Một cước của Lã Xuân Thu đạp xuống khiến mặt đất chấn động ầm ầm không ngừng, dường như có con cự thú hồng hoang viễn cổ nào đó ẩn nấp dưới mặt đất bắt đầu giãn thân mình!
Chỉ thấy mười hai nhánh tổ long chi mạch bảo vệ đế đô Hàm Dương đều rung lên, núi đá bay tán loạn. Mười hai dãy núi này kéo dài mấy vạn dặm, hình dáng như rồng, chính là nơi địa khí nồng đậm, dưỡng dục Thuần Dương linh mạch bậc chín, lại bị Thủy hoàng đế dùng pháp lực lớn nhốt ở nơi này, lại dùng Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân trấn áp.
Lúc này tổ long chi mạch đã không bị mười hai đồng nhân trấn áp mà bị Lã Xuân Thu dùng pháp lực thúc giục. Mười hai dãy núi kia như là sống lại, long thủ nâng lên, long khẩu mở ra, phát ra tiếng rồng ngâm.
Ầm!
Từng dãy núi từ dưới lòng đất bay lên, ở giữa không trung hóa thành những con cự long núi. Chúng chính là do dãy núi tạo thành, núi đá là lân, tuấn lĩnh làm trảo, hùng sơn làm thân thể, Thuần Dương linh mạch là huyết quản máu thịt, trông chúng như những con cự long đã tu luyện đến Nhân Hoàng kỳ!
Lấy thực lực và tu vi của Lã Xuân Thu thì còn chưa thể thúc giục mười hai nhánh tổ long chi mạch này mà chỉ có thể thúc giục một nhánh. Chỉ thấy con tổ long được tạo thành từ dãy núi này dài đến mấy vạn dặm, nó giơ long trảo lên hung hăng chụp tới chiếc Đại Uy Long Chiến Hạm đang phi trốn giữa không trung kia!
Đại Uy Long Chiến Hạm chiếc thuyền bất diệt chi bảo này giống như một tờ giấy vậy, xoạt một tiếng liền bị long trảo chụp cho dập nát, chỉ có cột buồm với tính chất cực kỳ cứng rắn kia vẫn còn hoàn hảo như cũ!
Diệp Húc bị công kích của Nhân Hoàng ép cho Bàn Vương chân thân nứt ra từng khúc, miệng phun máu tươi. Hắn vội nhảy lên cột buồm rồi điều khiển nó phóng lên cao.
Răng rắc!
Con tổ long do dãy núi biến thành này mở ra chiếc miệng lớn có thể nuốt cả trời kia tà tà cắn tới hắn. Chiếc miệng cự long này với những chiếc răng nanh cùng lưỡi do những rặng núi tạo thành trông như một cái hắc động!
“Ta coi thường đế đô Hàm Dương rồi! Không ngờ nơi đây còn có loại công kích này!”
Diệp Húc chớp động ánh mắt, điều khiển cột buồm tránh né, nhưng lực hút quá lớn đã kéo hắn vào trong long khẩu, thế là bị tổ long một ngụm nuốt luôn!
Mắt thấy hắn sắp bị nuốt vào trong bụng tổ long, trọn đời bị trấn áp, đột nhiên một tiếng oành vang lên, long đầu vỡ ra. Diệp Húc tế thân thể Vu Hoàng Hàn Trác lên, đánh vỡ một cái hang lớn trên đầu tổ long, lại phóng lên cao!
Tu vi của hắn chưa hoàn toàn có thể thúc giục được thân thể vị Vu Hoàng này, dù thân thể Vu Hoàng Hàn Trác bị thánh hoàng chi bảo mà Nga Hoàng luyện chế ra làm cho yếu đi vô số lần, nhưng hắn vẫn không thể khống chế được.
Thân thể Vu Hoàng Hàn Trác gần như cắn nuốt sạch tu vi hắn chỉ trong chớp mắt, Diệp Húc vội vàng thu khối thân ngoại hóa thân này lại, điều khiển cột buồm đi xa.
Oành!
Tổ long chi mạch dựng thẳng đuôi đánh mạnh lên cột buồm. Diệp Húc lại bị thương nặng, từ trên không trung rơi xuống.
Lã Xuân Thu thấy thế, lúc này mới thu hồi pháp lực bản thân. Chỉ thấy tổ long chi mạch này từ giữa không trung hạ xuống, hóa lại thành một dãy núi dài ngàn dặm như trước, nằm im trên mặt đất.
Long đầu của long mạch bị thân thể Vu Hoàng Hàn Trác đánh xuyên qua, lúc này được địa khí tưới vào, vô số núi đá tự động mọc ra bù lại chỗ hổng, chỉ một lát đã chữa lại như lúc ban đầu.
Tổ long chi mạch này vô cùng thần kỳ, giống như một con tổ long chân chính đã tu luyện đến cảnh giới Nhân Hoàng, có thể tự mình chữa trị, có được thân thể bất diệt.
“Diệp Thiếu Bảo đã bị bản tướng đánh cho trọng thương, hấp hối chờ chết. Mông Chính đại tướng quân, Thái Uy đại nhân, mời hai vị lập tức dẫn cao thủ đi lục soát thi thể kẻ này, giao thủ cấp cho Hoàng Tuyền Ma Tông, sau đó đem thi thể treo ngoài Ngọ Môn, để kẻ khác nhìn vào!”
Lã Xuân Thu mở miệng: “Mời Thánh thượng thu hồi mười hai đồng nhân, tạo trấn gian sơn!”
Trên Kim Loan điện, Tần Hoàng khẽ phất tay, chỉ thấy Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân đều tự thu hồi bàn tay rồi trở lại trên đầu của tổ long chi mạch, trấn áp tổ long.
Lã Xuân Thu trở lại trước Kim Loan điện, ngưng thần nhắm mắt như trước. Mông Chính đại tướng quân và đám người Thái uy đều động thân, chạy tới nơi Diệp Húc rơi xuống, tìm kiếm tung tích Diệp Húc.
“Tướng phụ không sao chứ?” Tần Hoàng thân thiết hỏi.
“Đa tạ Thánh thượng quan tâm, lão thần không sao. Chỉ là một tên mãng phu sơn dã như Diệp Thiếu Bảo sao lại có thể biết được Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát, chuyện này khiến cho lão thần rất buồn bực”
Lã Xuân Thu mở mắt, trong đôi mắt già nua kia xuất hiện một đạo tinh quang.
Lão khom người nói: “Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát chính là bí mật bất truyền của Thánh thượng, kẻ này có thể thúc giục được Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân trấn áp lão thần, có thể thấy hắn đã tu luyện Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát đến cảnh giới cực cao, được đến chân truyền của hoàng thất. Điều khiến lão thần nghi hoặc là, kẻ này dám sử dụng Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát ngay trước mặt Thánh thượng, Thánh thượng có tu vi thông thiên, vì sao không dùng Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát phản chế, đỡ cho lão thần phải xấu mặt trước quần thần đồng nghiệp? Tu vi Thánh thượng hơn y hàng nghìn hàng vạn lần, khắc chế Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát của y quả thật dễ dàng”
Lão không nói hết, nhưng trong giọng nói đã lộ ra hoài nghi, nghi ngờ Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát của Tần Hoàng không phải là chính tông.
“Lã tướng quốc, ông càn rỡ quá rồi đấy”
Tần Hoàng đứng dậy, thản nhiên nói: “Ông nghi ngờ trẫm không ra tay khiến ông mất mặt ư? Lòng nghi ngờ của ông nặng quá rồi đấy. Đừng quên, ông chỉ là thần tử, trẫm kính ông là lão thần tiền triều mới xưng ông là Tướng phụ! Trẫm mệt mỏi rồi, bãi triều!”
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi, đám thái giám cũng nữ vội vàng đuổi theo, hộ tống hắn rời khỏi triều đường.
Quần thần không hiểu sao, cũng tự rút đi.
Lã Xuân Thu thở dài, chầm chậm rời khỏi triều đường. Trong mắt lão thi thoảng lại hiện lên một ánh hàn quang: “Thánh thượng ơi, khi Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát trấn áp lão thần kia, lão thần đã cảm ứng được ngài âm thầm ra tay định trấn áp pháp lực của Diệp Thiếu Bảo, nhưng lại không thể đoạt được quyền điều khiển mười hai đồng nhân. Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân cũng không thừa nhận pháp lực của ngài, mà thừa nhận Diệp Thiếu Bảo, bài xích pháp lực của ngài ra. Cùng tu luyện Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát, vì sao đường đường quốc chủ, hoàng đế Đại Tần lại tu luyện thứ không chính tông, mà một tên mãng phu sơn dã lại tu luyện chính tông...”
Lão rời khỏi Hoàng thành trở lại phủ Tướng quốc, lập tức có thị nữ nghênh đón cởi triều phục, thay thường phục. Lã Xuân Thu ngồi trên ghết thái sư, bưng một chén trà nhấp một ngụm, nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng lại lộ ra ý cười, lão thầm nghĩ: “Ta không hạ tử thủ, Diệp Thiếu Bảo tên thiếu niên được Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát chân truyền này hẳn là có thể tránh né được Mông Chính và Lý Tư Như đuổi giết...”
Lão quả thật cảm ứng được một tia dao động pháp lực truyền đến từ cơ thể Tần Hoàng khi Diệp Húc dùng Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân, nhưng lại chẳng thể đoạt lại quyền điều khiển đồng nhân từ trong tay Diệp Húc. Điểm nghi ngờ ấy, hơn nữa cái chết thảm của Thái tử Sơ lộ ra manh mối khiến lão quỷ không biết thần chẳng hay thả cho Diệp Húc một con đường sống chứ không giết chết luôn Diệp Húc.
Bằng không với tu vi thông thiên triệt địa của lão thì dùng sức mạnh của tổ long chi mạch với hai vị Nhân Hoàng ra tay, dù Diệp Húc có được thân thể Vu Hoàng Hàn Trác cũng không thể trốn thoát.
Trong đế cung Đại Tần, Tần Hoàng đang từ từ bước đi, đột nhiên hắn đứng lại ở trước một cung điện, phất tay ra hiệu cho thái giám cung nữ lui ra.
Chờ thái giám cung nữ đi hết, hắn mới sửa sang lại quần áo, cung kính khom người nói: “Phụ thân, con có việc”
Sau một lúc lâu, cửa cung mở rộng ra, từ bên trong truyền đến một tiếng nói già nua: “Quân Xương, vào đi”
Tần Hoàng xoay người, cẩn thận đi vào cung điện này, giống như yết kiến thánh thần vậy. Nếu cảnh tượng này bị người ngoài nhìn thấy thì nhất định sẽ trố mắt giật mình không nói được lời nào.
Tần Hoàng là nhân vật ra sao, chính là người đứng đầu đế quốc Đại Tần, trên vạn người, không ai có thể đứng trên đầu hắn. Thậm chí là tất cả các thánh địa ma đạo ngoại trừ tam cung, trên danh nghĩa đều là thánh địa thuộc đế quốc Đại Tần, dù là người đứng đầu các thánh địa thấy hắn cũng phải cung kính hô một tiếng “Bệ hạ” hoặc “Thánh thượng”
Hiện giờ, đường đường Tần Hoàng, kẻ đứng đầu một đất nước lại ăn nói khép nép, đầu cũng không dám nâng, cũng chẳng dám thở mạnh mà thật cẩn thận yết kiến ai đó. Nếu lan truyền đi ra ngoài thì chỉ sợ là chẳng ai dám tin tưởng chuyện này!
Nhưng lúc này đây cũng không có ai nhìn thấy cảnh Tần Hoàng khiêm tốn thế này, đương nhiên không ai biết.
Tần Hoàng đi sâu vào trong cung điện, luồng hơi thở khủng bố của Vu Hoàng kia ngày càng đậm, dù hắn là Nhân Hoàng đỉnh cao cũng bị ép cho thân thể không ngừng thu nhỏ lại.
Đến khi hắn đi đến chỗ sâu nhất trong cung điện, Tần Hoàng đã bị ép cho chỉ còn một tấc. Đây là uy áp khủng bố của Vu Hoàng, ngay cả hắn cũng không chịu nổi.
Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy phía trước có một người khổng lồ với tướng mạo tang thương đang ngồi đó, trông như một thiên thần, mà hắn chỉ thấy mình thật nhỏ bé.
Vị Vu Hoàng cổ xưa này thân hình vốn không cao lớn, sở dĩ nhìn qua giống như thiên thần vậy cũng là vì Tần Hoàng bị khí thế của ông trấn áp, hình thể rút nhỏ vô số lần!
Chỉ cần không phải là Vu Hoàng, bất cứ ai đứng trước Vu Hoàng đều phải đối mặt với một vị thiên thần vô cùng cao lớn vô cùng khôi ngô!
“Quân Xương, con có chuyện gì?” Lão già kia khép hờ đôi mắt, miệng chưa mở mà đã có tiếng nói ầm ầm truyền đến, chấn động cho không gian rầm rầm vỡ nát, hóa thành những hạt thật nhỏ.
Tần Hoàng lại càng thêm cung kính, cúi đầu đáp: “Thưa phụ thân, hôm nay dư nghiệt của Thủy hoàng đế đến gây chuyện, bị Lã tướng quốc đánh bại, không rõ sống chết. Nhưng con nghi ngờ, Lã tướng quốc không có đem hết toàn lực giết kẻ này, hơn nữa Lã tướng quốc chính là một con cáo già, lại là cựu thần của Thủy Hoàng đế. Con nghi ngờ lúc trước một sợi tàn hồn của Thủy Hoàng đế mượn thân thể Thái Sơ lẻn vào cung, trước khi chết đã truyền lời trăn trối ra ngoài, chính là do Lã tướng quốc gây ra”
“Ồ?” Lão già kia mở đôi mắt, trong mắt thần quang nổi lên, luồng năng lượng khủng bố lưu động, súc mà không tiết, mơ hồ ẩn chứa uy năng vô cùng vô tận.
“Con nghĩ, Lã tướng quốc kẻ này chắc chắn là đã được tin tức nào đó, nên hoài nghi cái chết của Thủy Hoàng đế. Thậm chí ông ta có khi còn tiếp xúc với tàn hồn của Thủy Hoàng đế nữa”
Tần Hoàng cảm giác được thần uy cất giấu trong ánh mắt của lão, lại càng kính cẩn cúi thấp đầu xuống hơn nữa, nơm nớp lo sợ: “Lần này lão ta còn nhân cơ hội hỏi con, vì sao không ngăn cản Diệp Thiếu Bảo tế Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân!”
“Một con kiến mà thôi, không đáng để lo nghĩ” Lão già kia khẽ phất phất tay rồi nhắm mắt lại, không để ý tới nữa.
Lã Xuân Thu chính là bá chủ Thiên Nhân tông, đường đường Nhân Hoàng đã hỗn hợp tâm pháp của chính ma hai đạo mà khai sáng ra Xuân Thu Đại Nghĩa, chính là nhân tài trong nhân tài, nhân hùng trong nhân hùng. Nhưng ở trong miệng lão già này thì Lã Xuân Thu lại chỉ là một con kiến, căn bản không để trong mắt.
Tần Hoàng hơi do dự, chần chừ một lúc nhưng vẫn không nói lời gì, cũng không có rời đi.
“Quân Xương con ta, con còn có chuyện gì?”
Tần Hoàng do dự một chút rồi cắn răng nói: “Con muốn hỏi điều này, phụ thân chính là Vu Hoàng, trên đời này người có thể là địch với ngài chỉ có Ma Hoàng thì không còn ai khác, vì sao lại phải tự nhốt mình ở nơi đây? Với thực lực của mình, phụ thân có thể quét sạch các thánh địa thống nhất thiên hạ, bình định Vu Hoang, thành lập sự thống trị muôn đời, thậm chí là đánh vào Hằng Cổ Ma Vực, hoàn thành sự nghiệp vĩ đại mà bao thế hệ Vu Hoàng đều chưa từng làm được...”
“Câm mồm!”
Lão già kia đột nhiên mở mắt, thần uy tràn ngập: “Cha đây là đang thay trời hành đạo! Thay trời hành đạo con có hiểu không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...