Ngọc lâu hai mươi tầng còn hơn Di La Thiên Địa Tháp mấy tầng, không biết nay uy lực của ngọc lâu thế nào nhỉ?
Diệp Húc triệu hồi ngọc lâu rồi cảm ứng cẩn thận uy năng của nó. Ngọc lâu của hắn mặc dù chi là cấm bảo, nhưng uy lực nó hơn hẳn cấm bảo, nay mọc đến tầng hai mươi, uy lực gần như vượt qua Di La Thiên Địa Tháp.
Di La Thiên Địa Tháp được hắn đúc luyện lại một lần nên uy lực tăng lên không biết bao nhiêu lần. Mà ngọc lâu thì Diệp Húc chưa từng luyện chế qua, chỉ đưa vào một đạo cấm pháp phân thân nên thành cấm bảo, uy lực có thể có thể sánh với Di La Thiên Địa Tháp, gần với Tổ Binh.
Nếu Diệp Húc đưa vào thần kim thần liệu, dung nhập đạo văn đạo ngân, tăng ngọc lâu
lên thánh bảo, tuyệt đối có thể sánh với mà thậm chí là hơn hẳn Tổ Binh.
Ngọc lâu của ta rốt cuộc có thể tăng lên bao nhiêu tầng đây?
Diệp Húc khá là tò mò. Ngọc lâu của hắn có từ khi sinh ra, không phải thiên đạo ban tặng, theo hắn từ bé tới nay, chưa hề bị ai đánh phá.
Các vu sĩ khác, cho dù ngọc lâu và bảo tháp cửu phẩm, khi chủ nhân tu thành Vu Hoàng rồi, ngọc lâu sẽ không tồn tại nữa, dễ dàng bị hơi thở của Vu Hoàng chấn vờ. Đây là bởi vì hơi thở Vu Hoàng quá mạnh mẽ, bảo vật trời ban khó có thể thừa nhận được, hơn nữa ở lúc ấy, tác dụng của ngọc lâu với Vu Hoàng là cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng ngọc lâu của hắn thì lại không ngừng lớn mạnh, không ngừng trướng thành. Nay đã có được uy năng gần với Tổ Binh, trở thành một trong những vu bảo mạnh nhất của Diệp Húc.
Vì sao ta luôn cảm thấy, Ngọc Hư Cung và ngọc lâu này của ta có mối liên hệ rất lớn nhĩ Diệp Húc thu ngọc lâu về.
Ngọc Hư Cung mà hắn gia nhập kia quỷ quái khó lường, rất thần bí, bên trong hẳn là cất giấu rất nhiều bí mật.
Cổ thụ của Thiên Tuyệt cốc đều bị ngọc thụ của hắn hút hết, khiến cho không gian nơi đây rộng rãi hơn hẳn, chỉ là không nhìn thấy cổ lộ hư không cùng với những bức tượng ma thần kia và tòa ma môn đầu cổ lộ kia.
Tòa Ma Môn này hẳn là bị cấm chế che dấu, chi cần tìm được mở đầu của cấm chế, kích động nó là có thể khiến tòa Ma Môn và cổ lộ kia hiện ra.
Phó Tây Lai nhìn xung quanh một lượt rồi bất thình lình đánh ra những mảng cấm chế. Vô số đạo văn đạo ngân tràn ngập, va chạm với hư không. Sau một lúc lâu, đạo văn đạo ngân đầy trời kia bỗng nhiên như bị trọng kích, rầm một tiếng vờ nát.
Phó Tây Lai thét lên một tiếng, khóe miệng chảy máu. Một cổ lộ hư không bị hắn tiếp xúc, lập tức hiện ra.
Con đường này được bố trí trong hư không, ở cuối đường còn mơ hồ thấy một tòa Ma Môn. Từng đợt đạo văn đạo ngân, đạo vận thần văn đúng là truyền ra từ tòa Ma Môn này dung nhập vào Thiên Tuyệt cốc.
Cũng chính là tòa Ma Môn này đã tạo nên ma khí ma phong cùng hàng tỉ ma đầu trong Thiên Tuyệt cốc này.
Cũng tức là, Thiên Tuyệt cốc có thể do thiên nhiên hình thành, nhưng tòa Ma Môn này là có người dày công bố trí.
Nhiều bức tượng ma thần bày hai bên hư không cổ lộ, uy nghiêm túc mục như đang nghênh đón hoàng đế. Loại phô trương này làm cho người ta trổ mắt ra nhìn.
Diệp Húc nhận thấy phần đông tượng đã bị gãy tay thiếu đầu, lộ rõ vẻ tang thương.
Người bố trí tòa Ma Môn này cực kỳ lợi hại, nhất định là đại cao thủ cấm chế, mạnh đến đáng sợ, thậm chí còn lợi hại hơn cha ta vài phần!
Phó Tây Lai sắc mặt ngưng trọng, lau đi vệt máu ở khóe miệng rồi nhìn chằm chằm vào con đường đột nhiên xuất hiện kia và bức tượng những ma thần hai bên đường. Hắn trầm giọng nói: Nơi này khắp nơi đều là sát khí, bị hắn xoay càn khôn nên chi có con
đường này là thông đến Ma Môn, nếu bay qua nơi khác sẽ bị rơi vào trong không gian nào đó! Mà con đường này cũng không hề an toàn, nó được bày ra cấm chế tràng điệp, không cẩn thận sẽ kích phát cấm chế, làm cho những bức tượng ma thần kia sống lại, đánh chết đối phương!
Diệp Húc híp mắt nhìn thì thấy trong đó có mấy bức tượng ma thần có vẻ nguyên vẹn, thường thường hiện ra những vầng sáng tự động bắt lấy đạo văn đạo ngân, đạo vận thần văn trào ra từ Ma Môn, hấp thu vào trong cơ thể, không khỏi thấy nổi da gà. Hắn thầm nghĩ: Nếu những bức tượng ma thần này mà bị người kích phát, bộc phát chiến lực ra thì sợ là còn khủng bố hơn đám ma đầu trong Thiên Tuyệt cốc cả trăm lần! May thay, đa số chúng đã bị người đánh vờ
Phần lớn tượng trên hư không cổ lộ đã bị tổn hại, đều đã cụt chân cụt tay, rách nát, ma tính mất hết.
Có người từng tới đây, mạnh mẽ phá cấm, một đường đi qua, đánh nát những bức tượng ma thần này!
Diệp Húc nắm lấy một bức tượng ma thần gãy tay, nhìn thì thấy chỗ bị gãy kia khá mới, chắc là bị người đánh vờ không lâu. Hắn nghi ngờ nói: Chẳng lẽ ngoài chúng ta còn có những người khác đến đây trước?
Đột nhiên linh quang lóe lên, hắn thầm nghĩ: Luân Hồi Pháp Vương chuẩn bị mở ra bí cảnh của Huyền Thiên Đại Đế, hay nơi đây chính là bí cảnh mà Huyền Thiên Đại Đế để lại ở Thiên Phần? Những bức tượng này bị phá hủy trong tay Luân Hồi Pháp Vương?
Hắn giương mắt nhìn về hư không cổ lộ kia, trên đường có rất nhiều thi thể, một số đã bị ma khí ăn mòn hư thổi, chỉ còn bộ xương. Chắc hẳn là những cường giả thám hiểm Thiên Tuyệt cốc nhưng bị tượng ma thần giết chết, để lại thi thể ở cổ lộ này.
Trong đó còn có thi thể của cường giả cấp Vu Tổ, tuy chi còn lại bộ xương nhưng dáng vẻ vẫn bệ vệ, rất kinh người.
Thi thể của Hộ pháp ma thần?
Diệp Húc ngưng mắt nhìn thấy thi thể của mấy vị ma thần hộ pháp của Nhiên Mi Lão Phật, hẳn là bị tượng ma thần đánh chết rồi bị Nhiên Mi Lão Phật vứt bỏ.
Giỏi thật, hai vị Thần Vương đều tới đây, không biết là ai đến trước nhĩ?
Diệp Húc tính toán thời gian thì thấy Luân Hồi Pháp Vương và Nhiên Mi Lão Phật vào bí cảnh này cũng không xê xích nhiều, nhưng đã là chuyện của một tháng trước. Với thần thông kinh thiên động địa của Thần Vương kia, như vậy hẳn đã mở ra Ma Môn, đi vào trong bí cảnh rồi.
Nhưng bọn họ không có bản đồ, dọc đường đi nguy hiểm trùng điệp, có khi còn chưa đến chỗ sâu trong bí cảnh, chưa lấy được truyền thừa của Huyền Thiên Đại Đe!
Diệp Húc thấy hơi không yên lòng, dù sao Luân Hồi Pháp Vương và Nhiên Mi Lão Phật đều đã là Thần Vương, thông thiên triệt địa, thủ đoạn thần thông kinh người đến cực điểm, khó chắc bọn họ không phá vờ được cấm chế mà Huyền Thiên Đại Đế để lại, vét sạch bí tàng trong bí cảnh.
Chúng ta mau đi thôi!
Diệp Húc lập tức phi thân lên hư không cổ lộ. Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai một trái một phải đi bên cạnh hắn. Hao Thiên Khuyển thì đi theo sau, hết ngó đông lại ngó tây.
Trong chớp mắt khi bọn họ bước lên hư không cổ lộ, cảnh tượng lập tức biến đồi
thành hàng ti tình không, giống như bọn họ đột nhiên bị một luồng pháp lực cực kỳ mạnh mẽ đẩy từ Thiên Tuyệt cốc ra ngoài bầu trời.
Mà những bức tượng ma thần kia trở nên cực kỳ lớn, khuôn mặt ấn giấu trong các tinh cầu, âm trầm khủng bố. Những tinh cầu kia lặng lẽ bay qua mặt tượng, chi che lại được một nửa mặt.
Những cánh tay bàn chân cụt gãy kia lơ lửng giữa các tinh cầu, to lớn đến khó tin.
Phong Tùy Vân rùng mình liên tục, lẩm bẩm: Nếu những bức tượng ma thần này vẫn còn uy lực như trước, một kích đánh xuống với cái bàn tay to hơn cả tinh cầu này, nện lên thân thì ai chịu được nổi?
Diệp Húc cười nói: Cũng may đám người Luân Hồi Pháp Vương đã đánh vờ những
bức tượng này rồi, nếu không thì một cái cổ lộ cũng có thể làm khó chúng ta. Nhưng mọi người hãy cẩn thận một chút, ta mới phát hiện, có một số bức tượng vẫn chưa hoàn toàn vỡ vụn, còn đang hấp thu năng lượng truyền ra từ Ma Môn, phỏng chừng vẫn còn uy năng!
Hai người Phong Tùy Vân gật đầu liên tục. Những bức tượng ma thần còn sót lại đã tổn hại non nửa, tổng thể thì coi như là nguyên vẹn, vẫn có thể bộc phát ra uy năng mạnh mẽ không hề kém Vu Tổ!
Xương!
Mắt Hao Thiên Khuyển đột nhiên sáng lên, hoan hô một tiếng rồi lao ra phía trước như tên bắn, hô lên: Thật nhiều xương cốt!
Diệp Húc không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn con phá cẩu này lao ra. Hắn nói với ý xấu:
Cũng tốt, để con cẩu đần Khiếu Thiên này đi dò đường, chờ nó động đến nguy hiểm thì chúng ta có thể chuẩn bị trước, cẩn thận ứng phó
Cuối cùng cũng tới rồi!
Đột nhiên một tiếng hoan hô truyền đến, Diệp Húc quay đầu thì thấy đám người Lăng Tiêu thái tò từ trên không trung Thiên Tuyệt cốc hạ xuống.
Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, quả nhiên ngươi ở nơi đây! Lần này xem ngươi chạy chỗ
nào!
Đôi mắt Yêu Thần Tử tỏa sáng, nhìn thấy Diệp Húc trên hư không cổ lộ, cười ha ha rồi phi thân đến hư không cổ lộ, lạnh lùng nói: Thú nô, ra đi!
Y run tay tế lông giam trong tay lên, chiếc lồng thú này càng lúc càng lớn, đánh tới đám người Diệp Húc.
Trong lồng, lão già thú tộc kia cười khặc khặc với khuôn mặt dữ tợn. Lồng giam bành trướng ra, thân hình lão Vu Tổ thú tộc này cũng bành trướng như được ai bơm hơi, từng khối cơ bắp nổi ra từ dưới làn da trông như những ngọn núi nhỏ.
Bộ mặt nó dữ tợn, vô số lông thú chui ra từ dưới da, dựng thẳng lên như những chiếc gai sắt. Trên đầu xương gồ lên như mụn. Cái miệng càng lúc càng lớn càng lúc càng dài, răng nanh cũng nhanh chóng mọc ra, trông như một cái đầu chó. mới nhất ở TruyenFull.vn
Ngay sau đó, cổ nó truyền đến tiếng răng rắc, thế mà mọc ra ba cái đầu, có đầu voi, đầu chim, đầu hổ, lại thêm đầu chó kia nữa là có bốn cái đầu.
Đây là tứ bất tượng đã tu luyện tới cảnh giới Vu Tổ, đầu thú thân người, vô cùng mạnh mẽ. Đột nhiên bốn cái đầu cùng gầm lên khiến lồng giam nồ tung. Thiết trụ bay lượn giữa không trung, boong boong vang lên, hợp lại thành những món Tổ Binh, được nó cầm trong tám cánh tay.
Cổ con tứ bất tượng này có đeo xích sắt, rào rào vang lên. Nó ầm ầm nhảy lên hư không cổ lộ, mở miệng rống to. Khí lãng cuồn cuộn đánh tới đám người Diệp Húc, chấn sập từng mảng hư không.
Diệp Húc đứng im bất động, sau lưng hiện ra Luân Hồi Thiên Môn. Thiên Môn bóp méo thời không, khiến tiếng gầm đánh tới kia ầm ầm nồ tung, chấn vờ xuyên qua một đám thời không, nhưng không thể đánh vờ hoàn toàn phòng ngự mạnh mẽ của Luân Hồi Thiên Môn.
Diệp Thiếu Bảo, xem ra tu vi ngươi tiến nhanh đấy nhỉ! Nhưng giờ đây, thần tử bọn ta dùng hết tuyệt chiêu, ngươi chỉ có con đường chết! Yêu Thần Tử cầm một chiếc xích sắt phi thân đáp xuống hư không cổ lộ, tiến lên trước một bước rồi cười lạnh nói.
Y đột nhiên nhận thấy cảnh trí trước mặt biến đối, từ Thiên Tuyệt cốc đi đến tinh không vực ngoại, không khỏi lộ ra chút dị sắc.
Lập tức lại có hơn mười luồng hơi thở mạnh mẽ khác phóng lên cao, các vị thần tử khác đều bay tới, tế lên từng món Tổ Binh trên đỉnh đầu với uy lực mênh mông, hung hăng áp xuống đám người Diệp Húc.
Vô số tình cầu cực lớn bị uy năng của Tổ Binh áp bách lần lượt nổ tung.
Nhưng uy năng đám Tổ Binh đó chưa đi đến cạnh người Diệp Húc thì đã bị thời không méo mó do Luân Hồi Thiên Môn tạo ra cắn nuốt, không thể làm được gì.
Khiếu Thiên, thân thích của ngươi đến rồi kia
Diệp Húc liếc đám thần tử một cái rồi mỉm cười, thản nhiên nói: Một đám chó mà cũng đuổi theo đến tận nơi đây. Chẳng lẽ, các ngươi không biết chữ chết viết thế nào sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...