Chương 237 : Mai Lão Thái Gia!
Béo, lùn, xấu, đen, nếu một trong bốn thứ này dính vào một cô gái thì đó chính là ác mộng, hai cái chính là ác mộng trong ác mộng, nếu ba cái thì cả thế giới dường như chìm trong tăm tối rồi.
Còn bốn cái đều tập trung tại một người, thì chắc không cần sống làm gì nữa, mà béo thì còn có thêm một yếu tố nữa là lười, nếu không lười thì ít nhất cũng có thể xóa bỏ yếu tố béo đi rồi.
Nhưng hiện tại, đứng phía trước Bộ Tranh có một người đã hội tụ đủ bốn yếu tố đó, hơn nữa còn không phải là những yếu tố bình thường, nếu mà bình thường thì vẫn còn đỡ.
Nhưng yếu tố xấu xí của nàng có thể làm cho người ta giật nảy mình, cảm thán trước kỳ tích của tạo hóa, không hiểu sao lại tạo ra được sự xấu đến cùng cực như thế, xấu dã man, xấu tàn bạo!!!
Đây là tam tiểu thư Mai gia, ở Mai gia ai ai cũng sợ tam tiểu thư, tính tình không tốt không phải là nguyên nhân chủ yếu, chủ yếu là không thể nhìn thẳng vào người nàng được, vì nàng xấu đến nỗi làm ô nhiễm cả thị giác.
Trai tài gái sắc là giấc mộng của bao nhiêu người, cặp kim đồng ngọc nữ làm cho bao nhiêu người ảo tưởng, cho dù nếu không đạt được tiêu chuẩn này, tối thiểu cũng chỉ thiếu một chút thôi, còn nếu thêm nhiều yếu tố kết hợp với một nửa hoàn mỹ kia thì giống như bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, hay là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Cuối cùng thì, dù là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu hay là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga thì ở trước mặt tam tiểu thư và cô gia, mọi người đều gọi họ là kim đồng ngọc nữ.
Vị cô gia này của bọn họ, có thể hạ gục hàng trăm cô gái bởi khuôn mặt vô cùng đẹp trai của hắn, dáng người thì ngọc thụ lâm phong, phối với tam tiểu thư thì có thế làm mọi người gục ngã, nói chung hai vị này kết hợp lại có khiến người ta chỉ có thể điên cuồng thét lên: “Thật tuyệt vời! không thể tin nổi!”
Bộ Tranh nhìn tam tiểu thư mà đột nhiên hắn cảm thấy Tú Anh là một cô gái đẹp như thiên tiên!
Bây giờ thì hắn đã rõ lời của bọn Tích Mễ rồi, người cô gia kia quả thật sống không bằng chết, xem ra khi mình kết liễu cuộc đời hắn quả là một việc thiện to lớn.
Vì sao người như hắn lại nhìn trúng tam tiểu thư đây?
Kỳ thật Bộ Tranh cũng không biết, chuyện này biết hay không biết thì đối với hắn cũng không quan trọng lắm. Mà vị cô gia này bị tam tiểu thư nhìn trúng từ lâu rồi, nhưng hắn luôn cự tuyệt, chỉ cần là người bình thường cũng đều cự tuyệt, huống chi nam tử anh tuấn như hắn.
Nhưng mà cuối cùng bởi vì Lăng Vân Tông giải tán, khiến hắn phải làm ra một quyết định mà hắn không muốn, hắn quyết định cưới vị tam tiểu thư này, sau đó dựa vào thế lực của Mai gia gây sức ép lên Linh Bảo Tông rồi xây dựng lại Lăng Vân Tông.
Nếu như chỉ dựa vào bản thân thì muốn ngăn chặn Linh Bảo Tông thì rất khó khăn mà cũng phải thật nhiều năm sau mới có khả năng, dù sao hắn cũng chỉ có một người mà đối phương là một môn phái, hơn nữa trong Linh Bảo Tông cũng có người trên ngũ mạch, nói chung thật khó khăn.
Mặc dù tam tiểu thư này xấu đến phát ngán, nhưng dù sao nàng cũng là tam tiểu thư Mai Gia, lên được thuyền lớn của Mai gia, đỡ cho hắn nhiều năm phấn đấu nên đành đau khổ mà đáp ứng thôi.
Đại trượng phu co được dãn được, nam nhân chính là người có thể chịu được tủi nhục!
"Ngươi chẳng lẽ chính là..."
Tam tiểu thư mở miệng, Bộ Tranh lập tức cảm giác được một sự khó chịu, thanh âm này khó nghe không nói, còn làm cho người ta khó có thể chịu được, có thêm chút sợ hãi nữa.
Vị tam tiểu thư này có quá nhiều khuyết điểm, Bộ Tranh thật không hiểu tại sao tên cô gia kia có thể chịu được, dù nhắm mắt cũng vẫn nghe được cái thanh âm kinh tởm này, nghe nhiều chắc giảm thọ mất.
“Được rồi, ta là tên Bộ Tranh kia! Ta chịu không nổi ngươi, chỉ tiếng nói thôi mà đã khó chịu như thế, trên người ngươi rốt cuộc có ưu điểm hay không? Ngươi không cần nói với ta, ngươi hãy trở về đi, ta chỉ nói mấy lời thôi, chứ ngươi mà cứ ở đây làm ta không nhịn được mà hạ độc thủ đó”.
Bộ Tranh đứng cách xa một khoảng dài với vị tam tiểu thư này.
Ngươi hạ độc thủ ư, chúng ta ủng hộ ngươi, đừng để bọn ta phải khinh thường ngươi nha.
“Các ngươi đã hiểu chưa, ta tới đây kỳ thật là vì nhà cô gia của các ngươi bắt bằng hữu của ta, sau đó dụ ta tới đây, định vây giết”.
Bộ Tranh vừa khoát tay vừa nói với vẻ mặt đầy vô tội.
Vào lúc này rốt cục mọi người cũng đã hiểu, thì ra đây thật sự là một tên sát tinh rồi, càng nghĩ càng giận, mấy người nhà họ Mã kia, chọc giận ai không chọc, lại chọc vào tên sát tinh này.
Tất cả mọi người đều nhìn về vị tam tiểu thư kia, cũng rất muốn trách mắng nàng ta, nhưng rất nhanh lại phải nhìn đi chỗ khác, vì nàng ta xấu quá thể đáng, thật sự là ô nhiễm thị giác a.
“Ngươi muốn báo thù Mã gia thì tốt nhất là giết tam tiểu thư kia luôn đi…”
Vào lúc này bỗng nhiên có người lên tiếng nói thay tiếng lòng của mọi người, để nàng sống làm gì, sống chỉ khiến mọi người khó chịu mà thôi.
“Đừng, đừng như vậy mà…”
Tam tiểu thư lập tức hét toáng lên..
Bộ Tranh là lập tức hoảng sợ kêu lên:
“Đừng hét nữa, ta vốn không định giết ngươi, ngươi còn kêu nữa thì ta sẽ giết thật đấy!”
"..." Tam tiểu thư lập tức im bặt.
"Hiện tại ta và các ngươi thương lượng một chuyện, chỉ cần các ngươi đáp ứng, ta sẽ thả các ngươi rời đi!" Bộ Tranh quay đầu nhìn về phía Mai Văn Hoa.
"Sự tình gì?"
Mai Văn Hoa thấy vậy liền cau mày, kỳ thật hắn cũng đoán được Bộ Tranh muốn nói gì, hắn rất muốn từ chối, nhưng trong tình huống này, không nghe theo không được.
“Đó là các ngươi buông bỏ Mai gia, đương nhiên ta cũng sẽ đảm bảo cuộc sống của các ngươi không phải lo nghĩ, thế nào, ta đúng là người tốt đúng không."
Bộ Tranh nhìn về phía mấy người Mai gia cười nói, như là vừa làm một chuyện tốt.
"Ngươi không cần phải nói , trừ phi chúng ta đều chết hết."
Mai Văn Hoa lập tức cự tuyệt.
“Như vậy sao, thật đúng là khó mà, vậy các ngươi đi chết hết đi.”
Bộ Tranh có chút tiếc hận nói, lòng thầm cảm thán, không phải là ta không cho các ngươi cơ hội đâu nhé.
"Hừ, ngươi cũng chớ đắc ý, Mai gia chúng ta cũng không chỉ có những người này đâu, bên ngoài còn có người của chúng ta! !"
Mai Văn Hoa đe dọa nói.
“Đến các ngươi còn bị bắt, những tên còn lại cũng có gì khó đâu”
Bộ Tranh cười nói, hắn cơ bản không thèm để ý, hắn chỉ cần làm đến thế này thôi, những việc còn lại do bọn Công Tôn Lượng xử lí.
“Chỉ sợ ngươi không làm gì được bọn họ, hơn nữa còn đánh mất mạng nhỏ của mình!”
Vào lúc này một thanh âm truyền vào trong tai Bộ Tranh , mà cái thanh âm này cũng không phải là của mấy người Mai gia ở đây, mà là của một bóng người vừa mới tới hiện trường.
Nói là bóng người, là bởi vì hắn xuất hiện với tốc độ rất nhanh, làm cho người ta nhìn qua chỉ thấy một đạo nhân ảnh.
"Lão tổ tông đã đến, chúng ta được cứu rồi! !"
Vừa nhìn thấy người này, mọi người Mai gia đều thét lên vui mừng, như là ngàn năm mới thấy mặt trời, vui sướng biết bao.
Mà đồng thời bọn hắn cũng để lộ ra thân phận của người này.
“Ngươi chính là lão thái gia của Mai gia, xem tuổi gần đất xa trời thế này, mà cứ quấy rầy thế giới của người trẻ tuổi thì thật là không tốt.”
Bộ Tranh nhìn vào người kia nói.
“Người giết gần hết con cháu của ta, ta có thể đứng nhìn hay sao?”
Mai lão thái gia nhìn Bộ Tranh với một bộ dạng mỉm cười hết sức bình tĩnh.
"Ta còn chưa nói là ta muốn giết à."
Bộ Tranh lập tức nói.
“Tên hèn nhát, có gan nói mà không có gan thừa nhận hay sao!"
Một người của Mai gia liền ngắt lời, bộ dáng khinh thường, bởi vì hắn có Mai lão thái gia chống lưng rồi.
“Ngươi khi nào nghe ta nói muốn giết các ngươi?”
Bộ Tranh không có chút nào khẩn trương, còn hỏi ngược lại.
"Ngươi lúc nãy không phải nói cho chúng ta đi chết hết sao? Ngươi có đúng đã nói lời này hay không!" Người nọ hùng hổ chất vấn Bộ Tranh.
“Đúng, là ta nói!”
Bộ Tranh gật đầu, nói.
"Vậy ngươi còn phủ nhận cái gì."
"Ta là nói các ngươi đi chết hết, nhưng giết các ngươi cũng không phải là ta, mà là những người khác."
Bộ Tranh cười nói.
Mọi người thật hết nói nổi rồi, đúng là hắn không động thủ mà.
Chuyện này tự nhiên là khác rồi, Bộ Tranh nói cho bọn họ đi tìm chết, nói cách khác hắn sẽ giao cho bọn Lý Trí, những người kia xử lí thế nào hắn không quản.
Nói cách khác, quyết định sinh tử của bọn hắn không phải là Bộ Tranh, mà là bọn Lý Trí, Bộ Tranh nhiều nhất chỉ là đồng loã mà thôi, ân, điểm này Bộ Tranh sẽ không phủ nhận, mình chính là đồng loã.
"Độc dược của ngươi rất lợi hại, đến ta cũng cung có thể ngửi thấy, bất quá cũng cám ơn ngươi, bởi vì độc dược của ngươi giúp ta đột phá đến cảnh giới lục mạch!" Mai lão thái gia nhìn Bộ Tranh nói.
“Khách khí rồi, giúp được ai là ta mừng lắm rồi, muốn hậu tạ thì cho ta ít vàng, ta cũng không cần nhiều, mười vạn lượng là đủ rồi”.
Bộ Tranh cười cười nói, tựa như không thèm để ý việc Mai lão thái gia đã đột phá lục mạch.
"Cái gì?! Lão tổ tông đột phá, Mai gia chúng ta đây rốt cuộc đã có cao thủ lục mạch, Mai gia chúng ta quật khởi rồi!!"
“Đúng vậy, cảnh giới lục mạch đó, hiện tại cả liên minh cũng chỉ có bốn người đạt cảnh lục mạch thôi”.
"Lão tổ tông quá mạnh mẽ , ta nhất định sẽ lấy lão tổ tông làm tấm gương!"
Người Mai gia dường như đã quên đi tình huống hiện tại, bọn họ đang mơ mộng về một tương lai tốt đẹp, tình cảnh u tối hiện tại đã hoàn toàn quên mất rồi.
Hoặc nên nói là bọn họ đã tin tưởng chắc chắn rằng Mai lão thái gia sẽ rất nhanh đạp nát tên Bộ Tranh kia mà thôi, họ căn bản không cần để ý, bọn họ vốn không nghĩ tới Bộ Tranh cũng có cảnh giới lục mạch.
Hiện tại bọn hắn chỉ nghĩ đến một điều, tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...