Độc Bộ Thiên Hạ

Thiên Bằng Đại Thánh, Trang Đạo Cổ, Bì Thiên Nô, ai cũng là kỳ tài ngút trời, tâm cao khí ngạo, những kẻ này nghe được lời của Diệp Húc, tức giận đến sôi máu, hận không thể lập tức bắt giữ hắn, dạy dỗ một phen.

“Diệp Thiếu Bảo, ngươi chạy khỏi tay Hạ gia, không ngờ còn dám xuất hiện ở chỗ này. Dù ta với ngươi không chết không ngừng, nhưng cũng không thể không bội phục dũng khí của ngươi.” Thiên Bằng Đại Thánh cất tiếng cười to, giơ ngón tay cái lên với Diệp Húc.

“Thiên Bằng Đại Thánh khen trật rồi.” Diệp Húc mỉm cười đáp lễ.

Đặng Nguyên Giác bước nhanh đến, cười lạnh nói: “Diệp Thiếu Bảo, hôm nay ta sẽ thay Thánh Tông diệt trừ con sâu mọt nhà ngươi!”

Sau lưng hắn ta đột nhiên hiện ra một con sông Hoàng Tuyền lớn, tung hoành hơn trăm dặm, sóng nước mênh mông, đại khí ào ào.

Đặng Nguyên Giác chính là một trong Ma Tông tam kiệt, là đệ tử thứ bốn của Ứng Tông Đạo, nổi danh với Vinh Lâm, Hầu Nhân Vực, thực lực cực kỳ dũng mãnh, không hề kém Lý Tông Sơn.

Ở một phía khác, Hầu Nhân Vực đứng cách đó không xa, vẫn phong khinh vân đạm như trước, dường như không hề quan tâm tới tất cả những gì đang xảy ra.

Mà trong Ma Tông tam kiệt, y là thâm trầm nhất.

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Đặng sư điệt, ngươi phải nhớ kỹ một chuyện, ta vẫn là sư thúc của ngươi. Ngươi lấy dưới phạm thượng, tội đáng muôn chết, nhưng niệm ngươi là sư điệt ta, tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát. Hôm nay ta sẽ thay Ứng sư huynh dạy dỗ tên đồ đệ bất hiếu nhà ngươi!”

Hắn đột nhiên bước ra phía trước một bước, khí thế hoàn toàn buông ra, ngọc thụ chống trời, mặt trời luân hồi. Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, Hoàng Tuyền trăm dặm sau lưng Đặng Nguyên Giác đã bị khí thế của hắn đánh cho cuồn cuộn nổi sóng, nước động không ngừng.

“Quỳ xuống cho ta!”

Diệp Húc quát lớn, giơ một tay ra đè tới Đặng Nguyên Giác!

Ầm ầm!

Bàn tay ấy của Diệp Húc thò ra, to như trời cao, năm ngón tay như núi, hạ xuống liền đánh cho Hoàng Tuyền trăm dặm của Đặng Nguyên Giác tan ra!

Thiên Bằng Đại Thánh thần sắc khẽ động, lộ ra vẻ kinh nghi bất định.

Trang Đạo Cổ ánh mắt lóe ra, trong Đại Phạm Lôi Âm Tự sau lưng, phạm âm vang lên, tâm tình lại không yên lặng được.

Lúc trước bọn họ từng giao thủ với Diệp Húc, biết rõ thực lực y, nhưng cách đã nửa năm, Diệp Húc ra tay còn mạnh hơn trước không biết bao nhiêu. Bàn tay đó của Diệp Húc hạ xuống, ngay cả bọn họ không nhịn được biến sắc.

“Khó trách Diệp Thiếu Bảo dám đến Phù Đồ thánh thành, hóa ra thực lức hắn đại tiến…”

Nhân La Toa vội vàng đi đến cạnh Nhân Đà La, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Húc, trong mắt thần thái liên liên, thầm nhủ: “Hắn ta thật sự mạnh như vậy, khó trách nói hắn muốn đi cũng không ai có thể giữ lại… Ca ca ta nói, trong những người trẻ tuổi, hắn có thể xếp trong mười người đứng đầu, quả không sai…”

Các cao thủ vương tộc Ma tộc khác nhìn thấy cũng sắc mặt kịch biến, chiêu thức ấy của Diệp Húc hạ xuống, thực lực mạnh khiến cho nhiều người tự thẹn không bằng.

Ma tộc lấy cường giả vi tôn, thực lực càng mạnh thì lại càng được tôn trọng. Diệp Húc bày ra thực lực kinh người như thế, khiến cho rất nhiều vương tộc Ma tộc ác cảm với hắn liền không cánh mà bay.

Đặng Nguyên Giác trợn tròn đôi mắt, lộ ra thất kinh. Hắn ta vạn lần không ngờ rằng Diệp Húc lại mạnh như vậy, mạnh đến có thể một tay che trời!


“Bảo ta quỳ với ngươi sao? Diệp Thiếu Bảo, ngươi cho ngươi là ai?”

Đặng Nguyên Giác hét lớn, trên đỉnh đầu đột nhiên hiện ra một tòa Cao Hư Hoan Hỉ Huyền Hoàng lâu tám tầng. Bên trong ngọc lâu, từng món vu bảo ầm ầm bay ra, đao, phiên, cờ, bút, kiếm, bình, búa, luân, thuẫn, thuyền, mộc, long, đủ mọi loại, đủ mọi màu sắc gào thét bay lên, làm cho người ta hoa mắt, đều chém tới Diệp Húc!

Ma Tông tam kiệt, Vinh Lâm thắng ở tu vi tinh thuần, Hầu Nhân Vực thắng ở thân thể ngũ hành, mà Đặng Nguyên Giác thì nổi danh vì có nhiều vu bảo. Những vu bảo hắn cất giữ nhiều vô kể, chủng loại phức tạp, lúc này liền tế hết tất cả lên!

Chỉ thấy đủ loại vu bảo hiện ra giữa không trung, biến hóa như trăm ngọn núi lớn, tản ra uy năng vô cùng khủng bố, đánh đến Diệp Húc!

Trong những vu bảo này, nguyên thần chi bảo chiếm phần đông, trong đó có trọng bảo như Kiến Mộc Long Chương, thậm chí giữa nhiều vu bảo còn có một món tam tương chi bảo, Tây Mạc Phật Ấn!

Đặng Nguyên Giác cũng là hạng người thiên tài, hắn ta lấy được Tây Mạc Phật Ấn từ trong một di tích thượng cổ. Trong cái ấn này phong ấn xá lợi tử của một vị đại phật, uy lực cực mạnh, bị hắn cho trà trộn vào trong đám nguyên thần chi bảo và trọng bảo, uy lực không hiện, định khi đến gần rồi thì cho Diệp Húc một kích trí mạng!

“Đặng Nguyên Giác, ta bảo ngươi quỳ, ngươi còn dám phản kháng?”

Diệp Húc không quan tâm đủ loại vu bảo đang bay tới kia, bàn tay tiếp tục hạ xuống.

Những vu bảo đó gào thét mà đến, nghiền nát hư không. Diệp Húc đột nhiên há miệng hút một cái, chỉ thấy vu bảo bay đầy trời kia càng lúc càng nhỏ, bị hắn một hơi hút hết vào bụng, chớp mắt liền luyện hóa hết!

Oành!

Tây Mạc Phật Ấn bỗng bộc phát ra uy áp khủng bố, cái đại ấn này được Đặng Nguyên Giác kích phát tất cả uy năng. Chỉ thấy nó hóa thành một vị cổ phật, ầm ầm ngồi lên đỉnh đầu Diệp Húc, răng rắc một tiếng đè sập hư không!

Diệp Húc cười lạnh, một bàn tay khác giơ ra bắt lấy cái tam tương chi bảo này, nắm cho vị cổ phật này càng lúc càng nhỏ lại, từ to như núi lớn niết lại chỉ còn bằng nắm tay, lập tức há miệng nuốt món tam tương chi bảo này vào!

Vù!

Diệp Húc há miệng phun ra, chỉ thấy từ trong miệng hắn phun ra những con dị thú thượng cổ, ước chừng hơn trăm con, đều lao vào trong chín cái đại đỉnh.

Trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã luyện hóa đi hơn trăm món nguyên thần chi bảo, chỉ để lại nguyên thần để chú luyện nâng cao uy năng cửu đỉnh!

Cửu đỉnh của hắn càng dung nhập nhiều nguyên thần, uy lực càng mạnh. Lúc này Diệp Húc đem hơn trăm nguyên thần dị thú thượng cổ dung nhập vào trong cửu đỉnh, khiến uy năng của chín cái đại đỉnh gần như tăng lên gấp đôi!

“Mẹ nó, có cần phải hung tàn vậy không?”

Chín ngàn con mắt sau đầu Bì Thiên Nô trừng đến tròn xoe, thốt ra một câu. Hắn ta không nhịn được rùng mình một cái, thầm nói: “Vừa rồi lão tử còn định khiêu chiến với hắn ta, may mà chưa khiêu chiến, nếu không lão tử cũng không đủ cho hắn nhai một miếng…”

Những cao thủ Ma tộc trẻ tuổi khác sắc mặt lại càng ngưng trọng, nhìn về phía Diệp Húc lộ ra vẻ kiêng kị.

Diệp Húc mạnh, đối với tuyệt đại đa số người trong bọn họ mà nói, gần như là áp đảo hết, nếu đổi thành bọn họ, chỉ sợ còn chật vật hơn hẳn Đặng Nguyên Giác.

Cùng lúc đó, bàn tay Diệp Húc cuối cùng cũng hạ xuống đỉnh đầu Đặng Nguyên Giác.

Đặng Nguyên Giác rống giận lên tục, thậm chí tế cả nguyên thần của mình lên để chống cực thủ chưởng của Diệp Húc hạ xuống. Nhưng nguyên thần của hắn vừa lộ ra liền bị Diệp Húc ép cho tan tác, không thể không lùi về trong cơ thể.


Hai đầu gối hắn ta khuỵu dần xuống, vô cùng khuất nhục quỳ gối trước mặt Diệp Húc. Mặt hắn ta đỏ bừng, đôi mắt phun lửa, nước mắt giàn giụa, trước mắt một mảnh mơ hồ.

“Đặng sư điệt, ta không giết ngươi.”

Diệp Húc khẽ mỉm cười, đột nhiên bốp một tiếng tát một cái thật mạnh lên mặt Đặng Nguyên Giác.

Cái tát này hắn không hề dùng một chút pháp lực nào, tiếng tát vang lên, nhưng lại không hề đả thương Đặng Nguyên Giác chút nào.

“Nhưng mà, vẫn phải giáo huấn, khiến ngươi biết, Hoàng Tuyền Thánh Tông ta không phải là không có quy củ.” Diệp Húc thu tay lại, thản nhiên nói.

Đằng Nguyên Giác ngây ra, ngẩn ngơ quỳ tại đó. Một cái tát này của Diệp Húc tuy không dùng bất cứ sức mạnh nào, nhưng lại như một chiêu hùng mạnh nhất, trực tiếp đả kích trái tim hắn, để lại cho hắn ta một dấu vết không thể xóa nhòa, khiến cả đời này hắn cũng không thể ngẩng đầu lên làm người được nữa!

Đám người Thiên Bằng Đại Thánh thương hại liếc hắn ta một cái, thầm nghĩ: “Đặng Nguyên Giác, một trong Ma Tông tam kiệt, chỉ sợ cuộc đời này hoàn toàn xong rồi…”

“Thanh danh một đời này của hắn đã bị hủy, đã quỳ một lần e là cả đời này cũng không đứng dậy được nữa…”

Trang Đạo Cổ thở dài, liếc Diệp Húc, thầm nghĩ: “Không ngờ nửa năm không gặp, Diệp Thiếu Bảo đã mạnh thế này. Nhưng ta cũng không hề kém, nửa năm này, thực lực và tu vi của ta đều tinh tiến, chưa chắc sẽ yếu hơn hắn…”

“Còn ai muốn đánh một trận với ta nữa?”

Diệp Húc nhìn quanh một vòng, hạ giọng nói: “Kỳ thật các ngươi có thể cùng xông lên, ta không ngại giải quyết cả đám.”

Mọi người im lặng, tuy bọn họ đều tâm cao khí ngạo, kiệt ngạo bất tuân, nhưng Diệp Húc mạnh như thế, thủ đoạn ác như vậy, làm cho đám người sợ rằng sẽ rơi vào kết cục như Đặng Nguyên Giác.

Thiên Bằng Đại Thánh chớp đôi mắt, khí thế trên người càng lúc càng mạnh. Tuy Diệp Húc thể hiện mạnh mẽ như thế, nhưng y vẫn tin rằng có thể đấu một trận với Diệp Húc.

Ở trong yêu tộc, y được xưng là đại thánh, thực lực mạnh cũng không hề đơn giản như khi thể hiện ở Hoành Đoạn sơn mạch. Lần đó y giao thủ với Diệp Húc, vẫn chưa dùng bất cứ vu bảo nào, chỉ dựa vào sự mạnh mẽ của thân thể.

Đại Phạm Lôi Âm Tự sau lưng Trang Đạo Cổ cũng truyền đến từng tiếng chuông du dương, hắn ta áo vải phất phới, khí thế ngưng tụ. Thực lực của hắn cũng cực kỳ mạnh, cũng còn nhiều thủ đoạn chưa hề dùng ra.

Hai người bọn họ có tu vi nổi tiếng ở trong những cao thủ trẻ tuổi, chính là cường giả trong cường giả, cũng cho là mình chẳng hề thua kém Diệp Húc một chút nào.

“Nhân tộc thật quá kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại. Ở Phù Đồ thánh thành ta lại dám làm xằng làm bậy như vậy.” Thiên Bằng Đại Thánh đang định động thủ, đột nhiên một giọng nói truyền đến.

Chỉ thấy một gã nam tử mặc hoa phục chầm chậm bước tới, khí thế sau lưng hình thành một thế giới như mưa hoa, bay lả tả, đẹp không sao tả xiết.

Người này như được vây trong nhiều loại hoa, một đường phiêu hương, nhưng ánh mắt gã lại cực kỳ linh hoạt sắc bén, liếc mọi người một cái, sau đó dừng ở trên người Diệp Húc.

Đám cường giả Ma tộc trẻ tuổi nhìn thấy người này, đều rùng mình: “Hầu La Thái tử!”


“Diệp huynh, vị này chính là con trai Điện chủ Diêm Ma Thần Điện ta, Hầu La thái tử, có được huyết thống hoàng tộc.” Nhân Đà La khẽ nói.

Diệp Húc đánh giá vị Hầu La thái tử này, chỉ thấy người này tuổi không lớn nhưng lại sâu không lường được, trong lòng không khỏi kinh hãi: “Thực lực người này, ở trong tất cả những tên Ma tộc trẻ tuổi nơi đây, hắn ta là mạnh nhất!”

Ma tộc không hề có truyền thừa như ngọc lâu bảo tháp linh tinh, phương thức tu luyện của bọn họ cũng rất khác nhân loại, chính là dựa vào luân hải.

Huyết thống càng cao, luân hải càng lớn, thành tựu cũng càng không tầm thường.

Hầu La thái tử thân là hoàng tộc trong Ma tộc, trên thiên tiên liền cao hơn người một bậc, thực lực cực kỳ hùng mạnh, thậm chí khiến Diệp Húc phải kiêng kị một phần.

Huống chi, Hầu La thái tử thân là con trai của Điện chủ Diêm ma Thần Địa, địa vị cao cả, trên người không thể không có vu bảo hùng mạnh. Vu bảo có tác dụng rất lớn với vu sĩ, thậm chí có thể khiến cho vu sĩ phát huy ra thực lực vượt xa người thường!

Mà trên người Hầu La thái tử, mơ hồ truyền đến sức mạnh khủng bố phát ra, hiển nhiên là một món vu bảo cực kỳ mạnh mẽ!

“Hạ gia xâm lấn Hằng Cổ Ma Vực ta chính là vì giết ngươi?”

Ánh mắt Hầu La thái tử dừng trên người Diệp Húc, ánh mắt hắn ta như có thật chất, không ngờ khiến cho Diệp Húc cảm thấy cháy bỏng. Đây là do thực lực của hắn ta quá mạnh, mạnh đến ánh mắt cũng có lực sát thương!

Diệp Húc sắc mặt ngưng trọng, ở trong tất cả cao thủ trẻ tuổi mà hắn gặp được, chỉ sợ có rất ít người mới có thể so sánh với vị Hầu La thái tử này.

Hiên Viên Vô Khuyết xem như là một, Thạch Tinh Hải cùng Đông Hoàng Mục cũng ở trong số đó.

Hiên Viên Vô Khuyết nắm trong tay Binh Chủ Kỳ là một món Nhân hoàng chi bảo, uy lực của nó đủ đề bù lại cho tu vi hắn ta chưa đủ.

Thạch Tinh Hải tu luyện Chu Thiên Tinh Đấu Nguyên Thần, có được nguyên thần nhiều không thể tưởng tượng được, thực lực mạnh mẽ. Đương nhiên, hắn ta lại là con trai của Tinh Đế, trên người hẳn là cũng có vu bảo quan trọng hộ thân.

Mà Đông Hoàng Mục thì là kỳ tài có tốc độ tu luyện không hề kém Diệp Húc, mà người này lại tiến vào Thái Dương Thần Cung tu luyện, chỉ sợ thực lực hắn ta vẫn đang không ngừng tăng lên.

Hầu La thái tử có thể đặt song song, cũng có thể thấy được một phần nào thực lực của hắn ta.

Ánh mắt Hầu La thái tử như điện, đảo qua người phần đông cao thủ Ma tộc, lạnh lùng nói: “Các ngươi nên biết, kẻ đáng chết không chỉ có một mình Diệp Thiếu Bảo đã dẫn Hạ gia tới Hằng Cổ Ma Vực ta. Mà đám nhân loại, đại vu yêu tộc đều tay dính máu tươi Ma tộc ta, những kẻ này, đều đáng chết!”

Mọi người rùng mình trong lòng, không khí dần trở nên ngưng trọng.

Khí thế Hầu La thái tử giống như một quốc gia phồn hoa, nhưng sát khí lại nặng hơn xa những tên ma tộc khác. Hắn nhìn về phía đám người Diệp Húc, Thiên Bằng Đại Thánh, ánh mắt lành lạnh, cười lạnh nói: “Hôm nay, bản vương không chỉ muốn giết Diệp Thiếu Bảo, các ngươi dù một kẻ cũng đừng mơ rời đi! Phù Đồ thánh thành sẽ là nơi chôn thây cho nhân loại yêu tộc đại vu các ngươi!”

Vừa rồi mọi người chẳng qua là đối phó một mình Diệp Húc, không khí cũng chẳng khẩn trương lắm, dù sao Diệp Húc chỉ có một mình, dù hắn có mạnh đến đâu cũng không thể hai tay địch lại bốn tay.

Mà vị Hầu La thái tử này vừa xuất hiện liền đem đầu mâu chỉ hướng đám vu sĩ nhân loại ở đây, khiến cho chủng tộc đối lập, không khí lập tức trở nên áp lực, nặng nề.

“Hầu La, ngươi chính là Thái tử của Diêm Ma Thần Điện, cũng không phải Thái tử của Nguyên Thủy Yêu Tông ta!”

Thiên Bằng Đại Thánh cười ha ha, hào khí ngút trời, bước nhanh ra trước, cười lạnh nói: “Đã lâu nghe thấy hoàng tộc trong Ma tộc có huyết thống cao quý, thực lực mạnh mẽ, ta thật muốn lĩnh giáo một hai!”

“Thiên Bằng, ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi!”

Ánh mắt Hầu La thái tử chớp lên, khí thế hai người ngút trời, đại chiến hết sức căng thẳng.

Oanh!


Một tòa Thiên đỉnh đột nhiên xé rác trời cao giáng xuống, uy áp vô cùng nặng đánh tới Phù Đồ thánh thành.

Luồng uy áp này chính là thiên uy, chấn co chư thiên rung lên. Mà Phù Đồ thánh thành lại ở dưới thiên uy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị Thiên đỉnh đè sập!

Ngay sau đó, Địa đỉnh, Dương đỉnh lần lượt xuất hiện, lơ lửng giữa không trung, giống như ba cái đại lục trôi nổi. Cự đỉnh trang nghiêm tượng trưng cho uy nghiêm tuyệt đại của Vu hoàng.

Nhưng ba món Nhân hoàng chi bảo này tuy mạnh, từng luồn uy áp cực mạnh đánh tới Phù Đồ thánh thành, tòa thánh thành này từ đầu đến cuối vẫn đứng sừng sững giữa núi tuyết, lù lù không sụp.

“Hạ gia cuối cùng cũng tới!”

Thiên Bằng Đại Thánh tản đi khí thế, cười lạnh nói: “Hầu La, ta tạm tha cho ngươi một mạng!”

Hầu La thái tử hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý mà lẩm bẩm: “Tòa Phù Đồ thánh thành này khắp nơi lưu lại huyết dịch hoàng tộc vương tộc ta. Không biết bao nhiêu cường giả Ma tộc từng ném đầu rải máu tươi ở nơi đây, lại từng có ba vị Vu hoàng trấn thủ, chống lại sự xâm chiếm của Nhân tộc, làm cho Phù Đồ thánh thành trở thành cấm địa! Hạ gia nghĩ dùng Thiên Địa Dương tam đỉnh là có thể chán sụp Phù Đồ thánh thành, quả là si tâm vọng tưởng!”

“Tả Gia Minh Tôn ở chỗ nào?” Một lão quái vật Hạ gia Tam Bất Diệt cảnh đột nhiên hiện ra bên cạnh Dương đỉnh, từ trên cao nhìn xuống Phù Đồ thánh thành, trầm giọng nói.

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lên, thấy ba khẩu đại đỉnh này tản ra uy năng khôn cùng khôn tận, sức mạnh mênh mông, truyền đến ngàn dặm, khiến tim hắn đập thình thịch: “Nếu có thể lấy ba cái đỉnh này dung nhập vào trong đỉnh của ta, cửu đỉnh của ta thấp nhất cũng có thể tăng lên làm Bất diệt chi bảo…”

“Hạ gia tam lão, các ngươi muốn chết thì cần gì phải nóng vội như thế?” Một giọng nói từ trong Phù Đồ thánh thành truyền đến, bình thản đến cực điểm.

Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy bên trong Phù Đồ thánh thành, một ảo ảnh cực lớn bay lên. Ảo ảnh này chính là Thiên Địa Pháp Tướng của đại vu Tam Bất Diệt cảnh Ma tộc, to lớn vô cùng, lập tức ảo ảnh biến mất, một bóng người phóng lên cao, nghênh hướng ba tòa đại đỉnh trên không trung.

Người này tóc dài mặc áo choàng, không hề giống Già La Minh Tôn cũng như vị Đại Minh Tôn Vương mà Diệp Húc luyện thành thân ngoại hóa thân kia. Ông ta phong thần tuấn lãng, dáng người cũng không cao như Già La Minh Tôn, so với người đàn ông trung niên bình thường không hề khác biệt.

Người đó chính là Tả Gia Minh Tôn, Đại Minh Tôn Vương của Diêm Ma Thần Điện. Ông ta cũng không có huyết thống hoàng tộc, mà là vương tộc họ Nhân, cùng họ với đám người Nhân Đà La Nhân La Toa.

Khí thế của ông cũng không mạnh liệt cho lắm, không làm cho người ta có cái cảm giác bá đạo như cường giả Tam Bất Diệt cảnh, mà công chính dịu êm, làm cho người ta thoải mái.

Từ trên người Ma tộc truyền đến cái loại cảm giác này, Diệp Húc vẫn là lần đầu tiên gặp được.

“Tả Gia Minh Tôn, Diêm Ma Thần Điện chỉ có một mình ngươi tới đây chịu chết sao?” Một gã cường giả Tam Bất Diệt cảnh Hạ gia đi ra Thiên đỉnh, trầm giọng hỏi.

“Hạ Trung Đường, một mình bản tôn chẳng lẽ còn không đủ để đối phó các ngươi?” Tả Gia Minh Tôn khẽ mỉm cười, nói.

Diệp Húc thầm kích động trong lòng, thầm nghĩ: “Chỉ cần Tả Gia Minh Tôn và Hạ gia tam lão động thủ, ta sẽ nhân cơ hội tế khởi lão Đại Minh Tôn Vương kia cướp lấy đại đỉnh Hạ gia!”

Lão già Hạ gia kia im lặng một lát, trầm giọng nói: “Tả Gia Minh Tôn, Hạ gia ta vốn không định mạo phạm quý điện. Chỉ cần ngươi giao Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo ra, Hạ gia ta sẽ đăng môn nhận lỗi, không nhất định phải đánh đánh giết giết, phân ra kết cục ngươi chết ta sống.”

Tả Gia Minh Tôn nghe vậy, lộ ra tâm động, quay đầu nhìn hướng Diệp Húc. Thực lực ông ta hùng mạnh, sớm đã nhìn thấy Diệp Húc và đám người kia xung đột, cũng sớm đã hiểu rõ Diệp Húc.

Huống hồ, ông ta cũng không nắm chắc một trận đấu với Hạ gia tam lão, sở dĩ khiêu chiến Hạ gia tam lão, chẳng qua là thấy Hạ gia tam lão điều khiển Thiên Địa Dương tam đỉnh đánh giết linh tinh trong Ma Vực, tức quá mới ra tay.

Nếu một đấu một, ông ta đương nhiên không sợ, nhưng Hạ gia một hơi xuất ra ba lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh, cùng ba món Nhân hoàng chi bảo, khiến ông ta không hề có phần thắng.

Diệp Húc thầm nhủ không ổn, quả nhiên, chỉ thấy lão già Hạ gia kia nương theo ánh mắt Tả Gia Minh Tôn nhìn hướng bên cạnh mình.

“Không xong!”

Lão già Hạ gia kia lập tức phát hiện ra Diệp Húc, lập tức bước một bước đi đến bên người Diệp Húc, ngửa mặt cười to, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi cuối cùng cũng lộ mặt, chết cho ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui