Cho dù là cả đời Tây hoàng cũng chưa từng đem Thiên Đình hoàn toàn luyện chế thành công. Khi thấy việc xây lại Thiên Đình này quả là một công trình rất lớn làm cho Diệp Húc không khỏi suy sụp.
Hắn không muốn bản thân giống gã Tây Hoàng kia, đem sinh lực cả đời mình đi vơ vét tài liệu luyện chế cái này.
Và hơn hết, hiện tại tu vi của Diệp Húc không thể đem Nam Thiên Môn luyện chế thành Nhân Hoàng chi bảo, tuy thực lực của hắn rất mạnh mẽ nhưng tu vi bản thân chưa luyện tới Nhân Hoàng kỳ. Chỉ có tu luyện đến Nhân Hoàng Kỳ thì hắn mới có thể đem một đạo cấm pháp Nhân Hoàng đánh vào trong Nam Thiên Môn, lúc đó mới đem cái cổng đó luyện hóa thành nhân hoàng chi bảo.
Cả Di La Thiên Địa Tháp, ngọc lâu và đỉnh Càn Khôn của Diệp Húc cũng chỉ là bất diệt chi bảo chứ không phải nhân hoàng chi bảo. Nguyên nhân là do Phách Hạ lão tổ trong đỉnh Càn Khôn chỉ đánh vào một đạo pháp lực của Nhân Hoàng mà không có dùng Nhân Hoàng cấm pháp, vì thế cái đỉnh bự này cũng không thể nào thăng cấp thành Nhân Hoàng chi bảo được cho dù nó có uy lực của Nhân Hoàng chi bảo.
" Nhân Hoàng! "
" Trong vòng mười năm ta nhất định phải tu luyện thành cảnh giới Nhân Hoàng, nếu không Vu hàng nhân kiếp của Ứng sư huynh ta tuyệt không thể đỡ được!"
Diệp Húc dẫn mọi người rời khỏi Nam Thiên Môn, lập tức thu hồi lại cái cổng này, một thân một mình đi vào tầng thứ tám của ngọc lâu.
Cho tới lúc này, Diệp Húc đã đả thông bảy tầng trước của Ngọc Lâu, lấy được bảy lần truyền thừa, mỗi lần như thế đều không giống nhau.
Tầng thứ tám Ngọc Lâu đại biểu chính là tâm pháp Tam Bất Diệt cảnh, mà tầng thứ chín đại biểu cho tâm pháp còn lại của Tam Hoàng cảnh, bao gồm cả cấm pháp hoàn chỉnh.
Mà ngọc lâu của hắn đã muốn trưởng thành tầng thứ mười lăm, nhưng Diệp Húc cũng không nghĩ rằng mình đả thông tầng thứ mười sẽ xuất hiện cấm pháp cao cấp gì cả.
Ngọc lâu của những kẻ khác chỉ có chín tầng là cực hạn, mà ngọc lâu của hắn là một món vu bảo kỳ lạ đã từ lâu không còn bị hạn chế của chín tầng ngọc lâu rồi. Nhưng tâm pháp trong thiên hạ có hạn, ngọc lâu của hắn cũng không thể từ không khí mà sáng tạo ra được, cho dù là tâm pháp vượt qua cảnh giới Thần Vương hay thậm chí vượt qua cả Tam Thần Vương cảnh cũng chưa chắc sẽ có.
Vì vậy, mấy tầng Ngọc Lâu sau này chắc chắn sẽ không có vật gì cả, tất cả chỉ là một mảnh hư vô mà thôi.
Diệp Húc tế lên Thiên Địa Pháp Tướng, dễ dàng phá tan lá chắn hư không của tầng thứ tám này, tiến vào bên trong.
Trước mặt hắn chính là một mảnh thế giới giống như thần tiên huyền ảo, nơi nơi tràn ngập tiên khí, nhưng mà Diệp Húc đưa tay ra sờ sờ thử lại phát hiện hóa ra đây chỉ là ảo cảnh mà thôi.
Ngoài phía xa xa có một vùng trời rộng lớn với nhiều bóng người chợt ẩn chợt hiện, bên trong Thiên cung có một gốc cây cổ thụ đứng sừng sững dưới vòm trời, cao không biết bao nhiêu mà kể.
Ảo cảnh này chính là cảnh tượng kỳ lạ sau khi hắn mở ra tầng thứ tám của Ngọc Lâu, phảng phất như đang tái diễn lại một đoạn lịch sử đẹp đẽ của Thiên Giới vậy.
Diệp Húc đi vào trong Thiên cung, phát hiện một đám người từ bên cạnh đi ngang qua mình, bản thân hắn giống như người vô hình, không ai phát hiện ra hắn ở đây cả.
Hắn đi vào phía trong cùng của Thiên cung, ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy đứng sừng sững ở trung tâm Thiên Cung, phía trên viết " Di La Thiên Ngọc Hư Cung ", trong lòng liền không khỏi chấn động: "Hóa ra đây chính là nơi cư trú của Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương hồi còn thống trị Thiên giới! "
Di La Thiên Ngọc Hư Cung đứng trơ trọi, Diệp Húc liền bước vào bên trong, không hiểu ma đưa lối quỷ đưa đường thế nào hắn đi tới một tòa đại diện phía trong Ngọc Hư Cung, chỉ thấy tòa điện này hệt như một phòng bảo tàng, có các loại vu bảo được trưng bày, mỗi cái đều mạnh mẽ khủng bố làm cho lòng người dậy sóng mà.
Tòa đại điện này là một không gian khác, vô cùng rộng lớn bát ngát, liếc mắt nhìn cũng không thấy rõ điểm tận cùng, chỉ thấy trời đất là một mảnh mênh mông.
Vu bảo trong tòa điện này đang phiêu phù, một tòa vu bảo giống như đại lục Trung Thổ Thần Châu, thậm chí có cái còn lớn hơn hệt như một tinh cầu đang trôi lơ lững giữa không trung.
Bảo vật cấp thất nhất có uy lực mạnh hơn gấp trăm ngàn lần cấm bảo, tùy tiện lấy ra một món cũng đủ hủy thiên diệt địa, không biết bảo vật này tốt cùng có cấp bậc gì!
Diệp Húc ở bên trong phóng tầm mắt nhìn nhiều loại vu bảo bay qua, có nhiều hoa văn họa tiết kỳ lạ giống như thiên thư, tuy rằng hắn xem cũng không hiểu nhưng có thể cảm giác được tri thức ẩn chứa bên trong nó, ắt hẳn đây là một loại pháp môn vô cùng cao thâm.
" Đáng tiếc nơi này chỉ là ảo cảnh, nếu không thì bảo vật ở đây ta tùy tiện lấy ra một món cũng đủ vô địch ở thế giới Vu Hoang rồi! "
Hắn đi đến chỗ sâu nhất của bảo tàng đại điện, chỉ thấy trước mặt một mảnh vỡ bảo vật cao chót vót giống như một tinh cầu thật lớn, hắn liền ngừng lại. Bảo vật này có rất nhiều mảnh nhỏ, có thể tính đến đơn vị hàng nghìn, hệt như hơn mười vạn ánh sao đều tập trung cùng một chỗ vậy.
" Những mảnh nhỏ này đều có chưa một tia khí tức giống nhau, nhất định do cùng một món vu bảo bị vỡ nát mà thành! "
Trong lòng hắn cực kỳ khiếp sợ, một mảnh tàn phiến đã to như thế này vậy thì bản thể của bảo vật chẳng phải càng thêm kinh người ư, giống như một thế giới sao?!
Diệp Húc hít vào một hơi thật dài, bảo vật này thật kinh khủng, không ai có thể tưởng tượng nổi.
Hắn cẩn thận đánh giá, chỉ thấy vô số mảnh nhỏ của bảo vật chậm rãi lưu chuyển, hoa văn ở trên mặt giống như từ thiên nhiên hình thành, tạo thành một đám ký hiệu kỳ diệu, giống như mỗi cái đều ẩn chứa một pháp lý bên trong, cũng có thể diễn biến ra vô số vu pháp, tâm pháp, thậm chí là cấm pháp!
Nó rất là thâm ảo, đừng nói Diệp Húc xem mà không hiểu, chỉ sợ đem Ứng Tông Đạo hoặc Ma Hoàng đến đây nhìn những ký hiệu của bảo vật này cũng phải trừng trừng hai mắt, hết đường xoay sở.
Từng mảnh nhỏ của bảo vật từ từ lưu động, ngẫu nhiên va chạm vào nhau liền tổ hợp lại, cuối cùng chỉ thấy bảo vật tàn phiến giữa không trung càng ngày càng ít, vô số tàn phiến khổng lồ như tinh cầu đang từ từ khép lại, các mảnh nhỏ lẻ tẻ liền tụ lại cùng một chỗ.
Cuối cùng tất cả mảnh nhỏ đều biến mất, trên không trung chỉ còn lại một bánh xe luân hồi hư hao tới mức không chịu nổi.
" Lục đạo luân hồi?! " Diệp Húc nghẹn họng nhìn trân trân, chỉ thấy trên bề mặt của Lục Đạo Luân Hồi bị phá hủy giống như một cái bánh nóng bị vô vàn tổ kiến chia chác với nhau vậy, khắp nơi đâu đâu cũng là lỗ hổng, phỏng chừng như bị một vật gì đó đánh nát ra!
Hiển nhiên, Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương lập chí khôi phục thế giới xa xưa khi mà viễn cổ tiên nhân còn thống trị, dùng thời gian cả đời mình tìm kiếm những mảnh vỡ của Lục Đạo Luân Hồi, nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm lại toàn bộ chúng, không thể nào đem bảo vật to lớn khổng lồ này sửa chữa thành công.
Nhưng cứ cho Lục Đạo Luân Hồi bị hư hao không chịu nổi đi chăng nữa, nhưng chỉ cần để cho người xem qua một lần dường như ngộ ra một đạo lý to lớn vô cùng vô tận.
Diệp Húc đứng trước mặt Lục Đạo Luân Hồi, chỉ cảm thấy một đại đạo khổng lồ chợt xông vào tâm trí, phảng phất có đủ loại minh ngộ, ngộ ra Lục đạo, ngộ ra Luân hồi, ngộ ra đạo lý hàng tỉ chúng sinh bất diệt.
" Kẻ nào?! Dám can đảm rình rập bảo vật Ngọc Hư Cung ta?! "
Một tiếng hét lớn bỗng nhiên vang lên, làm cho Diệp Húc đang chìm trong trạng thái ngộ đạo liền giật mình tỉnh giấc, vội vàng quay đầu nhìn lại phía sau, chợt thấy một bóng người từ trong hư không đi tới bên trong tòa đại điện này, bỗng nhiên không gian đột nhiên sụp đổ, vô số bảo vật đang trôi nổi liền biến mất không còn nhìn thấy gì nữa.
" Mẹ nó! Không lẽ Lục Đạo Luân Hồi tàn phá này cũng sẽ biến mất! "
Diệp Húc quay đầu nhìn lại chỉ thấy Lục Đạo Luân Hồi không ngừng sụp đổ, cuối cùng biến mất không còn một hạt bụi nào nữa.
Bóng người nọ mang theo vô vàn uy nghiêm hướng Diệp Húc mà tới, hắn cười lạnh nói: " Ngươi tột cùng là ai?! Vì sao dám xông vào bảo khố của Đế quân.... "
Hắn cũng dần dần biến mất, không còn chút tăm hơi nào.
Chỉ trong chớp mắt tòa đại điện cùng cả thiên giới, thiên cung liền hoàn toàn biến mất, chỉ còn mỗi mình Diệp Húc đứng trên mặt đất mà thôi.
Sau khi Thiên giới biến mất liền hóa thành một hàng văn tự cuồn cuộn tiến vào mi tâm Diệp Húc.
Diệp Húc thở dài một hơi không suy nghĩ gì thêm về tỉnh cảnh vừa rồi, tinh tế kiểm tra tâm pháp Ngọc Lâu mang cho hắn. Tâm pháp trong tầng lầu này của Ngọc Lâu có cấm pháp đại tiểu Chu Thiên Tinh Đấu, có Hạo Thiên Đại Đạo chân kinh, có Hồng Mông Thanh Liên kinh cùng với bốn loại cấm pháp của Di La Thiên Nguyên Thủy quyển Tam Bất Diệt!
Ngoại trừ mấy cái đó ra, còn có một cấm pháp kỳ lạ: Cấm pháp Luân Hồi Kinh! T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
" Luân Hồi Kinh này không biết do ai sáng chế, so với cấm điển Lục Đạo tan biến của Hoàng Tuyền Ma Tông cùng với Lục Đạo Luân Hồi bảo quyển của Luân Hồi thần điện cao minh hơn không biết bao nhiêu lần! Có được cấm pháp này trong tay thì Bàn Vương Khai Thiên Kinh của ta càng thêm hoàn thiện! "
Luân Hồi Kinh thật sự thâm sâu huyền ảo, giống như Thiên Thư, Diệp Dúc suy tính trước tiên đem quyển kinh văn này để qua một bên, rồi lấy bốn loại cấm pháp của Di La Thiên Nguyên Thủy Bảo quyển ngộ hết một lần, rồi lập tức rời khỏi ngọc lâu. Ngay lập tức hắn liền bắt tay vào làm, đem cấm pháp đó dung nhập vào bên trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh nhằm hoàn thiện Bàn Vương bất diệt thân.
Trong ngọc lâu, đủ loại Thiên địa pháp tướng của Diệp Húc bây giờ đã đem cấm pháp cuốn Tam Bất Diệt của Hằng Cổ Ma Vực suy diễn được bảy tám phần rồi, cũng bị Diệp Húc hợp lại dung nhập vào bên trong Bàn Vương bất diệt thân.
Trong đầu của hắn, các loại tâm pháp cấm pháp không ngừng suy diễn, sắp xếp sửa sang lại, thời gian một con trăng rốt cuộc cũng đem toàn bộ đạo lý trong cấm pháp hiểu rõ, chỉ thiếu Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh liền có thể hoàn thiện hoàn toàn Bàn Vương Bất Diệt thân trong Bàn Vương Khai Thiên kinh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...