Tuy rằng uy năng của món nào trong cầm kỳ thi họa cũng không nhất định có thể vượt qua Đại Nhật Thần Châu, nhưng bốn món ở cùng một chỗ, uy lực liền vượt trên Đại Nhật Thần Châu, triệt để áp chế sính lễ của Thái Dương Thần Cung.
"Cung chủ, nếu người không thể cự tuyệt một món nhân hoàng chi bảo, như vậy vãn bối liền lấy ra bốn món nhân hoàng chi bảo cầu hôn, xin cung chủ thành toàn!" Diệp Húc khom người nói.
"Thương lão tổ, làm sao bây giờ?" Người của Thái Dương Thần Cung thấy thế, sắc mặt kịch biến, một người trong đó thấp thỏm lo âu nói.
Đông Hoàng Mục ánh mắt chớp động, nhìn bốn món nhân hoàng chi bảo cầm kì thi họa mà Diệp Húc mang ra, yên lặng không nói gì.
Lấy nhãn lực của hắn đương nhiên có thể nhìn ra, sính lễ Diệp Húc mang ra có giá trị vượt qua sính lễ của Thái Dương Thần Cung, ai cao ai thấp, liếc mắt một cái liền rõ ràng.
Hiện giờ hắn đã tu luyện đến bình cảnh, bị nhốt ở Hợp Thể kỳ đỉnh phong, nếu có thể song tu với thân thể Thủy Đức Cộng Công thì sẽ dễ dàng bước qua bình cảnh này, xông lên Tam Tương cảnh, ngưng kết pháp tướng chân thân. Sau này con đường tu luyện tất sẽ thuận buồm xuôi gió, trở thành Nhân Hoàng trong vòng trăm năm cũng không nói chơi.
Chuyện cầu hôn với Hàn Nguyệt Cung, bất kể là công hay tư, hắn đều phải thúc đẩy. Về phần tình cảm với Tô Kiều Kiều, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, với hắn mà nói, đây chỉ là một giao dịch, giao dịch liên quan đến tiền đồ của hắn và Thái Dương Thần Cung.
Mà Diệp Húc xuất hiện không thể nghi ngờ là sẽ khiến này vụ giao dịch có nguy cơ sụp đổ.
"Mục nhi đừng lo."
Đông Hoàng Thương tuy rằng khiếp sợ với giá trị các món vật của Diệp Húc, lại vẫn bình tĩnh như trước, thấp giọng cười nói: "Cho dù hắn lấy ra nhiều sính lễ hơn nữa, cho dù hắn lấy ra cấm bảo, việc hôn nhân này vẫn chắc chắn như trước, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn. Thái Dương Thần Cung chúng ta và Hàn Nguyệt Cung không chỉ là đám hỏi, còn là kết minh, Ngọc Tiêu đại cung chủ tự nhiên hiểu được điểm ấy. Nàng muốn Hạo Thiên Đại Nhật Chân Kinh của Thái Dương Thần Cung, Thái Dương Thần Cung chúng ta cũng muốn Ngọc Thiềm Băng Cung Nguyệt Luân Kinh của Hàn Nguyệt Cung, chỉ có hai cung liên kết, mới có thể cùng tạo nên hai vị Vu Hoàng, nàng tự nhiên có thể quyết đoán!"
"Thằng khốn này, khó trách không cho ta Tây Hoàng Cầm, hóa ra là một bộ Nhân Hoàng chi bảo, định đem làm sính lễ. Hắn ta cũng thật hào phóng ghê…"
Triều Công Thiều cũng âm thầm líu lưỡi, Diệp Húc ra tay, ngay cả lão nhìn cũng hết hồn. Bốn món nhân hoàng chi bảo gần với cấm bảo, lão có thể lấy ra, nhưng nếu là một bộ nhân hoàng chi bảo, Triều Công Thiều cũng chịu.
"Đại cung chủ, hay là lần này ngài còn có lý do đưa đẩy?"
Triều Công Thiều áp chế khiếp sợ trong lòng, cười ha ha: "Nếu muốn nói lý do, đại cung chủ sao không nói Hàn Nguyệt Cung nhìn trúng Hạo Thiên Đại Nhật Chân Kinh của Thái Dương Thần Cung, việc hôn nhân này hai nhà các người đã sớm quyết định?"
Ngọc Tiêu cung chủ trầm ngâm một lát, vẻ mặt cười cười, thở dài, áy náy nói: "Triều Công thứ lỗi, Hàn Nguyệt Cung ta quả thật cực kỳ ngưỡng mộ Hạo Thiên Đại Nhật Chân Kinh của Thái Dương Thần Cung. Triều Công, ngài cũng biết, thế gian có truyền thuyết, nếu có thể kết hợp tâm pháp hai cung, sẽ tạo thành một tâm pháp nhất đẳng thiên hạ! Bởi vậy, bất kể quý tông lấy ra sính lễ gì khiến người ta tâm động, việc hôn nhân này ta thủy chung không thểđáp ứng. Diệp công tử, Triều Công, mời nhị vị trở vềđi. Đến khi Kiều Kiều và Đông Hoàng công tửđại hôn, mong hai vị nể mặt, đến uống một chén rượu mừng." Nguồn: https://truyenfull.vn
"Vô sỉ!"
Triều Công Thiều lập tức không nhịn được, chửi ầm lên: "Tiểu bì nương, ngươi sớm nói điều động nội bộ không phải xong rồi sao, làm gì phải nói nhiều như vậy? Rượu mừng này, lão tử không uống cũng thế, đỡ phải đau răng!"
Ngọc Tiêu cung chủ mặt sắc chuyển lạnh, phất tay áo một cái, cười lạnh nói: "Triều Công, ta niệm tình ngươi là tiền bối, bởi vậy nhiều phen nhường nhịn, tuy vậy nơi này là Hàn Nguyệt Cung, không tới phiên ngươi tới giương oai! Tiễn khách!"
Nàng vẻ mặt sương lạnh, mặt trăng phía sau chuyển động, tòa Tam Tiêu Điện này thậm chí Quảng Hàn Cung cũng đều dao động, khí tức cấm bảo mơ hồ tràn ngập, hiển nhiên nếu Triều Công Thiều và Diệp Húc không đi, nàng liền tự mình ra tay, ném hai người xuất cung.
Diệp Húc tuy rằng thực lực mạnh mẽ, Triều Công Thiều tuy rằng là nhân hoàng, nhưng ở trước mặt đại cung chủ Hàn Nguyệt Cung, chỉ sợ ngay cả một chiêu cũng không xuất ra được!
"Cung chủ chậm đã."
Diệp Húc hít vào một hơi thật dài, hạ giọng nói: "Hàn Nguyệt Cung muốn tâm pháp Hạo Thiên Đại Nhật Chân Kinh, cần gì đi tìm Thái Dương Thần Cung? Tâm pháp này, vãn bối cũng có."
Phía sau hắn khí thế nở rộ, một luồng khí thuần dương oanh kích hư không, chỉ thấy cột khí xuyên thủng hư không, trong cửa động tối như mực, một chút ánh sáng xuất hiện, chút ánh sáng ấy càng lúc càng lớn, kịch liệt mở rộng, trong chớp mắt liền hóa thành một hỏa cầu thật lớn, thái dương chân hỏa như vàng nấu sôi vô cùng nồng đậm, lưu động trong hỏa cầu.
Hỏa cầu này ong ong chuyển động, mở rộng ra phía ngoài, một dặm, mười dặm, trăm dặm... Trong nháy mắt, liền hóa thành ngàn dặm nắng gắt, trên không Tam Tiêu Điện ầm vang chuyển động, trong nắng gắt, từng con Tam Túc Kim Ô bay ra, mười con bay chung quanh mặt trời, trong phút chốc khí nguyệt hàn lạnh lạnh thanh thanh trong Tam Tiêu Điện biến mất, thay vào đó là nhiệt lưu cuồn cuộn, khí dương ấm áp!
Luân liệt nhật của Diệp Húc xuất hiện, chỉ nghe tiếng ong ong vang không dứt bên tai, chỉ thấy phía sau Tam Tiêu cung chủ, nhiều đệ tử của Hàn Nguyệt Cung không kìm nổi khí cơ cảm ứng, từng vòng trăng sáng từ trong cơ thể bay ra, chuyển động chung quanh mặt trời, ngọc thiềm phun ra nuốt vào ra ánh trăng, cùng Tam Túc Kim Ô trao đổi khí tức âm dương, thủy nhũ giao hòa, tình cảnh cực kỳ tráng lệ.
"Ngọc Tiêu cung chủ, chỉ cần cung chủ đồng ý hứa gả Kiều Kiều cho ta, vãn bối chẳng những dâng lên Hạo Thiên Đại Nhật Chân Kinh, còn dâng lên cả Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh mà Thiên ĐếĐông Hoàng gia tu luyện, hơn Hạo Thiên Đại Nhật Chân Kinh không hề ít, không biết ý cung chủ thế nào?" Trên đỉnh đầu Diệp Húc hàng trăm mặt trăng vờn quanh mặt trời mà đi, hắn cao giọng nói.
"Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh!"
Đông Hoàng Thương một ngụm lửa giận từ trong miệng phun ra, rốt cuộc không nhịn được, nổi trận lôi đình, giận dữ hét: "Khốn khiếp! Ngươi dám dùng nhất mạch tâm pháp của Đông Hoàng ta làm lễ vật, tiểu tử, cho dù ngươi là đệ tử của Ứng Tông Đạo, cũng chắc chắn chết không thể nghi ngờ!"
Những đệ tử khác của Thái Dương Thần Cung lại giận dữ, bất kể là Hạo Thiên Đại Nhật Chân Kinh, hay là Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh, đều là bí mật bất truyền của Thái Dương Thần Cung, chẳng qua Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh chất lượng càng tốt hơn, vượt xa Hạo Thiên Đại Nhật Chân Kinh. Lần này Thái Dương Thần Cung vì cùng Hàn Nguyệt Cung kết minh, mới nhịn đau xuất ra Hạo Thiên Đại Nhật Chân Kinh, định bồi dưỡng Đông Hoàng Mục thành Vu Hoàng, về phần Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh, chỉ có Thánh chủ của Thái Dương Thần Cung mới có thể tu luyện, bọn họ căn bản không được lấy ra.
Không nghĩ tới Diệp Húc vì cầu hôn, lại dùng tới hai đại cấm pháp của Thái Dương Thần Cung bọn họ để cầu hôn, quả thực chính là trước mặt mọi người đánh mất thể diện của Thái Dương Thần Cung bọn họ, hơn nữa là một cái tát lại thêm một cái tát, một tiếng so với một tiếng còn vang hơn!
Ngọc Tiêu cung chủ cũng không kìm nổi động tâm, nghe đồn, cấm pháp trấn cung Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh của Thái Dương Thần Cung cùng với cấm pháp khác bất đồng, cấm pháp khác phần lớn là thiên đạo truyền lại, có tất cả chín tầng, tu luyện đến cảnh giới Nhân Hoàng, Vu Hoàng và Thánh Hoàng sẽ không thể tiếp tục được nữa.
Mà Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh lại không dừng ở chín tầng, cấm pháp này nghe nói có mười tầng thậm chí mười một tầng, có thểđể người ta tu luyện đến cảnh giới không thể tưởng tượng được, thậm chí đến vấn đỉnh Thiên Đế vị!
Nếu Diệp Húc đem tất cả cấm pháp này cho Hàn Nguyệt Cung biết, mượn Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh để suy diễn Ngọc Thiềm Băng Cung Nguyệt Luân Kinh, tất có thể khiến cấm pháp Hàn Nguyệt Cung tăng một tầng, vững vàng áp chế Thái Dương Thần Cung và Chu Thiên Tinh Cung!
Ngọc Tiêu cung chủ ánh mắt chớp động, mỉm cười nói: "Bộ cấm pháp này của Diệp công tử, chắc không đầy đủ?"
Diệp Húc yên lặng gật đầu.
"Thật sự là khiến người ta khó có thể quyết định a..."
Ngọc Tiêu cung chủ thở dài, áy náy nói: "Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh tất nhiên là tốt, đáng tiếc không được đầy đủ, hơn nữa càng đáng tiếc chính là, Hoàng Tuyền Thánh Tông không phải Thái Dương Thần Cung."
Đông Hoàng Thương triệt để nhẹ nhàng thở ra, cười ha ha: "Không sai, Hoàng Tuyền Ma Tông dù sao cũng là môn phái hạng tư trong lục phái, sao có thể và so ngang với Thái Dương Thần Cung?"
Diệp Húc từ từ thở ra, sắc mặt hờ hững, phất tay áo, chỉ thấy các loại vu bảo bay múa đầy trời, sáu cành linh mạch thuần dương, tất cảđều bị hắn thu, như trước gửi trong ngọc lầu, hạ giọng nói: "Cung chủ, ta cùng với Kiều Kiều từ nhỏ thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt. Xin cung chủ mời nàng ra gặp, nếu nàng cam nguyện gả cho Thái Dương Thần Cung, Diệp mỗ không còn lời nào để nói, liền xoay người đi, tuyệt không giằng co. Nếu nàng muốn gả cho ta, mong cung chủ thành toàn."
"Kiều Kiều đang bế quan khổ tu, xin Diệp công tử thứ lỗi."
Ngọc Tiêu cung chủ vẻ mặt tươi cười như hoa, nói: "Diệp công tử cũng là nhân trung long phượng, đệ tử Hàn Nguyệt Cung ta xuất sắc rất nhiều, cũng có tư chất không kém gì Kiều Kiều, nếu công tử vừa ý người nào, đừng ngại nói với ta."
"Nói cách khác, bất kể ta nói gì, lấy ra sính lễ gì, cung chủ cũng không sẽ đem Kiều Kiều hứa gả cho ta?"
Lửa giận trong lòng Diệp Húc tăng đến cực điểm, ánh mắt phát lạnh, thản nhiên nói: "Hay là Kiều Kiều bị cung chủ giam lỏng? Vì sao ngay cả bảo nàng đi ra cùng ta gặp mặt cũng không dám?"
"Diệp công tử, ngươi quá làm càn!"
Ngọc Tiêu cung chủ hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Nơi này là Hàn Nguyệt Cung, không là Hoàng Tuyền Ma Tông của các người, Kiều Kiều chính là đệ tử bản cung, bản cung muốn nàng gả cho ai, nàng liền chỉ có thể gả cho người đó! Ở Hàn Nguyệt Cung, bất cứ kẻ nào cũng không thể vi phạm ý của bản cung! Diệp công tử, Triều Công, nơi này không chào đón các người, mời hai vị lập tức rời khỏi!"
"Bát bà!" Diệp Húc trong lòng giận dữ, mặt không đổi sắc, mỉm cười nói
Ngọc Tiêu cung chủ nghe thế, suy nghĩ rối loạn, khó có thể tin nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói ngươi là bát bà chết tiệt, lão biến thái gả không được."
Diệp Húc mặt mang ý cười ấm áp, hạ giọng nói: "Ta nhịn lại nhịn, ngươi lại tìm mọi cách làm khó dễ. Nếu không phải thấy ngươi là sư tôn của Kiều Kiều, ta đã sớm một quyền đánh vào khuôn mặt khiến người ta buồn nôn của ngươi..."
Triều Công Thiều trán đổ mồ hôi lạnh, vội vàng kéo hắn lại, hướng ra ngoài Tam Tiêu Điện, ha ha cười nói: "Tiểu tử thối, cái gì bát bà cửu bà, nhanh cùng lão tử về nhà!"
"Lão bát bà, ai dám chia rẽ ta và Kiều Kiều, ta liền khiến người đó hối hận cảđời!"
Diệp Húc lửa giận ngập trời, lại như trước mặt mang ý cười, cất cao giọng nói: "Lão bát bà, ngươi đem Kiều Kiều gả cho ai, ta liền giết người! Ngươi gả một, ta liền giết một!"
Ngọc Tiêu cung chủ tức giận đến hai tay run rẩy, trong lòng giận dữ, nâng ngón tay chỉ hắn, nói không ra lời.
Triều Công Thiều cuống quít che miệng hắn, lôi túm, kéo ra khỏi Tam Tiêu Điện, đi ra Hàn Nguyệt Cung, cả giận nói: "Tiểu tử thối, ngươi không muốn sống nữa? Ngươi không muốn, lão tử muốn!"
"Lão yêu bà gả không nổi kia, Kiều Kiều là nữ nhân của ta, phải lập gia đình liền chỉ có thể gả cho ta, ngươi dám bức nàng gả cho người khác, ta liền tàn sát Hàn Nguyệt Cung các ngươi, diệt cả nhà ngươi!" Diệp Húc chân nguyên chấn động, không cần dùng tài hùng biện, liền tự nhiên có tiếng ầm vang truyền ra, trong Tam Tiêu Điện vang dội không ngớt, đinh tai nhức óc.
Triều Công Thiều âm thầm kêu khổ, vội vàng che tu vi hắn lại, khiến hắn không thể lên tiếng.
Đông Hoàng Thương cười ha ha, gào thét đuổi theo hai người, điềm nhiên nói: "Diệp thiếu bảo, ngươi nhục mạ Hàn Nguyệt Cung chủ, tội đáng chết vạn lần, hôm nay nơi này là nơi các ngươi táng thân! Triều lão quỷ, ngươi cho là các ngươi còn có thể sống rời khỏi Hàn Nguyệt Cung sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...