn Dư Nhiễm cũng không nói gì, như thể là bị đả kích rất mạnh.
Tuổi còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội.
Nhưng khi mất đi công việc thực tập liền có dáng vẻ thế này, toả ra năng lượng kém cỏi như thế, xem ra sa thải là đúng.
Ôn Dư Nhiễm thầm nghĩ.
Sau đó, khi Ôn Dư Nhiễm đang ăn cơm ở trong nhà ăn, nghe được nữ nhân viên trẻ tuổi đang bát quái, nói rằng Liễu Doanh đột nhiên chuyển đến một thành phố khác.
Ôn Dư Nhiễm vô tình nghe được, cũng không ghi nhớ trong lòng.
.........!
Kể từ lúc đưa cơm lần đó, Ôn Dư Nhiễm và tiểu cô nương đã khôi phục lại liên lạc trên WeChat, có vài lần công việc quá bận, Ôn Dư Nhiễm không kịp ăn tối, tiểu cô nương liền mang đồ ăn đến đây.
Dần dần, Ôn Dục Nhiễm đã hoàn toàn quen với sự tồn tại của tiểu cô nương, cho dù không có chủ đề để nói, ngẫu nhiên nói vài câu cũng làm lòng người yên bình.
Nếu như nửa ngày không có tin nhắn WeChat của tiểu cô nương, Ôn Dư Nhiễm sẽ cảm thấy khó chịu, cũng may là tình huống này cũng rất ít khi xảy ra.
Có một lần khi tiểu cô nương mang đồ ăn đến, Ôn Dư Nhiễm hỏi một câu:
"Sao em có nhiều thời gian nhàn rỗi thế?"
Tiểu cô nương chớp chớp mắt nói: "Bởi vì đã đến kỳ nghỉ đông."
Ôn Dư Nhiễm liếc nhìn ngày tháng, mới nhớ rằng kỳ nghỉ đông đã trôi qua được một tuần, chẳng qua là em trai nàng phải học bù ở trường trung học, cho nên nàng mới không nhận ra điều đó.
......!
Hai ngày sau, hầu hết các nhân viên của công ty đều nghỉ trở về quê ăn tết, Ôn Dư Nhiễm làm hoàn thiện một số công việc, chuẩn bị tốt mọi thứ, liền rời khỏi công ty, sau đó lái xe trở về Ôn gia.
Nhiệt độ không khí lại giảm xuống vài độ, trên mặt đất bắt đầu hình thành lớp băng dày, mơ hồ có những hạt tuyết mỏng rơi xuống.
Ôn Cừ kết thúc buổi học bù, dì giúp việc cũng đã về quê đón năm mới, ở Ôn gia chỉ còn lại ba người Diệp Thấm Miên, Ôn Cừ, Ôn Dư Nhiễm.
Lúc ban ngày có vài người thân và bạn bè đến thăm.
Trong thành phố không thể châm ngòi đốt pháo hoa, cho nên Diệp Thấm Miên liền trang trí cửa sổ màu đỏ, câu đối màu đỏ, chúc phúc màu đỏ, trong nhà liền một chuỗi màu đỏ nối liền một chuỗi màu đỏ, tuy rằng có ít người, nhưng cũng có vài phần không khí ăn tết.
Vào ngày 30 giao thừa, đến lúc ăn bữa cơm đoàn viên.
Trước khi ăn bữa cơm đoàn viên, Diệp Thấm Miên sẽ đặt một vòng chén lên bàn, mỗi chén chỉ chứa một ít cơm, sau đó rót một ít rượu trắng vào trong ly, trong miệng lẩm bẩm nói những lời gì đó, có ý nghĩa là chiêu đãi những người thân đã khuất.
Thói quen này là do Diệp Thấm Miên đem từ nông thôn mang lên đây, vẫn luôn kéo dài cho đến bây giờ, tuy rằng có chút mê tín nhưng cũng không phiền phức lắm, mọi người cứ để bà ấy thoải mái làm.
"Ma thật sự có thể đến ăn sao?" Em trai bò lên ghế sô pha, dựa lưng vào nhìn về phía bên này.
"Đó chỉ là tập tục mà thôi, một chút tâm ý đối với người đã khuất, đừng suy nghĩ lung tung." Ôn Dư Nhiễm nhẹ giọng đáp.
Ôn Cừ vẫn còn đắm chìm trong thế giới của chính mình, liền hỏi:
"Vậy nếu một con ma không có người thân, chẳng phải là rất đáng thương sao?"
"Ừm."
Ôn Dư Nhiễm thuận miệng đáp.
Thật ra cũng không hợp lý về mặt logic, nếu người thân của ma chết rồi thì cũng có thể đoàn tụ ở cõi âm, như thế nào sẽ có một con ma không có người thân?
.......!
Sau khi trên bàn đã được dọn sạch, sau đó liền ăn cơm.
Tay nghề nấu nướng của Diệp Thấm Miên vốn dĩ rất tốt, nhưng bởi vì ngày thường có dì giúp việc nấu cơm, cho nên tay nghề của bà ấy đã xuống cấp rất nhiều, nhưng có rất nhiều món ăn được bày ra trên bàn, nhìn màu sắc có vẻ rất được.
Một bữa cơm đoàn viên vô cùng hài hòa, trước đây còn lo lắng chuyện thúc giục chuyện kết hôn, bây giờ vấn đề này đã được giải quyết, Diệp Thấm Miên thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho nàng, hỏi thăm vài câu về công việc.
Tuy rằng không có nhiều người nhưng cũng rất hài hòa vui vẻ, không khí trong nhà tràn ngập náo nhiệt.
Sau khi ăn cơm xong, điện thoại di động của Ôn Dư Nhiễm vang lên.
"Tiểu nha đầu" gọi đến.
Ôn Dư Nhiễm thong thả trả lời điện thoại, xoay người đi ra ban công.
Nếu là cuộc gọi vào đêm giao thừa, cho nên lời chào thăm hỏi nhất dịnh là như thế này.
Ôn Dư Nhiễm rất tự nhiên mà nói một câu "Năm mới vui vẻ" vào điện thoại.
Giọng nói rơi xuống đất, người nhận ở bên kia rất yên tĩnh.
Thậm chí không thể nghe thấy tiếng thở.
Ôn Dư Nhiễm nhướng mày, gió có chút hơi lạnh, nàng thuận tay túm cổ áo lại, chờ đợi trong chốc lát.
Ngay khi nàng đang hoài nghi rằng tín hiệu có vấn đề, chuẩn bị lấy điện thoại xuống kiểm tra, giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt của tiểu cô nương ở bên kia cuối cùng cũng vang lên--------
- --
"Ôn Dư Nhiễm, năm mới vui vẻ."
Câu nói này được nói ra rất nhỏ và nhẹ nhàng, mang theo một âm rung nhẹ.
Ôn Dư Nhiễm sửng sờ trong một giây.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy tiểu cô nương gọi họ tên đầy đủ của mình.
............!
Editor: đừng nói là thực tập sinh bị Ninh An dọa chạy đi
Chương này đủ 30 bình chọn, ngày kế tiếp em sẽ up chương tiếp theo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...