Độc Bộ Thiên Hạ

Nơi này tiên quang so với đáy biển sâu kia vệt tiên quang phải nồng đậm không biết nhiều hay ít, một đạo tiên quang gần như ngang bằng một vị đỉnh phong Nhân Hoàng, dễ dàng xé vỡ tiên sơn đãng bình nhất thiết.

“Kỳ quái, ta không thể vận dụng chân nguyên” Can Sài Giao mặt biến sắc đột nhiên thất thanh kêu lên.

“Chúng ta cũng thế, không thể vận dụng một chút tu vi nào!” Kim Giác Ngân Giác đồng thanh nói.

Hùng Bi cũng thử thúc giục chân nguyên, không khỏi thất thần. Hắn cũng không thể vận dụng được một chút pháp lực nào.

Hạo Thiên Khuyển thử đem Khốn Tiên Thằng và Đãng Hồn Chung tế khởi, phát hiện cả hai vu bảo này cũng đã mất hết tất cả uy lực, căn bản không thể tế lên trong Phương Trượng tiên sơn.

Diệp Húc khẽ nhíu mày, thử thi triển một đạo vu pháp thì thấy chân nguyên không có một chút động tĩnh nào, trong lòng không khỏi trầm xuống. Hắn lập tức thử tế khởi Càng Khôn Đỉnh, chỉ thấy cái đại đỉnh này leng keng một tiếng rồi nơi xuống đất, khe khẽ chấn động thêm một chút rồi im hẳn.

Trong ngọc lâu của hắn, tất cả các vu bảo đều mất đi uy năng, không thể nào tế khởi trong trời đất này.

Xung quanh nơi này sung mãn cổ tiên khí tức, vô hình trung đã khắc chế tu vi của bọn họ, làm cho bọn họ tuy rằng đầy mình thần thông cũng không thể nào sử dụng bất kỳ vu pháp hay thúc giục một chút pháp lực nào.

Đây là va chạm của thiên địa quy tắc, thế giới Vu Hoang chính là thiên hạ của vu, cho nên có thể không kiêng nể gì mà sử dụng vu pháp, tế khởi vu bảo.

Mà ở tại Phương Trượng tiên sơn, lại hình thành thế giới của tiên, với Vu Hoang là hai thế giới đối lập, vu pháp và tiên pháp không hợp nhau. Bởi vậy nguyên bản trong thế giới vu hoang có thể sử dụng vu pháp, vu bảo, nhưng đến nơi này đã không có tác dụng.

“Phương Trượng tiên sơn quả nhiên thần kỳ! Hiện giờ tu vi và vu bảo đã bị tiên tức cổ tiên khắc chế, chỉ có thể sử dụng thân thể mở đường, ở loại địa phuowg này chỉ sợ dữ nhiều lành ít”

Diệp Húc thở hắt ra thật dài, hắn thân thể tuy mạnh, có thể so với đại vu Nguyên Thần bất diệt, nhưng mà không có pháp lực, thì thực lực của hắn sẽ bị giảm sút, e rằng không thể chăm sóc cho Hùng Bi và đám người.


Đột nhiên, hắn liếc thấy một tòa bảo tháp mười một tầng, tại trong đạo tiên quang phập phập phồng phồng, không ngừng nuốt tiên quang, đem tiên quang thu vào trong tháp.

“Di La Thiên Địa Tháp của ta!”

Diệp Húc trong lòng cả kinh, chỉ thấy bảo tháp ở trong đám tiên quang, như trước bộc phát ra uy thế không gì so sánh nổi, cũng không bị quy tắc tiên khắc chế.

Tòa bảo tháp này chính là Diệp Húc tham chiếu chứng đạo chi bảo của Di La Thiên Yêu đế mà tạo ra, có được uy năng kỳ lạ. Giờ đây bảo tháp lơ lửng, có được pháp lực như trước, thậm chí đối với quy tắc của tiên có điều khắc chế, hấp thụ tiên quang của cổ tiên lưu lại sau khi chết.

Diệp Húc tâm niệm vi động đem tòa bảo tháp triệu hồi tế lên đỉnh đầu bao khắp quanh thân, lập tức thấy trong người tu vi lại bắt đầu vận chuyển trở lại, trong lòng vô cùng hoan hỷ: “Tòa bảo tháp này không ngờ có thể khắc chế tiên quang, Di La Thiên Yêu đế quả nhiên rất cao”

Hắn trong lòng nhất động, tế khởi ngọc lâu, chỉ thấy ngọc lâu ngang trời, cũng xông vào bên trong tiên quang. Tức thì một cảnh tượng phát sinh khiến hắn kinh ngạc, chỉ thấy ngọc lâu của hắn cũng không ngừng cắn nuốt tiên quang.

“Di La Thiên Địa Tháp có thể cắn nuốt tiên quang, là bởi vì nó dựa theo Thiên đế chứng đạo chi bảo khuôn mẫu sở đúc. Chẳng lẽ ngọc lâu của ta cũng là Thiên Đế chứng đạo chi bảo?”

Tâm thần Diệp Húc chìm vào bên trong ngọc lâu, chỉ thấy những tiên quang này đang bị cây ngọc thụ đình thiên lập địa trong ngọc lâu cắn nuốt. Ngọc thụ không ngừng hấp thu những tiên quang này, bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, và cũng bồi dưỡng nguyên thần của hắn, làm cho nguyên thần của hắn ngày càng lớn mạnh.

Nguyên thần đồng thời cũng tưới tắm cho Bàn Vương chân thân, làm cho Bàn Vương chân thân của hắn tràn đầy năng lượng, bắt đầu kế tiếp sinh trưởng.

Oành!

Bàn Vương chân thân của hắn chấn động kịch liệt, mắt trái hóa thành mặt trời chói chang, bên trong mặt trời chói chang có một con Tam Túc Kim Ô bay ra. Con Kim Ô này cánh che kín trời, xung quanh thân tràn ngập Thái Dương chân hỏa, mắt bắn ra Thái Dương thần quang. Đột nhiên nó thu lại hai cánh, hóa thành một người khổng lồ hình dung cổ xưa, đầu đội đế quan, thần thái cao ngạo, giống như một pho tượng thống ngự chư thiên hoàng đế ngang nhiên ưỡn ngực, cất bước vào trong mặt trời chói chang trong thế giới của Diệp Húc, chấn thủ thái dương đại tinh.

Hạo Thiên Đại Đế, Kim Ô Tam Tương chân thân cuối cùng cũng được hắn luyện ra.


“Ngọc thụ của ta có thể cắn nuốt luyện hóa tiên quang, biến thành tu vi của mình. Vừa rồi trong một lát ngắn ngủi, liền tương đương với ta khổ tu hàng mấy tháng trời”

Diệp Húc không khỏi vừa mừng vừa sợ, tình huống này hắn tuyệt đối không thể dự đoán được.

Hắn nguyên vốn tưởng rằng tự mình triệt để luyện thành thiên địa pháp tướng, cần đến hàng trăm thập niên âm quang, nhưng như vừa rồi nhìn thấy, lại khiến hắn nẩy ra hy vọng. Nếu không ngừng cắn nuốt tiên quang hắn thậm chí có thể tốc thành, đạt tới thành tựu mà người khác hàng trăm năm thậm chí mấy trăm năm cũng không đạt được, tu thành cảnh giới mà người khác tha thiết ước mơ.

Diệp Húc lập tức xem xét Di La Thiên Địa tháp, chỉ thấy Di La Thiên Địa tháp của hắn và ngọc lâu của hắn có một chút không giống nhau. Tòa bảo tháp này sau khi cắn nuốt tiên quang thì lại không hấp thu, mà chứa đựng ở bên trong tháp thân, nổi lên tầng tầng thế giới tiên sương mờ ảo.

Uy thế của tòa bảo tháp này, cũng giống như không ngừng nâng lên ở bên trong một tầng bảo tháp giống như một tầng thế giới, cung cấp thế giới lực. Tiên quang chất chứa càng nhiều thì thế giới lực càng lớn.

“Người khác không thể vận dụng vu pháp vu bảo, nhưng ta có được hai kiện bảo vật này trong tay, lại có thể không kiêng nể gì thúc giục vu pháp, tế khởi vu bảo. Hiện giờ tuy rằng trong Phương Trượng tiên sơn có nguy hiểm ta cũng có thể đối phó một phần”

Diệp Húc tràn đầy tự tin, đem ngọc lâu tế khởi không ngừng cắn nuốt tiên quang, cuồn cuộn không ngừng nâng cao tu vi của mình, và cùng lúc đó hắn lại đem Di La Thiên Địa pháp tế khởi không ngừng hấp thụ tiên quang, nạp vào trong thân tháp, chứa đựng xuống dưới.

Gặp được những lần như thế này rất khó, trong Phương Trượng tiên sơn cố tiên quá bán đã ngồi mà chết khí tức hóa thành tiên quang, gần như vô cùng vô tận đã xuất ra nơi này, muốn một lần nữa gặp được cơ hội như thế này gần như là không có khả năng.

Không quá lâu, những đạo tiên quang này liền bị hai kiện vu bảo hấp thu không còn, những đạo tiên quang này không có quá một phần trăm hóa thành tu vi của Diệp Húc còn đại bộ phận tiên quang đều bị Di La Thiên Địa Tháp cắn nuốt.

Diệp Húc lúc này thu hồi hai kiện bảo vật tế lên đỉnh đầu, đi nhanh về phía trước, thu đoạt những tiên quang khác. Bọn họ đi đi dừng dừng Diệp Húc một đường không ngừng cướp đoạt, thu được bảy đạo tiên quang mà ở tại nơi xa còn có một đạo tiên quang trên giữa không trung lưu động tỏa ra ánh sáng chói lòa.

“Một đạo tiên quang là khí tức của một vị cổ tiên đã đi qua lưu lại. Ở đây lại có nhiều tiên quang như vậy thì sẽ phải có bao nhiêu cổ tiên chết ở chỗ này?”


Diệp Húc nhìn thấy kinh tâm động phách, đột nhiên thầm nghĩ: “Không biết liệu có thể thu lấy một thi thể cổ tiên? Cổ tiên là nhân vật có thể so với Vu Hoàng. Nếu có thể thu lấy một tử thi cổ tiên luyện thành thân ngoại hữu thân thì...”

Tim hắn không khỏi đập thình thịch. Tiên quang trong không trung có số lượng rất nhiều, chắc là sẽ không ít cổ tiên chết ở trong tòa Phương Trượng tiên sơn này, thi thể của họ sau khi chết quá bán cũng như vu hoàng vạn cổ bất hóa. Nếu có thể đem tất cả những thi thể cổ tiên này luyện thành thân ngoại hữu thân, mới chỉ nghĩ đến đó thôi hắn không thể không cảm thấy kinh hoàng.

Tuy nhiên, bọn họ trên đường đi tới, trước sau không nhìn thấy một thi thể nào, khiến Diệp Húc buồn bực không ngừng.

“Hương khí rất nồng đậm! Các ngươi ngửi được không?”

Hùng Bi hưng phấn cái mũi hít hít không ngừng, khóe miệng chảy nước miếng kêu lên: “Lão gia, tôi dám khẳng định, ở nơi đây tất nhiên có một viên tiên trân hoàn chỉnh, hơn nữa lại là tiên trân thành thục. Loại tiên trân này, ngửi một cái là có thể làm cho người ta kéo dài tuổi thọ, nếu ăn vào nói không chừng có thể trường sinh bất lão”

“Thật sự có ‘thuốc’ trường sinh bất lão sao?” Diệp Húc trong tâm vừa động, nhìn ra tứ phía chỉ thấy trong Phương Trượng tiên sơn hoang vắng quạnh hưu, không có một chút hơi người.

Hắn vẫn không thể ngửi thấy hương khí, thậm chí ngay cả Hạo Thiên Khuyển cũng xấu hổ vạn phần, chịu đả kích thầm nói: “Nói chó có cái mũi linh mẫn, đáng thương Đại Tôn vương còn kém một con gấu...”

Hùng Bi dẫn đường hướng về phía trước, cười nói: “Có ta ở đây, nhất định có thể tìm ra được gốc tiên trân, đến lúc đó lão gia trường sinh bất lão, đừng vội quên chỗ tốt của tiểu Hùng”

Đột nhiên hắn giương hai cánh ra hướng thiên không bay lên. Diệp Húc vội vàng phất tay áo một cái, đem tất cả đám người cuộn cả lại vội vàng đi theo phía sau Hùng Bi.

Lỗ mũi Hùng Bi kích thích, ngửi theo hương khí mà bay lên đến trên một tòa tiên sơn ngang không trung chỉ thấy phía trước một tòa đạo quán đổ nát, trên đạo quán chữ viết đã mơ hồ không rõ, mà nhìn phía trước có một tấm bia đá bị vỡ, trên bia đá viết hai chữ “Tiên sơn”. Với Diệp Húc tấm bia đá này với tấm bia trước kia từng gặp phảng phất dường như là một.

“Phương Trượng tiên sơn...”

Diệp Húc nao nao, lẩm bẩm: “Không trung tiên sơn vô số, chẳng lẽ chỉ có ngọn núi này mới là chân chính Phương Trượng tiên sơn?”

Hắn đi vào bên trong đạo quán, tế khởi Di La Thiên Địa tháp, bao phủ toàn bộ đạo quán. Hùng Bi và Hạo Thiên Khuyển, Can Sài Giao lập tức hành động, bốn phía lục soát tìm kiếm tiên chân tiên đan. Diệp Húc cũng động thân tìm tòi, chỉ thấy trong đạo quán có chút lạnh lùng, chỉ có một số bồ đoàn và tiên tôn điêu khắc thời viễn cổ, phần lớn đã bị hư hại không còn dùng được nữa.


Đột nhiên, hắn nhìn thấy trong đại điện cung phụng tiên tôn của đạo quán, một quyển tiên thư cũng bị cung phụng đứng lên.

Diệp Húc tiến thẳng đến trước mở kim thư ra chỉ thấy trên kim thư chữ viết lưu động, cũng là một số cổ tiên ẩn cư trên Phương Trượng tiên sơn ghi lại một ít sự tình sau khi thiên địa đại tan biến.

Từ giữa những hàng chữ lộ ra một loại không khí cực kỳ bi quan.

“Lục đạo vỡ tan, thiên địa biến pháp, quy tắc đại dị, thiên nhân ngũ suy, quần tiên còn lại không thể sinh tồn, tị cư ở Phương Trượng...”

Diệp Húc cẩn thận đọc, chỉ thấy trong sách văn tự không phải chỉ có một vị cổ tiên ghi lại mà là rất nhiều các vị cổ tiên tiếp tục viết lại giai đoạn lịch sử kinh tâm động phách kia.

Tổ tông đến đây.

Trong sách nói, sau hơn hai trăm năm đầu khi thiên địa tan biến, thời điểm này bọn họ hầu như không thể chống đỡ. Ông đến đây. Vị này là tổ tông của tất cả địa tiên đem theo thuốc trường sinh bất tử, giáng lâm đến chốn niết bàn của tiên nhân này.

Lão tổ tông chính là tất cả ngọn nguồn địa tiên, là nhân vật cao nhất thậm chí luôn cả Tiên đế cũng kính ngưỡng. Ông đem nhân sâm quả phân cho quần tiên duy trì sinh mạng của họ, không bị tiên nhân ngũ suy xâm nhập.

Nhân sâm quả ba nghìn năm mới khai hoa, ba nghìn năm mới kết quả, ba nghìn năm mới thành thục, ăn một quả có thể tăng thọ chín nghìn năm, có thể duy trì sinh mệnh ba mươi vị tiên nhân, trường sinh bất tử.

Trong Phương Trượng tiên sơn có hơn một trăm vị tiên nhân hơn nữa còn có lão tổ tông. Chỉ có ba mươi vị tiên được sống sót, còn những người khác, có người lựa chọn rời đi, có kẻ gây chiến, làm cho Phương Trượng tiên sơn phát sinh một hồi đại chiến.

Thời gian từ từ, cây nhân sâm lại một lần nữa kết quả thành thục, chín nghìn năm trời cũng đã đi qua, thiên địa càng ngày càng không thích hợp cho tiên nhân tồn tại. Lần này trên cây lại chỉ kết hai mươi sáu miếng nhân sâm quả, lại có bốn vị tiên nhân nữa phải ra đi.

Chín nghìn năm một lần luân hồi, cây nhân sâm kết ra trường sinh quả càng ngày càng ít, trong Phương Trượng tiên sơn tiên nhân cũng càng ngày càng ít đi, chỉ còn lại chín người.

“Lão tổ tông ra đi, sau khi trở về ý chí và tinh thần sa sút hẳn. Ông ta đi Côn Lôn thăm Ngọc Hoàng và Vương Mẫu. Sau khi trở về đã khóc ba ngày ba đêm rồi nói với chúng tôi rằng quần tiên trong Côn Lôn hầu như cũng đã chết cả rồi, chỉ còn lại có Ngọc Đế và Vương Mẫu. Bàn đào viên của Vương Mẫu điêu linh, sản xuất bàn đào càng ngày càng ít, không thể chống đỡ nổi. Hai vị Thiên tôn cuối cùng lựa chọn hướng thiên thỏa hiệp, tự giải nguyên thần. Nguyên thần bọn họ hóa thành mảnh vỡ, dung nhập vào trong huyết mạch con cháu làm cho họ hóa thành vu. Bệ hạ đã chết, Vương Mẫu cũng đã chết. Chúng ta còn xa sao...”

“Lão tổ tông lại ra đi, Ông đi Tu Di sơn đến thăm Phật tổ. Phật tổ cũng hóa đạo rồi. Ngay cả nhân vật cổ xưa tôn quý nhất Tây phương này cũng không thể kiên trì được nữa...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui