- Trương tiểu thư....
Giọng hắn ngày càng run rẩy.
Bối Nhi ngồi xuống, nhìn dáng vẻ khúm núm của tên sát thủ trước mặt, chậm rãi mở miệng:
- Nếu để bình thường tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh. Nhưng hiện tại, tôi cần một người như anh.
- Xin tiểu thư cứ nói. Tôi xin nguyện đi theo.
Cô đưa tay lên môi, ra hiệu im lặng.
- Tôi không thích máu.
Khải Đường lập tức hiểu lời cô nói, do dự một lúc:
-... Đây là nhiệm vụ Hắc thiếu gia giao cho tôi..
- Tôi biết. Nhưng tôi nhắc lại, tôi không thích máu.
Từng từ từng chữ đều mang một sức uy lực rất lớn. Tên sát nhân lập tức đứng dậy, đi về phía nữ nhân trên người còn đang bê bết máu và mồ hôi kia.
- Tự giác biến khỏi đây, mang theo tên khốn này đi nữa. Chuyện hôm nay, chưa xong đâu. Nếu mày dám nói ra thì đừng nghĩ sẽ đơn giản như thế này. CÚT!
Nữ nhân kia được thả chật vật kéo người đàn ông đi ra ngoài. Lúc đi ra còn nhìn Bối Nhi một lần, không biết là nên cảm ơn hay nên sợ hãi.
Bối Nhi cũng nhìn sang, không nói gì.
Khi trong nhà kho chỉ còn 3 người, không khí lạnh lẽo lập tức bao trùm.
- Chúng ta tìm chỗ sạch sẽ hơn nói chuyện.
Bối Nhi nói xong lập tức quay người đi. Hai người còn lại nhẹ nhàng đi theo, vừa đi vừa ngó quanh. Mục đích chính là bảo vệ Bối Nhi.
---------
~Biệt thự Trương Viên~
- Tôi cần anh giúp đỡ, Khải Đường.
-....
- Tôi và Chí Thần hiện đang là người quản lí phía Bắc ở Hắc bang.
-...
- Triệu tập cho tôi Đế Chế Ngầm ở đây. Bọn nhãi nhép, không cần.
- Vâng thưa tiểu thư.
- Hạn là ngày mai.
Khải Đường cúi đầu chào rồi quay người bước đi thật nhanh. Trong căn phòng xa hoa này quá nhiều áp lực đối với hắn. Chỉ nhìn vào đôi mắt kia thôi hắn đã bủn rủn tay chân rồi.
- Diệp Hàn, em đâu cần phải làm vậy.
Khi đã nghe thấy tiếng động cơ xe của Khải Đường, Chí Thần mới mở miệng.
Bối Nhi lơ đãng liếc sang, không bận tâm tới câu hỏi kia.
- Em buồn ngủ.
Giọng nói trong trẻo mang theo chút mệt mỏi. Mặc dù biết cô đang tránh né câu hỏi của mình, Chí Thần vẫn bế cô về phòng.
Ngắm nhìn cô ngủ gật ngay trên tay của mình, sự lạnh lẽo của một ám vệ trên người Chí Thần tan biến hết. Mái tóc xanh ngọc xõa tự do trên làn da nõn nà, căng mịn. Đôi môi mỏng hơi cong lên. Hàng mi rất đen, dài và cong làm cho đôi mắt trở nên dịu hiền. Lúc cô ngủ giống như một thiên thần không vướng bận bởi bụi trần, rất thanh tao và trong sạch, khác hẳn với sự lạnh lẽo mọi người hay thấy.
Cẩn thận đặt cô xuống giường, hắn khẽ thở dài. Cô vốn là một thiên thần, tại sao ông trời bắt cô ấy phải trở thành một ác quỷ. Đắp chăn xong cho cô, hắn còn luyến tiếc vuốt nhẹ mái tóc xanh ngọc của cô rồi mới ra ngoài.
-------------
Hôm sau tại biệt thự Trương Viên.
Một đám người bước vào, dẫn đầu là Khải Đường. Tất cả đều đeo kính đen và mặc áo sơ mi đen. Người ngoài nhìn vào sẽ không bao giờ nghĩ rằng đó là những con người giết người không lạnh tay.
Trương Bối Nhi bước từ trên lầu xuống, trên người là chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản cùng với quần jeans nhã nhặn. Không gì cũng có thể khiến những con người bên dưới đổ rạp. Bối Nhi liếc nhìn đám người trước mặt mình một lượt rồi chậm rãi đọc tên từng người đã dùng khi ở Đế Chế Ngầm. Trời phú cho cô trí nhớ siêu phàm. Khi còn nhỏ, cô đã đọc hết hồ sơ của mọi thành viên cấp cao trong tổ chức, vô tình cũng ghi nhớ lại. Nhưng đến người cuối cùng, cô lại không nói ra tên. Bối Nhi chỉ vào mặt người đó, giọng nói từ tốn, chậm rãi nhưng lại kiêu ngạo như một nữ vương.
- Tại sao "Đóa hoa hồng đen" lại ở đây?
Khải Đường lập tức bước lên một bước, cúi đầu kính cẩn nói:
- Cô ấy là Lục Hi, sát thủ cấp A, mới chuyển về tổ chức.
Trương Bối Nhi vẫn thản nhiên nhìn nữ sát thủ trước mặt, từ từ thản nhiên gọi La Chí Thần bước ra, đứng trước mặt nữ nhân này. Ngay khi La Chí Thần bước ra, thân thể cứng ngắc của Lục Hi khẽ cử động. Trương Bối Nhi vẫn đứng yên nhưng đã thu được tất cả mọi cử động vào mắt. Một lúc lâu sau, La Chí Thần vẫn chỉ đứng trước mặt Lục Hi, không nói lời nào. Không khí trở nên tĩnh lặng cho đến khi Trương Bối Nhi mở miệng:
- La Chí Thần.
La Chí Thần nghe vậy liền biết cô chính là muốn anh tự quyết định. Anh không do dự liền từ chối:
-" Đóa hoa hồng đen", nữ chủ nhân không cần cô. Phiền cô ra ngoài.
Mọi người trong phòng đều im lặng. Bất cứ ai là người của tổ chức đều biết Trương Bối Nhi từ bé đã có mắt nhìn người, đánh giá phán đoán đúng sai đều rất chuẩn, cách đối nhân xử thế rất từ tốn, không nóng không lạnh, nói một là một, hai là hai, thuộc hạ bọn họ chỉ có thể kính cẩn nghe theo. Ngay từ khi 5 tuổi, Bối Nhi đã tham gia các cuộc sàng lọc sát thủ cùng với các bậc lão đại,những sát thủ ở đây cũng là cô chọn lọc từ khi còn ở trong tổ chức. La Chí Thần là ám vệ cấp SS cũng là một tay cô huấn luyện. Lên 14 tuổi, nữ chủ nhân lại một tay tiếp quản Đế Chế Ngầm, không để cho các thuộc hạ thất vọng. Chỉ một suy nghĩ "lời nữ chủ nhân nói là sai" cũng chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí bọn hắn. Vì vậy mà sự việc loại bỏ sát thủ cấp A được mệnh danh là "Đóa hoa hồng đen" này bọn hắn cũng không mảy may quan tâm, mặc cho cô ta là người tài giỏi đến mấy. Nhưng nữ sát thủ lại không yên phận, nhìn chằm chằm vào Trương Bối Nhi cất cao giọng nói:
- Lục Hi tôi là một lòng muốn giúp đỡ nữ chủ. Tại sao chứ?
" Cạch! " Tiếng chốt súng được mở đồng loạt vang lên. Từ lúc nào đám sát thủ đã đứng thành vòng tròn vây quanh Lục Hi. Ngay khi cô ta còn sững sờ, những người bạn sát thủ ngày thường bây giờ lại đang bán đứng cô thì La Chí Thần đã lạnh lùng ra lệnh:
- Giết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...