Độc Bộ Thiên Hạ

Văn Tú Trúc cũng là người từng trải trong thương đạo, thấy Nhị đương gia của Cực Đạo Minh Chung Phong Miên kia tùy tiện xuất hiện trong cảnh tránh gió ở Loạn Không Hải, phản ứng đầu tiên của nàng không vui mừng chạy ra đón, mà là lập tức lui ra sau. Sự giỏi giang khôn khéo đó khiến cho Diệp Húc rất khâm phục.

"Văn Tú Trúc có thể dẫn dắt thương đội cũng không phải chỉ là một cái bình hoa. Thành tựu sau này của cô ta chắc chắn không dưới cha đâu."

Từ trong cảng tránh gió truyền đến tiếng cười to của Nhị đương gia Cực Đạo Minh, lão lao nhanh đến mấy chiếc thuyền lầu: "Đại chất nữ à, cháu thấy thúc phụ cái là lập tức lui ra sau, đây là đạo lý gì vậy? Nhị thúc xưa nay không bạc đãi cháu, tận mắt trông nom cháu trưởng thành, cháu làm thế thật sự xa lạ quá."

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một lão già tóc trắng bay lượn đang điều khiển đạo môn ầm ầm bay tới. Bên người lão còn có sáu cường giả áo đen đi theo, sát khí ngập trời, vừa nhìn qua là biết đó là những cao thủ có kinh nghiệm chiến đấu!

"Nhị đương gia Cực Đạo Minh chắc chắn là Thánh Hoàng lợi hại hơn hẳn Lăng Tiêu Thái. Đạo môn lão đã hoàn toàn mở ra, loáng thoáng truyền ra đạo vận rồi!"

Phong Tùy Vân chớp mắt, liếc qua sáu người khác rồi khẽ nói: "Sáu người kia sát khí nặng như vậy, hẳn là giết người vô tính, không phải Thánh Hoàng bình thường, thực lực có thể còn mạnh hơn cả Chung Phong Miên! Tú Trúc sư tỷ, tình hình của chúng ta có vẻ không ổn rồi…"

Văn Tú Trúc điều khiển thuyền lui ra sau, cười khanh khách nói: "Chung nhị thúc, sao thúc lại xuất hiện ở đây? Cha cháu mà biết thì sẽ vui lắm đó. Nhị thúc chờ chút, cháu mời cha cháu ra ngay đây!"

Chung Phong Miên cười ha ha: "Đại chất nữ cứ đùa, Minh chủ giờ đang ở Cực Đạo vương thành tìm hiểu tuyệt học, định luyện hóa một đạo thần văn mà ta hiến cho ông ấy, sao rảnh đến nơi này chứ?"

Rầm!

Chiếc thuyền lầu nơi đám người Diệp Húc đứng rung lên một cái rồi dừng lại, chính là đụng phải thuyền lầu đằng sau. Chung Lượng Ngọc đứng ở đầu chiếc thuyền khác ép cho chiếc thuyền này phải ngừng lại, mỉm cười nói: "Văn sư tỷ, cha ta đã đến đây rồi, chúng ta cần gì phải nóng lòng rời đi?"

Sắc mặt Văn Tú Trúc tái nhợt, nàng hít vào một hơi thật sâu rồi lạnh lùng liếc Chung Lương Ngọc một cái, lập tức xoay người nhìn về phía Chung Phong Miên, thản nhiên nói: "Nhị thúc, thúc đây là có ý gì?"

Chung Phong Miên bức tới gần, hơi vung tay lên. Sáu vị cường giả bên người lão tế lên những sợi dây xích, rào rào trói lại năm chiếc thuyền lầu, kéo về cảng tránh gió.

Những xiềng xích này có phẩm chất cực cao, xuyên qua đạo vận do bàn tính của Cực Đạo Minh chủ tạo ra mà không hề bị đạo vận chấn vỡ, hẳn là dùng thần liệu cao nhất, tuy không phải Tổ Binh nhưng cũng không khác là bao.


Cường giả áo đen tế lên xiềng xích kia có tu vi thực lực không hề kém Chung Phong Miên, thậm chí còn mạnh hơn một chút.

Chung Phong Miên cười ha ha: "Còn có toan tính gì nữa? Lão phu chỉ là đến lấy lại những thứ thuộc về mình! Lão phu cực khổ bán mạng cho Cực Đạo Minh nhiều năm, nay Cực Đạo Minh lớn mạnh từng ngày mà của cải trong tay lão phu thì chẳng có là bao. Lão phu còn phải nuôi một đám người, thật sự vất vả. Cho nên lão phu đặc biệt đòi hỏi đại chất nữ một ít tiền công cho sự vất vả của mình."

"Cha, lần này chúng ta phát tài rồi! Chẳng những đoạt được thần kim luyện chế ra Đế Binh, mà còn có một khoản thu hoạch lớn khác nữa."

Chung Lương Ngọc hăm hở chỉ vào Diệp Húc, cười nói: "Đệ nhất nhân trên bảng truy nã, Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo cũng ở trong thuyền. Chỉ cần Thiên giới ban thưởng cũng đủ để chúng ta giàu nứt đố đổ vách rồi!"

"Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo?"

Chung Phong Miên nhìn Diệp Húc, hơi ngẩn ra rồi lập tức mừng rỡ, ngửa mặt lên trời cười to: "Tạo hóa, tạo hóa quá lớn! Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, giết hại năm mươi ba vị thần, dù là người xếp hạng một trên bảng truy nã nhưng tu vi lại không cao, chỉ là một tên Vu Hoàng. Loại người như ngươi, với ta mà nói dễ như lật tay vậy! Tổ Binh, công pháp Thần Vương lại thêm Ngọc Thanh linh mạch cùng vô số tài phú, loại chuyện tốt như thế này đi đâu mà tìm? Có khi lão phu còn có thể trở thành Vu Tổ, thậm chí là Thần Vương! Đại chất nữ, chuyện đến bây giờ, các người không cần đi nữa."

"Chung lão nhị, giết Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo thì phải để một phần cho Âm Sơn Lục Sát bọn ta thôi!" Sau lưng Chung Phong Miên, một tên áo đen khặc khặc nói.

"Đó là đương nhiên."

Chung Phong Miên quả quyết đáp: "Ta mời sáu vị ra tay chính là để đối phó với bàn tính của Cực Đạo Minh chủ, há có thể không chuẩn bị thêm ưu đãi cho sáu vị? Giết Diệp Thiếu Bảo rồi, trong những phần thưởng mà Chư Thiên Thần Vương ban cho, ta chỉ lấy Tổ Binh, công pháp Thần Vương và Ngọc Thanh linh mạch, những bảo vật khác đều là của các vị! Nhưng mà, sáu vị đừng quá tham lam! Thanh danh các người không tốt, đều ở trên bảng truy nã, nếu các ngươi định trở mặt giết lão phu rồi đi lấy tiền thưởng, chỉ sợ các ngươi chưa đến Quân Thiên Thần Vương phủ thì đã bị giết chết rồi!"

Sáu nam nữ áo đen kia liếc nhau, lặng lẽ gật đầu. Tên áo đen cầm đầu khàn khàn nói: "Thành giao!"

"Âm Sơn Lục Sát? Sáu người bọn chúng đều là Thánh Hoàng đã mở ra đạo môn nhưng chưa nhảy ra ngoài. Khó trách bọn chúng liên thủ có thể khắc chế bàn tính của cha ta!"

Sắc mặt Văn Tú Trúc trở nên tái nhợt hẳn, nàng cười khổ nói: "Diệp huynh, Phong huynh, Phó huynh, là Tú Trúc làm liên lụy đến mọi người rồi. Lần này Tú Trúc không thể thoát được, đợi ta liều chết ngăn cản bọn chúng, mấy người hãy nhân cơ hội trở về theo đường cũ, rời khỏi Loạn Không Hải này!"


"Âm Sơn Lục Sát?"

Diệp Húc lập tức nhớ ra trên bảng truy nã ác nhân Thiên giới đúng là có sáu người này, xếp hạng còn trên cả đám người Bắc Đế Ma Tôn và Hắc Thiên Ma Tôn, hung danh hiển hách, trước nay ra tay không hề để người sống.

Sáu kẻ này không có hang ổ cố định, đi lại như gió, đến nay vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật.

"Cha cẩn thận quá rồi! Đối phó chỉ với Văn Tú Trúc mà còn phải gọi cả Âm Sơn Lục Sát, vô duyên vô cớ đưa đi bao nhiêu tiền của." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Chung Lương Ngọc đột nhiên bay lên cao, suất lĩnh nhiều cao thủ lao thẳng tới thuyền lầu chỗ đám người Diệp Húc đứng, khí thế đột nhiên bùng phát áp chế tới đám người Diệp Húc, cười lạnh nói: "Những kẻ này chỉ là gà đất chó kiểng, một mình con cũng dư sức bắt hết bọn chúng!"

Sắc mặt Chung Phong Miên biến đổi, lão vội vàng quát: "Ngọc nhi, không được khinh địch!"

"Cha yên tâm đi, con có kinh nghiệm chém giết, cũng không phải như bọn thần ngu dốt luôn để mặt cho người khác chém giết kia. Đừng nói là Diệp Thiếu Bảo, cho dù có thêm Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai thì cũng không phải đối thủ của con đâu!"

Chung Lương Ngọc cười ha ha, khí thế sâu như vực, giáng đến chiếc thuyền lầu này. Gã ngạo nghễ nhìn mọi người, cười lạnh nói: "Hôm nay, con cũng phải một lần giết hết cả thần!"

Ánh mắt gã cực kỳ lợi hại, quét về phía Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai, điềm nhiên nói: "Các ngươi cùng xông lên hay là ta xử tử từng đứa một?"

Văn Tú Trúc lập tức tiến lên một bước, che trước ba người Diệp Húc, toàn lực thúc giục bàn tính, lạnh lùng nói: "Để ta giết kẻ này, mấy người mau đi đi!"

Diệp Húc, Phó Tây Lai và Phong Tùy Vân không hề động đậy.

"Còn muốn chạy ư? Chúng mày một thằng cũng không đi nổi đâu."


Lục Sát cười lạnh, sau lưng gã áo đen cầm đầu đột nhiên hiện lên đạo môn, chấn động giữa không trung, từ trong môn truyền đến tiếng vang đương đương. Chỉ thấy trên năm chiếc thuyền lầu, từng tên đệ tử Cực Đạo Minh ầm ầm nổ tung, máu thịt văng tung tóe. Chỉ một thoáng, một ngàn miệng ăn trên năm chiếc thuyền đều đã chết hết.

"Đại ca, đừng lãng phí huyết thực chứ!"

Lại có một kẻ cười ha ha, tế đạo môn lên hút hết phần chân cụt tay cụt cùng máu thịt trên năm chiếc thuyền, ào ào tuôn vào trong đạo môn gã, hóa thành máu đặc chảy trên mặt đạo môn.

Âm Sơn Lục Sát khác đồng loạt chấn động đạo môn đặt lên trên xiềng xích, lập tức hoàn toàn áp chế uy năng của Cực Đạo bàn tính. Văn Tú Trúc bị ép cho trực tiếp quỳ xuống, miệng hộc máu, suy sụp không chịu nổi, thế nhưng nàng vẫn gắng gượng chống đỡ.

Phong Tùy Vân khẩn trương lên, khẽ hỏi: "Diệp huynh, huynh nắm chắc được mấy phần vậy?"

"Bảy phần." Diệp Húc mỉm cười nói.

Phó Tây Lai nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Bảy phần cũng không thấp. Đổi lại là bọn ta, một phần cũng không nắm chắc được."

Sắc mặt Chung Lương Ngọc lạnh lẽo, khí thế bức thẳng trời cao. Gã bước nhanh lên trước rồi bất thình lình giơ tay chộp tới Diệp Húc, cười lạnh nói: "Diệp Thiếu Bảo, ngươi quá cuồng vọng tự đại, chưa giao thủ với ta mà đã dám nói có bảy phần nắm chắc khi đối phó ta! Đúng là không biết trời cao đất rộng là gì!"

Diệp Húc đứng im bất động, để mặc cho bàn tay gã chộp tới, hắn cười nói: "Ta nói bảy phần cũng không phải là nói riêng Chung công."

Oành! Oành! Oành!

Bàn tay Chung Lương Ngọc còn chưa chạm đến người Diệp Húc thì đã nổ tung, máu thịt tung tóe.

Tu vi thực lực gã không hề kém, nhưng toàn thân Diệp Húc trải rộng lực trường do Lục Đạo Luân Hồi hình thành, Thánh Hoàng cũng không thể công phá. Kẻ có thực lực hơi yếu mà đến gần hắn đều bị Lục Đạo Luân Hồi cắn nát.

"Ta nói là đem cha con ngươi, tính cả Âm Sơn Lục Sát nữa, giết hết sạch, một tên cũng không chừa, chỉ nắm chắc bảy phần."

Diệp Húc khẽ búng tay, một tiếng ba vang lên. Mi tâm Chung Lương Ngọc bị xuyên thủng một lỗ to như ngón tay, vẻ kiêu ngạo đọng lại trên gương mặt rồi gã ngã thẳng ra sau.

Một búng này của Diệp Húc đã chấn vỡ hết sạch đạo văn đạo ngân toàn thân gã, đánh vỡ tử phủ, giết nguyên thần, diệt chân linh gã.


"Về phần Chung công ngươi, vốn không nằm trong tính toán của Diệp mỗ."

Diệp Húc thổi đi giọt máu trên đầu ngón tay, lạnh nhạt nói: "Thần chết trong tay Diệp mỗ dù không nhiều hơn năm mươi ba người, nhưng không phải kẻ nào cũng là quả trứng mềm mà là kiêu hùng, là hào kiệt. Con của Thần Vương, há có thể khinh thường?"

"Ngọc nhi!"

Chung Phong Miên nổi giận quát một tiếng, vung tay tay lên khiến đạo môn từ trên trời giáng xuống, từng đợt từng đợt đạo vận phun ra từ trong cửa, gào thét áp chế tới Diệp Húc, rít gào: "Dám giết con ta, ta muốn ngươi chết!"

"Lệnh lang chưa đi xa đâu, để ta tiễn các ngươi đoàn tụ!"

Diệp Húc lật một tay xuống, ba nghìn thế giới trào ra từ trong tay hóa thành Vu Hoang ấn. Một ấn phủ xuống lập tức khiến Chung Phong Miên cảm thấy bàn tay Diệp Húc càng lúc càng lớn, giống như vô số thế giới đang ép đến.

Đương!

Đạo môn của lão vỡ ra năm sáu mảnh, từng dòng từng dòng đạo vận bị một chưởng của Diệp Húc chấn vỡ. Trên đạo môn, vô số đạo văn đạo ngân bay lượn, bùm bùm bốp bốp vỡ nát.

Chung Phong Miên hộc máu, lòng đầy kinh hãi, vội quay đầu quát: "Âm Sơn Lục Sát, chúng ta cùng ra tay tiêu diệt kẻ này!"

Âm Sơn Lục Sát hờ hững đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy.

Diệp Húc sải bước đi đến, chớp mắt đã bước tới trước mặt Chung Phong Miên. Hắn tiếp tục chụp xuống một chưởng nữa, mỉm cười nói: "Chung lão bá à, ngài vẫn không hiểu đạo lý tăng nhiều cháo ít sao?"

Chung Phong Miên thấy lòng lạnh lẽo hẳn, lão thúc giục đạo môn chống cự, lạnh lùng nói: "Ta chết, dù các ngươi có giết được tiểu tử này cũng đừng mong sống sót đi vào Quân Thiên Thần Vương phủ lĩnh thưởng!"

"Lục Sát bọn ta độc chiếm của cải của Cực Đạo Minh tặng cho Vĩnh Hằng Đế Quân rồi, lại giết tiểu tử này, tùy tiện tìm một kẻ đi lĩnh thưởng rồi giết kẻ đó, chẳng phải đẹp cả đôi đường?"

Cường giả áo đen đứng đầu Lục Sát mỉm cười nói: "Chung huynh không cần lo cho bọn ta. Ngươi hãy nghĩ cách bỏ chạy đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui