Xích Uyên Ma Tôn nghe thấy lời này, sắc mặt nhất thời xanh mét, nhe răng cười nói: "Tiểu tử, ngươi thật to gan, có điều Ma Tôn đại nhân có đại lượng, sẽ không tính toán so đo với một con chó và người chết. Hôm nay, ta không chỉ muốn giết ngươi mà còn muốn đăng cơ bảo toạ của Tây Hoàng Công, cưới một mỹ kiều nương như hoa như ngọc làm vợ, nô dịch Côn Luân tiên giới này…"
"Cháu nội!"
Hao Thiên Khuyển từ phía sau Diệp Húc thò đầu ra, tiếp tục hướng hắn gọi.
Xích Uyên Ma Tôn sắc mặt từ xanh ngắt chuyển sang tím tái, răng nghiến chặt đến mức phát ra cả tiếng ken két.
"Cháu ngoan!"
Xích Uyên Ma Tôn thấy con phá cẩu này căn bản không thèm để ý đến uy hiếp của y, lại còn kêu lên một tiếng khiến y không khỏi giận đến mức lỗ mũi thở ra khói, mặt mày hung tợn: "Tiểu tử thối, bảo con phá cẩu của ngươi câm mõm lại, nếu không bây giờ ta sẽ lập tức giết ngươi."
Diệp Húc cười nhạt một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ma Tôn hà tất phải chấp nhặt một con chó? Chuyện này lan truyền ra ngoài, đường đường một Thánh Hoàng của Xích Đế Ma giới lại bị một con phá cẩu làm tức đến nổi trận lôi đình, há chẳng phải là khiến người ta cười rụng răng, mất hết thân phận Thánh Hoàng sao?"
Xích Uyên Ma Tôn ha ha cười lớn, ngạo nghễ nói: "Tiểu tử, lời tâng bốc này của ngươi nói ra khiến trẫm thoải mái không ít, lão đây chính là Thánh Hoàng Xích Đế Ma giới, sao có thể chấp nhặt một con chó với một tên tiểu bối giống như bò sát…"
"Cháu ngoan, gọi ông nội đi!" Phá cẩu mặt mày hớn hở, tiếp tục nói to.
Xích Uyên Ma Tôn trong lòng buồn bực, cơ hồ hộc máu, sát khí quanh thân càng lúc càng đậm, hận không thể lập tức chửi ầm lên, mắng cho con chó này một trận tơi tả.
Quốc chủ Tử Vi thần quốc ánh mắt chớp động, mở miệng nói: "Khụ khụ, người thanh niên, còn không mau bảo con chó của ngươi ngậm miệng, nhận lỗi với Ma Tôn?"
Lại có một vị quốc chủ của một thần quốc khác gật đầu nói: "Không sai. Ma Tôn tu vi kinh thiên động địa, trở thành Tây Hoàng Công cũng là lẽ đương nhiên, người ta chính là Thánh Hoàng của Xích Đế Ma giới, làm Tây Hoàng Công sẽ là vinh hạnh cho Côn Luân tiên giới ta. Người thanh niên, ngươi thả chó mắng người đã là không đúng, bây giờ ngươi quỳ xuống nhận lỗi, Ma Tôn nói không chừng có thể lượng thứ, thả cho ngươi một con đường sống."
"Người trẻ tuổi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nếu không chỉ duy nhất việc ngươi thả chó mắng người thôi đã là một tội nghiệt, đủ để ngươi phải chết cả trăm nghìn lần rồi."
"Ngươi và con chó của ngươi cư nhiên dám ở trong Lăng Tiêu bảo điện, nhục mạ Xích Uyên Ma Tôn, còn ra thể thống gì nữa? Nếu như để cho ngươi trở thành Tây Hoàng Công, quân lâm thiên hạ, há chẳng phải khiến Côn Luân tiên giới ta trở thành trò cười cho người đời? Chỉ có Ma Tôn vị cường nhân này, khí phách phong độ, mới thích hợp làm Tây Hoàng Công của Côn Luân tiên giới ta."
…
Rất nhiều quốc chủ các thần quốc lần lượt lên tiếng, quở trách Diệp Húc đại nghịch bất đạo, khiến Xích Uyên Ma Tôn dương dương tự đắc.
"Các ngươi, đều là cháu nội!"
Diệp Húc quét mắt nhìn những vị quốc chủ lên tiếng bênh vực Xích Uyên Ma Tôn, thản nhiên nói: "Ta không khỏi cảm thấy xấu hổ, bi thương thay cho các vị cường nhân viễn cổ thiên đình đã khai sáng Côn Luân tiên giới, khai sáng ngàn vạn thần quốc. Thời viễn cổ hùng vĩ là vậy, thần thánh là vậy, nhưng huyết mạch bọn họ để lại không ngờ đều là một lũ tham sống sợ chết, đắm chìm truỵ lạc, đi làm chó cho người khác. Bọn họ nếu như biết được chuyện này, chắc chắn sẽ lệ rơi như mưa."
Quốc chủ Tử Vi thần quốc đường đường một Vu Hoàng, nghe thấy lời này, sắc mặt trầm xuống, điềm nhiên nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Vương Mẫu vẫn còn, làm gì đến lượt thứ tiện nhân như ngươi mở miệng nói chuyện?"
Diệp Húc quét ánh mắt qua hắn, cười lạnh nói: "Tiện nhân, câm miệng cho ta."
Quốc chủ Tử vi thần quốc vẻ mặt cứng ngắc. Y đường đường là một quốc chủ trong tứ đại thần quốc, cũng là một Vu Hoàng, không ngờ lại bị một tên đại vu Tam Bất Diệt cảnh răn dạy trách móc ở ngay trước mặt khiến y mất hết thể diện, hung quang trong mắt chớp động, không nhịn được ra tay đánh Diệp Húc một chưởng.
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe thấy Tây Vương Mẫu thản nhiên nói: "Cơ quốc chủ, bệ hạ nói không sai. Trẫm vẫn chưa chết, ngươi tốt nhất là câm miệng lại."
Trên mặt bà lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đám người Cơ quốc chủ sở dĩ lên tiếng giúp đỡ Xích Uyên Ma Tôn, đơn giản là vì thấy bà sống không được bao lâu nữa, mà Xích Uyên Ma Tôn lại như nắng giữa trưa, bởi vậy mới sớm nhảy ra cung phụng chân thối của Xích Uyên Ma Tôn, tránh khỏi sau này bị y trừ khử.
Xích Uyên Ma Tôn chính là Thánh Hoàng của Xích Đế Ma giới, mặc dù không mạnh bằng Tây Vương Mẫu, nhưng Thánh Hoàng suy cho cùng vẫn là Thánh Hoàng, đã đạt đến trình độ lấy vu nhập đạo.
Vu Hoàng thì vẫn là vu, là hoàng của vu, còn Thánh Hoàng thì đã ra khỏi phạm trù vu, siêu phàm nhập thánh. Cho dù chỉ là một tôn hoá thân của Thánh Hoàng, thực lực cũng mạnh mẽ cùng cực, Vu Hoàng thậm chí chưa phải đối thủ của hắn.
Huống hồ Xích Uyên Ma Tôn uy danh hiển hách, Xích Đế Ma giới cách Côn Luân tiên giới không xa. Vị Ma Tôn này hiện giờ còn kiêng kị Tây Vương Mẫu nên mới không dám làm càn quá đáng.
Nhưng sau này khi Tây Vương Mẫu chết, thì với tính cách vị Ma Tôn này khẳng định sẽ xâm lấn ồ ạt, chiếm lấy toàn bộ thế giới Côn Luân. Đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người rơi vào độc thủ của hắn, hoá thành xương khô.
Cho nên những người này vì bảo vệ bản thân sẽ thuận thuyền theo gió, quở mắng Diệp Húc, ép hắn giết chó quỳ xuống nhận lỗi với Xích Uyên Ma Tôn. Tương lai Xích Uyên Ma Tôn trở thành Tây Hoàng Công, thống trị Côn Luân tiên giới, bọn họ sẽ có những ngày tháng yên ổn.
Diệp Húc thở dài, từ từ nói: "Nương nương, trong Côn Luân thiên giới, không ngờ còn có một lũ quốc chủ quốc thần cam chịu hạ nhục, bằng lòng làm cháu chắt như vậy, quả thật khiến ta vô cùng đau lòng thay nương nương. Nếu như không phải là nương nương đối đãi Diệp Húc không bạc, thì cái ngôi vị Tây Hoàng Công Tây Vương Mẫu của Hoa Tư thiên quốc thế giới Côn Luân có rơi trước mắt ta, ta cũng không thèm nhìn đến."
"Trẫm cũng rất đau lòng."
Tây Vương Mẫu nhẹ giọng nói: "Năm đó viễn cổ thiên đình thống trị Thiên Địa Nhân tam giới, cùng với
Bát đại Ma đế chống đối, khiến Bát đại Ma đế không có cách nào, chỉ có thể chạy trốn khắp nơi. Đến nay lũ cháu chắt hậu bối này, cư nhiên luân lạc đến bước cam nguyện đi làm cháu cho hậu đại Ma Đế, quả thật là bôi nhọ tổ tiên, khiến bệ hạ nhìn thấy chê cười rồi."
Đám người Cơ quốc chủ mặt đỏ lên, liền đó lại khôi phục như thường, chỉ nghe thấy một vị quốc chủ cất cao giọng nói: "Nương nương, bà nếu như có thể che chở cho Côn Luân tiên giới, thì nghìn vạn thần quốc ta tự khắc sẽ để bà làm chủ sai đâu đánh đó. Có điều khi bà toạ hoá, ai có thể ngăn cản Ma Tôn đây? Ủng hộ Ma Tôn, cơ bản không thể trách bọn ta xuôi thuyền theo gió, đây chỉ là kẻ thức thời làm trang tuấn kiệt!"
Tây Vương Mẫu khẽ chau mày, giơ tay chỉ đến, vị quốc chủ kia đột ngột hét thảm một tiếng, thân thể lập tức nổ tung, thiêu đốt sạch sẽ, ngay tại chỗ hoá thành tro tàn.
Bà khẽ cười rồi nói: "Ngươi cho rằng Xích Uyên thật sự dám cho ngươi chỗ dựa ở trước mặt trẫm? Đúng là tự tìm đường chết!" Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Xích Uyên Ma Tôn ha ha cười lớn, quét mắt đi bốn phía, dương dương tự đắc nói: "Các ngươi tốt lắm, ngoan ngoãn ủng hộ ta, làm chó cho ta, tương lai đều sẽ có xương cốt cho các ngươi ăn. Vương Mẫu, bà ở ngay trước mặt ta giết chó của ta, chuyện nhỏ này tạm thời không nói đến. Nhưng vừa nãy ta đã nói rồi, nếu Tây Hoàng Công đã không cần phải là người của hoàng tộc, vậy thì ta cũng có tư cách làm Tây Hoàng Công. Bà nếu như gật đầu thì ta lập tức giết tên tiểu tử này là được rồi, nhưng nếu bà không đáp ứng thì lão đây nhẫn nại vài ngày, đợi bà chết rồi, sẽ tàn sát tất cả đám người thế giới Côn Luân!"
Tây Vương Mẫu hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Người mà trẫm muốn chọn, ai có ý kiến chính là đối nghịch lại trẫm. Xích Uyên, xét đến ngươi là người đứng đầu cả một giới, trẫm sẽ không làm khó tôn hoá thân này của ngươi. Ngươi hãy mau mau rời đi, ta không tiễn."
Xích Uyên Ma Tôn sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng âm trầm, cười lạnh nói: "Vương Mẫu, người khác đều không biết lai lịch của bà, nhưng ta thì lại biết rất rõ ràng. Bà sở dĩ không gả cho ai, hoàng tộc Hoa Tư thiên quốc sở dĩ bị tàn sát hết, đều là bởi vì bà chính là tú nữ được Thiên đế tuyển chọn năm xưa, Thiên đế đã gieo một thứ trong bụng bà…"
Y ha ha cười lớn, dáng vẻ bệ vẹ ngút trời, điềm nhiên nói: "Đương kim Thiên Đế đã không còn sống được bao lâu nữa, tất nhiên sẽ có chuẩn bị, để cháu chắt đời sau của hắn trở thành Thiên đế, kế thừa ngai vàng, trở thành cộng chủ thiên đế vạn giới. Địa vị tôn quý nhường ấy, ai có thể đủ tư cách làm huynh đệ tỷ muôi thúc bà cô thím của đương kim Thiên Đế đây? Vì thế những người này đều phải chết hết."
Các vị quốc chủ thần quốc của Côn Luân tiên giới nghe thấy vậy, không khỏi thất sắc sợ hãi. Năm đó hoàng tộc của Hoa Tư thiên quốc trong một đêm bị giết hết, không một ai còn sống sót, toàn bộ chết thảm, chỉ có duy nhất một mình Tây Vương Mẫu sống sót. Đại đa số các quốc chủ đều biết nguyên nhân trong chuyện này, nhưng không một ai dám nói ra, điều này đã trở thành cấm kỵ, một chữ cũng không được phép nhắc đến.
Không ngờ rằng Xích Uyên Ma Tôn hôm nay cư nhiên dám đem chuyện này lôi ra bàn tán ngay trước mặt Tây Vương Mẫu.
Diệp Húc trong lòng chấn động, hắn từng nhiều lần phỏng đoán vì sao hoàng tộc Hoa Tư thiên quốc lại chết thảm hết, nhưng không ngờ được rằng bên trong lại cất dấu một bí mật động trời như vậy.
Tây Vương Mẫu sắc mặt trở nên vô cùng âm hàn, bộ thân thể này của Xích Uyên Ma Tôn chỉ là một tôn hoá thân, bản thể không hề đến đây, tiếp tục cười hung tợn nói: "Thiên Đế đã gieo đế chủng ở trong bụng bà, chuyện này dấu được người khác chứ không qua nổi mắt ta. Đương kim Thiên Đế giết sạch nhân tộc của bà, lại còn bắt bà phải sinh con cho hắn. Bà mặc dù bụng mang đế chủng, nhưng trong mắt của Thiên đế cũng không có tư cách làm đế mẫu, nên bà cũng phải chết, do đó bà mới già nhanh như vậy. Toàn bộ tinh khí trong thân thể bà đều bị để chủng trong bụng hút hết, tu vi của bà, cũng là để nuôi dưỡng đế chủng."
Hắn liên tục nhe răng cười độc địa, ngạo nghễ nói: "Sau khi bà chết, hoàng tộc Hoa Tư thiên quốc cũng từ đây huỷ diệt, con nha đầu này cơ bản không có đủ thực lực để kéo dài huyết mạch của Hoa Tư thiên quốc các người. Tốt hơn hãy để Ma Tôn ta sủng hạnh nó, đem huyết thống Ngọc Hoàng đại đế tương dung với huyết thống Ma đế, nói không chừng còn có thể tái dựng lại sự hưng thịnh của hai tộc viễn cổ chúng ta, tạo ra một Thiên đế mới. Vương Mẫu, ý bà ra sao?"
"Không cần suy tính!"
Diệp Húc đột nhiên tiến lên trước một bước, điềm nhiên nói: "Xích Uyên Ma Tôn, ngươi nhục mạ vợ ta, chỉ có đường chết, hãy đi gặp tổ tiên viễn cổ ngươi, nằm mơ giấc mộng ngàn thu đi!"
Ầm!
Một toà ngọc lầu phóng cao lên trời, ầm ầm hướng về phía Xích Uyên Ma Tôn trấn áp xuống.
"Kẻ khác e ngại ngươi sợ ngươi, cam chịu làm chó của ngươi, làm cháu của ngươi, nhưng Diệp mỗ cả đời chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào. Bây giờ Diệp mỗ giết tôn hoá thân này của ngươi trước, thu một chút lợi tức."
Toà ngọc lầu này đang được Diệp Húc tế khởi, hướng Xích Uyên Ma Tôn vị Thánh Hoàng này hung hãn ra tay.
Xích Uyên Ma Tôn giận quá mà cười, làm như không thấy ngọc lầu đang áp xuống, không tránh không đỡ, giơ tay chộp lấy Diệp Húc, nhe răng cười nói: "Tiêu tử thối, lão đây đã nhẫn lại ngươi nhiều rồi, ngươi đây là tự tìm đường chết, ta muốn xem xem sau khi ngươi chết, Vương Mẫu còn có thể chọn ai làm Tây Hoàng Công."
Một chiêu này của hắn xuất ra, muôn hình vạn trạng, giống như viễn cổ ma thần sống lại, từ thời không viễn cổ bước ra, thống trị thiên địa.
Tôn hoá thân này của hắn không giống như phân thân, hoá thân chính là thân ngoại hoá thân, không những có được pháp lực của phân thân, mà còn có thân thể. Thân ngoại hoá thân của Thánh Hoàng có thực lực vô cùng cường mạnh, cơ hồ có thể sánh ngang với Vu Hoàng.
Một chưởng này của hắn, khiến Diệp Húc và Hao Thiên Khuyển đều bị bao phủ, rõ ràng là không chỉ muốn đánh nát Diệp Húc, thậm chí ngay cả con phá cẩu dám to gan mở miệng nhục mạ mình cũng muốn giết chết, để hả mối hận trong lòng.
Thình lình, từ bên trong ngọc lầu một toà tiểu sơn cao khoảng một trượng rơi xuống, ầm ầm một tiếng hạ ngay trên đỉnh đầu Xích Uyên Ma Tôn.
Xích Uyên Ma Tôn lập tức cảm thấy pháp lực quanh thân mất hết, giống như bị phế bỏ tu vi, hừ cũng không hừ được một tiếng, liền bị toà Phương Trượng tiên sơn cực kỳ nhỏ bé này đè ép, ép đến mức thân thể mỏng như tờ giấy.
"Khổ ép!"
Hao Thiên Khuyển nhảy đến bên cạnh Phương Trượng tiên sơn, kêu lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...