Không đợi Giang Tuấn kịp khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, Kiều Lệ nhanh chóng xỏ ngón tay mình vào giữa chiếc nhẫn anh đang cầm.
Nó khá rộng, vì làm sao họ biết được kích cỡ của cô là bao nhiêu mà đặt cho vừa vặn, và vốn dĩ, chiếc nhẫn này không dành cho cô.
Kiều Lệ thả cà vạt, sắt mặt vẫn một vẻ điềm nhiên, điều này càng khiến Giang Tuấn thêm tức tối, anh đóng mạnh hộp nhẫn, không để cô đeo chiếc nhẫn còn lại vào ngón tay mình.
Người dẫn chương trình thấy không khí trên sân khấu căng thẳng liền nâng micrô, nói vài lời cảm ơn tới những vị khách mời.
Bỏ qua phần phát biểu của cô dâu chú rể, bỏ qua hai ly rượu giao bôi, nhanh chóng kết thúc buổi tiệc.
Quan khách ngồi ở phía dưới cúi đầu xì xầm to nhỏ, chuyện hai nhà Giang - Diệp liên hôn cả thành phố Nam Châu này ai cũng biết, con gái cưng của giám đốc bệnh viện Hồng Hà công khai theo đuổi đại thiếu gia Giang Tuấn bao nhiêu năm nay chẳng ai không rõ.
Đùng một cái lễ cưới bị dời sớm hơn dự kiến, mà cô dâu lại là một cô gái nhà quê, tuổi đời còn quá nhỏ.
Chỉ nhìn sơ qua tổng thể buổi tiệc hôm nay cũng rõ, nhà họ Giang rất coi thường cô dâu mới này, ai ai cũng lắc đầu ngán ngẩm, đã là vịt trời làm sao có thể hóa thiên nga!
Lễ cưới diễn ra vỏn vẹn chưa tới một tiếng đồng hồ chú rể đã đi mất, Kiều Lệ chỉ kịp thay lại bộ quần áo lúc sáng mặc tới đã bị kéo lên xe rời khỏi khách sạn, đến chào tạm biệt chị Tư Mỹ một cái cũng không có cơ hội để làm.
Cô ôm chiếc ba lô màu đen đã phai màu ngồi nép bên cửa xe, lòng rất mông lung dù đã vạch rõ đường đi nước bước.
Cứ như vậy, cô gả đi rồi, mọi thứ diễn ra nhanh hơn cô nghĩ, là xấu hay là tốt, cô không biết, cũng không ai cho cô biết.
Chừng hai mươi phút sau, tài xế dừng xe trước một ngôi nhà màu trắng pha chút vàng nhạt, bốn tầng lầu cao chót vót, sân trước rộng rãi phủ thảm cỏ xanh mướt, ở giữa đặt một đài phun nước, xung quanh có rất nhiều loại hoa và cây cảnh đắt tiền.
Chiếc ô tô dừng trước cổng, tài xế bảo Kiều Lệ tự đi vào trong, người giúp việc mở cổng cho cô rồi sải chân đi mất.
Cô khoác ba lô lên vai, nâng môi hờ hững, đôi mắt trong trẻo liếc nhìn sơ bộ mọi thứ trước mặt mình.
Có tiền sẽ sống như tiên, nhưng cô bước vào đây không phải để hưởng thụ cái sung túc đầy hão huyền đó.
Cô đến đây là tặng cho họ một vé khứ hồi, để họ tận hưởng sự mất mát mà cô đã trải nghiệm suốt mười năm qua.
Kiều Lệ nhắm mắt, hít một hơi rồi đi vào trong.
Cửa lớn Giang gia đặt một chậu than hồng rực lửa.
Hai nữ giúp việc độ tuổi chừng hơn hai mươi đứng hai bên, mặt mày cau có chặn cô lại, lớn tiếng:
- Phiền cô bước qua chậu than để tẩy uế, đừng mang xui xẻo vào nhà.
Trần Duệ Dung ngồi bên trong phòng khách, vắt chéo chân nhàn nhã thưởng thức trà, bộ váy lụa màu trắng, chiếc nhẫn kim cương, sợi dây chuyền đính đá ruby lấp lánh, tất cả hội tụ phát huy triệt để hết công suất, tôn lên nét quý phái của phu nhân quyền quý nhà họ Giang.
Bà ngồi đó, không để tâm đến đứa con dâu mới gả vào cửa, vẻ mặt coi thường lộ rõ ra ngoài, Kiều Lệ không phải chưa từng trải qua nên chưa một giây nào cảm thấy hụt hẫng.
Cô nghe lời kéo cao ống quần bước qua chậu lửa, một người phụ nữ khoảng độ năm mươi dắt tay cô đến trước mặt Giang phu nhân, bà đứng kế bên, mỉm cười hiền từ nhắc nhở cô gọi một tiếng "mẹ".
Kiều Lệ đứng yên tại chỗ, lặng lẽ hít một hơi rồi mới lên tiếng:
- Con chào mẹ.
Trần Duệ Dung hạ tách trà, cầm cây quạt lông vũ lên phe phẩy mấy cái, phòng khách có điều hoà, đương nhiên không nóng, mà tiết trời tháng 12 lạnh thấu xương làm gì tới nỗi phải dùng quạt để làm mát, bà thể hiện như vậy chỉ để cho cô nhìn thấy cốt cách cao quý của mình mà thôi.
- Đừng nghĩ chỉ vài mánh khóe tầm thường kia là qua mặt được tất cả mọi người.
Giang gia không phải cái chợ mà tập tành giở trò gian thương, sau này an phận một chút, chuyện gì không nên biết thì đừng hỏi, không phận sự thì đừng đụng vào, kẻo bị đuổi đi lại nói chúng tôi khinh khi kẻ hèn mọn.
Trần Duệ Dung nói xong, đôi mắt liền đảo sang hướng khác, có lẽ bà ta sợ ánh nhìn của mình bị dơ bẩn khi va vào bộ quần áo rẻ tiền của Kiều Lệ.
Cô nhẹ cười, cúi đầu không phản bác, nhịn một bước, sẽ có lợi về sau.
Dì Liêu dẫn Kiều Lệ lên căn phòng ở tầng hai, bên trong bày trí đơn giản nhưng ngăn nắp, còn có bàn làm việc, bên trên tài liệu được sắp xếp gọn gàng, nhìn sơ qua cũng biết là phòng của ai.
Cô nhíu mày, thắc mắc:
- Cháu sẽ ngủ ở đây sao?
- Không ở đây thì ở đâu, cậu chủ thường về rất khuya nhưng chưa bao giờ qua đêm bên ngoài.
Ông chủ rất quan tâm đến nề nếp sinh hoạt trong gia đình nên cậu ấy sẽ không làm khó mợ đâu.
Dì Liêu đỡ chiếc ba lô trên vai Kiều Lệ, khuôn mặt hiền từ giữ nguyên nét cười, nói cho cô nghe vài quy tắc trong nhà rồi lui xuống cho cô nghỉ ngơi.
Kiều Lệ đứng giữa phòng quan sát một hồi, cô cứ nghĩ Giang Tuấn sẽ nhất quyết chia phòng ngủ riêng, nhưng xem ra vì sợ cha mà không dám làm càn.
Cô không nghĩ nhiều, để ba lô vào một góc rồi đi tắm trước.
Không gian này làm cô thấy ngột ngạt, cô cũng chẳng muốn làm quen với nó.
Buổi chiều Trần Duệ Dung đi mua sắm với mấy người bạn, ở nhà chỉ có người giúp việc và Kiều Lệ.
Dì Liêu gọi cô xuống ăn cơm nhưng cô than mệt không đi, mệt mỏi cả một ngày cô chỉ muốn nằm một chỗ suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Chín giờ tối, dưới sân vang tiếng động cơ xe, một lát sau cửa phòng bị xô mạnh, đèn được bật sáng.
Kiều Lệ nằm trên giường quay mặt về phía vách tường, mắt bị chói đến đau nhức nhưng vẫn nằm im không nhúc nhích.
Giang Tuấn tháo cà vạt ném bừa dưới sàn, trên người vẫn là bộ vest màu đen buổi sáng làm lễ cùng Kiều Lệ.
Anh ngồi xuống chiếc ghế mây đặt gần giường, khoác cả hai tay lên thành ghế, dáng vẻ thư thái, liếc mắt nhìn cô gái đang vùi mình trong chăn, lên giọng giễu cợt:
- Thế nào, chăn ấm nệm êm lắm có đúng không? Đang đợi được động phòng à? Cô cũng thích ứng nhanh quá nhỉ!
Mặc kệ Giang Tuấn buông lời cười nhạo, Kiều Lệ vẫn điềm nhiên ủ ấm cho mình, đối với loại đàn ông độc mồm độc miệng như anh ta, cô không có hứng thú tiếp chuyện, nam nữ ở cùng một phòng, giữ khoảng cách vẫn hơn.
Nhưng đó là Kiều Lệ nghĩ, còn Giang Tuấn thì lại khác, anh nghe lời nịnh nọt quen rồi, được người ta sùng bái cũng quen rồi, dẫu mười phần thì chưa chắc bảy phần là thật lòng nhưng chưa bao giờ bị ngó lơ như vậy, hôm nay vô duyên vô cớ có người xuất hiện phớt lờ lời nói của mình, khiến anh không cam tâm.
Giang Tuấn bực dọc cởi áo vest ném lên giường, bàn tay vì tức giận mà nổi gân xanh, đem cúc áo gỡ sạch rồi vén vạt áo sang một bên, để lộ cơ ngực, múi bụng săn chắc.
Anh hơi híp mắt, nhìn cái đầu nhỏ lấp ló trong chiếc chăn đằng kia, tiếp tục lên giọng bỡn cợt:
- Chẳng lẽ cô không muốn tận dụng cơ hội ngàn vàng này để bước lên mây xanh sao? Nào, đừng giả vờ nữa, mau tới đây phục vụ chồng mình đi, để tôi nhìn rõ bộ mặt thật sự của cô khi dụ dỗ mời gọi người khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...