Diệp Húc và Hiên Viên Quang chạy quanh cướp đoạt hết thảy của cải trong thành một lần. Hiên Viên Quang dù sao cũng là người thành thật, mỗi lần thu đi một kiện bảo vật, đều kinh tâm động phách, nhắc tới nhắc lui một câu xin lỗi, trong lòng cảm giác áy náy gia tăng.
Diệp Húc cũng hiểu được hắn ngượng ngùng, thầm nghĩ: "Hiên Viên huynh ngay cả hai phần bảo vật cũng không thu đi, tám phần đều rơi vào trong tay ta. Hắn dù sao cũng là truyền nhân của Hiên Viên gia, thiên đế thế gia, thánh địa trong chính đạo, so với ta phúc hậu hơn nhiều. Nếu hắn tiếp tục đi theo ta, trời biết sẽ biến thành bộ dạng gì nữa?"
Hắn trong lòng không khỏi có chút chờ mong, không biết người thành thật này đi theo hắn, có thể biến thành một sự khác biệt ở trong Hiên Viên gia hay không?
"Nơi này không nên ở lâu, khẳng định có vu sĩ tới xem xét. Nếu như bọn họ phát hiện ra chúng ta lúc này, chỉ sợ là một hồi hiểu lầm."
Diệp Húc và Hiên Viên Quang bay nhanh rời khỏi Lạc Vương thành, hướng theo phương hướng Tần Khả Khanh và Tống Cao Đức hai người rời đi mà đuổi theo.
Hiên Viên Quang nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy khắp người Diệp Húc tràn ngập kim quang, bao phủ toàn thân, làm cho người ta nhìn không thấy rõ mặt, thầm nghĩ: "Diệp huynh đúng là cẩn thận, tuy nhiên, nơi này là cảnh nội của Đại Hán, khắp nơi đều có vu sĩ chính đạo. Ma danh của hắn hiển hách, náo tới thiên hạ đều nghe thấy tiếng, không biết bao nhiêu người nghĩ muốn lấy mạng của hắn, đích xác làm việc phải cẩn thận….Nhưng nói đi phải nói lại, ta tuy rằng nghe nói Diệp huynh tội ác tày trời, nhưng thế nào không thấy hắn làm qua chuyện gì xấu nhỉ?"
Hiên Viên Quang buồn bực dị thường, hắn lần đầu tiên rời khỏi Hiên Viên gia, liền gặp chuyện. Nghe nói Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo lão ma đầu này rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, tính toán đi tới di chỉ kinh đô cuối thời Thương.
Trong nhất thời thiên hạ chấn động, không biết bao nhiêu cường giả toan tính xuất động tính toán trên đường cướp sát lão ma đầu này.
Dọc theo đường đi Hiên Viên Quang nghe thấy không biết bao nhiêu tin đồn về Diệp Húc. Miêu tả Diệp Húc trở thành một lão ma tội lỗi chồng chất, không việc ác nào mà không làm. Nhưng hắn ở chung với Diệp Húc trong khoảng thời gian ngắn, lại không phát hiện ra Diệp Húc làm chuyện xấu gì cả.
"Diệp huynh làm những chuyện này, đều là xuất phát từ tình hình thực tế mà thôi, chỉ có điều lúc ra tay hơi có chút cực đoan một chút. Hắn ra tay cứu ta hai lần, đại nghĩa vô song, thấy thế nào cũng không giống một ma đầu, mà giống như bạn tốt tri giao có thể giao phó sau lưng cho hắn."
Hiên Viên Quang thầm nghĩ: "Người khác thấy thế nào, người khác nói thế nào, đều là râu ria, hắn là bằng hữu, ta định kết giao rồi! Ma đạo cũng không phải đều là người xấu, chính đạo cũng không phải tất cả đều là người tốt. Khó trách cha ta nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, lời này quả nhiên không sai, ta đi ra mấy ngày mà kiến thức đã tăng nhiều…"
Tốc độ của hai ngươi cực nhanh, một đường bay đi, đột nhiên nghe thấy thanh âm vang lên: "Hiên Viên huynh, Tống huynh, chúng ta ở trong này."
Thanh âm này từ trong một mảnh thâm sơn truyền tới, Diệp Húc và Hiên Viên Quang liếc nhau, nhất tề rơi xuống. Chỉ thấy Tống Cao Đức và Tần Khả Khanh hai người tránh ở bên trong một thung lũng, bốn phía chim hót líu lo, cũng yên tĩnh tao nhã vô cùng.
Cách đó không xa có một đầm nước, vách núi có một thác nước, tiếng động rầm rầm, rơi vào trong đầm nước, trông cực kỳ đẹp mắt.
"Kc không có đuổi theo?" Tống Cao Đức đánh giá khắp nơi, có chút khẩn trương nói.
Hiên Viên Quang lúc này đã đem chuyện ác đấu ở bên ngoài Lạc Vương thành kể lại một lần.
Tuy nhiên hắn che dấu thân phận thực sự của Diệp Húc, cũng không nói Diệp Húc tế khởi thần sát thứ nhất, mắt bắn ra thần quang. Chỉ nói Diệp Húc và kc ác chiến một hồi, liều chết đánh lui được hắn, đồng thời xương sườn cũng bị chặt đứt mấy cái, đầu gần như bị kc bóp nát. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Tần Khả Khanh đôi mắt đẹp trở nên phức tạp, kinh ngạc nhìn Diệp Húc, nghe thấy lời của Hiên Viên Quang nói, nàng có thể tưởng tượng ra chiến đấu lúc đó thảm thiết hung hiểm thế nào, có thể nói là sinh tử một đường.
"Tống tiền bối, Khả Khanh và tiền bối vốn chưa gặp mặt, lại được tiền bối cứu hộ. Khả Khanh không biết phải báo đáp thế nào, thậm chí ngay cả tính danh, thân phận thực sự Khả Khanh cũng không biết…" Nàng sắc mặt đau khổ, thở dài nói.
Diệp Húc khiêm tốn nói: "Chỉ là việc nhỏ, cần gì phải nói tới? Tần tiên tử không cần phải để trong lòng."
Thanh âm già nua của hắn vang lên, trong giọng nói lộ ra vẻ tang thường nhìn thấu thế sự, quả nhiên giống như thế ngoại cao nhân vậy.
Tống Cao Đức trợn mắt, trong lòng nói thầm: "Nếu là ngươi biết được thân phận thực sự của Diệp huynh, sự tình liền vui rồi…"
"Lần này tai họa lớn, kc mạo danh Khổng Thiếu Du, lẩn vào Lạc Vương thành, giết hại dân chúng toàn thành, một trăm ngàn nhân khẩu, mấy ngàn vu sĩ, giết hại không còn một ai! Thậm chí ngay cả đệ tử trung tâm của các đại thế gia cũng bị giết, nguyên thai nguyên thần bị luyện hóa. Tai họa này không phải nhỏ, tuyệt đối khiến cho Nguyên Thủy thánh tông, Hỗn Nguyên đạo tông, Khổng gia và các đại phái, thế gia tức giận vạn phần!"
Hiên Viên Quang chỉnh sắc nói: "Diệp huynh, Tống huynh, hắn còn muốn đem những chuyện này đổ lên đầu Diệp lão ma. Tuy nhiên ta và Tần tiên tử đều nhìn thấy trong mắt, tất nhiên không thể khiến cho hắn đắc ý được!"
Tần Khả Khanh dứt khoát nói: "kc làm chuyện đại sự như vậy, tội ác tày trời, ta lập tức trở lại sơn môn. Thông báo cho cao nhân Thánh Tông ta, đồng thời truyền khắp thiên hạ, mời các đại môn phái, thế gia đại phiệt, cùng nhau truy đuổi ma đầu kia!"
"Ta cũng phải trở lại nhà, thông báo cho cha ta biết được việc này!"
Hiên Viên Quang trầm giọng nói, lập tức liếc mắt nhìn Diệp Húc và Tống Cao Đức một cái: "kc làm chuyện ác tày trời như vậy, còn muốn đẩy lên đầu Diệp Thiếu Bảo. Tuy nhiên ta tuyệt đối không để cho hắn làm được chuyện này! Ta muốn cho hắn ở khắp thiên hạ này không còn có chỗ dung thân!"
Tần Khả Khanh đứng dậy, hướng tới Diệp Húc duyên dáng thi lễ, dịu dàng nói: "Tiền bối, Khả Khanh sắp trở lại nguyên thủy thánh tông, khẩn cầu tiền bối nhận lấy vật này."
Nàng lấy ra một cái mộc bài tinh xảo, mặt trên viết một chữ "Thánh", dịu dàng nói: "Cái này chính là tín vật của Thánh Tông ta, tên là Nguyên Thủy thánh lệnh, tổng cộng có mười miếng. Người cầm thánh lệnh này trong tay, tương đương với khách khanh trưởng lão của Thánh Tông ta. Cho dù là Úc Khách Sơn ta cũng chưa từng cho hắn lệnh này. Tiền bối với Thánh Tông ta có ân, lần này từ biệt, không biết bao giờ mới có thể nhìn thấy lại tiền bối, nghe tiền bối dạy bảo. Tiền bối nhận lấy thánh lệnh này, nếu khi nào gặp nạn, liền cầm thánh lệnh này đi tới Thánh tông, tất nhiên không có người nào dám ngăn trở."
"Nguyên thủy thánh lệnh?"
Diệp Húc giơ miếng thánh lệnh này lên, chỉ thấy chữ Thánh viết như rồng bay phượng múa, khí thế cực kỳ, dường như mình xâm nhập vào trong mộc bài, bất cừ lúc nào cũng có thể hóa rồng vậy, thoát lệnh mà đi, hóa thành long phượng bay mất.
Lệnh bài này cũng là một kiện vu bảo, tuy rằng không bằng hoàng tuyền thánh lệnh, nhưng tôn quý dị thường. Cầm lệnh này trong tay, thân phận siêu nhiên, có thể hoành hành không cố kỵ ở cảnh nội Đại Hán này, không cần lo lắng bị người đuổi giết.
Lúc này, hắn thu hồi lại nguyên thủy thánh lệnh, đã thấy Tần Khả Khanh kinh ngạc nhìn tay của hắn, không khỏi buồn bực nói: "Tay ta làm sao vậy…"
Tần Khả Khanh trong lòng khiếp sợ vạn phần, kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mặt đẹp nhìn quanh, liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái thật sâu, đứng dậy mà đi, cười khanh khách nói: "Tay tiền bối, làn da trơn bóng, trông không giống một lão nhân, ngược lại giống như một thiếu niên…"
Nàng nhẹ nhàng bay đi, không cố còn lại dư hương, lượn quanh không dứt.
"Tống tiền bối, ngươi lừa ta quá đắng nha, người ta còn tưởng rằng ngươi là lão hủ sắp chết, đức cao vọng trọng lão nhân. Lại không nghĩ tới ngươi lại trẻ tuổi như vậy, thậm chí chưa chắc đã lớn hơn Khả Khanh đâu!"
Dư âm của nàng truyền tới, du đãng trong không cốc nói: "Khả Khanh lần sau nhìn thấy tiền bối, nhất định phải thấy diện mạo thật của ngươi một lần!"
Diệp Húc khẽ mỉm cười, thanh âm vẫn già nua như trước lắc đầu nói: "Tần tiên tử, lão phu có vẻ trẻ tuổi, là bởi vì làn da lão phu được bảo dưỡng tốt…"
Tần Khả Khanh tốc độ cực nhanh, cũng không biết vị giai nhân như tiên tử kia có nghe thấy hay không.
"Làn da bảo được rất tốt…" Tống Cao Đức lắc đầu, sắc mặt cổ quái, trong lòng cảm giác quái dị. Nếu Tần Khả Khanh nhìn thấy diện mạo thật của Diệp Húc, đến lúc đó không biết cảm giác mất mác của nàng lớn tới mức nào.
"Diệp huynh, chúng ta hiện tại khởi hành thôi, đi tới Hiên Viên gia, như thế nào?" Hiên Viên Quang cười nói với Diệp Húc.
Tống Cao Đức kinh ngạc nói: "Hiên Viên huynh, ngươi gọi sai rồi, ta mới là Diệp Tần."
Hiên Viên Quang lườm hắn một cái, cười nói: "Các ngươi còn tính toán lừa ta bao lâu nữa? ta vừa rồi nghe thấy Diệp huynh chính mồm thừa nhận, hắn là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, nói vậy ngươi cũng không phải là Diệp Tần đi."
"Không sai, lão tử đi không cải danh, ngồi không đổi họ, ta là Tống Cao Đức, cao hiền của Vạn Kiếp Môn."
Tống Cao Đức da mặt dày đáng sợ, hướng Diệp Húc nói: "Hiên Viên huynh đã thấy được thân phận thật của chúng ta, có nên giết hắn diệt khẩu không?"
Hiên Viên Quang sợ tới mức nhảy dựng lên ba trượng cao, tức giận nói: "Khốn khiếp, vừa rồi ngươi còn xưng huynh gọi đệ với ta, hiện tại đã nghĩ tới giết người bịt miệng sao?"
Tống Cao Đức vội vàng vươn tay, ôm lấy đầu vai của hắn cười bồi nói: "Hiên Viên huynh, tiểu đệ là nói giỡn thôi." Dứt lời, hắn lại hướng tới Diệp Húc nháy mắt một cái, nhỏ giọng nói: "Thật sự không cần giết người bị miệng sao?"
Hiên Viên Quang gần như bị hắn làm cho tức giận muốn hộc máu tới nơi, hất mạnh tay hắn ra, tức giận nói: "Con bà nó, tốt xấu gì ba huynh đệ chúng ta đã từng đồng tâm hiệp lực qua…"
"Tống huynh là hay nói giỡn, Hiên Viên huynh đừng để ý."
Diệp Húc cười nói: "Đi tới Hiên Viên gia cũng tốt, kiến thức thế gia thiên đế một chút. Hiện giờ bên ngoài có không biết bao nhiêu người tìm ta, chờ lấy đầu của ta. Trước tiên để bọn họ tìm quanh một vòng, đợi khi bọn họ tìm tới sứt đầu mẻ trán, ta lại đi di chỉ kinh đô cuối thời Thương!"
"Di chỉ kinh đô cuối thời Thương…"
Hiên Viên Quang rùng mình một cái lắc đầu nói: "Diệp huynh, thật không dám dấu diếm, Di chỉ kinh đô cuối thời Thương là nơi hung hiểm, cũng không phải nơi mà ta với ngươi có thể tiến nào. Cho dù là tam tướng cảnh, tam bất diệt cảnh, đại vu, đi vào cũng là cửu tử nhất sinh! Nơi đó là một hoàng triều bị hủy diệt, nơi thiên nộ, là nơi thiên đế giải phóng lửa giận của mình. Là địa phương mà vu hoàng, đại vu nghịch thiên mà đi, trong đó hung hiểm, không phải vu sĩ bình thường có thể tưởng tượng ra được!"
Di chỉ kinh đô cuối thời Thương chính là chỗ táng thân của tuyệt đại bá chủ thượng cổ Đại Thương hoàng triều. Hoàng trụ nghịch thiên mà đi, lấy kiến mộc làm cơ sở, ý muốn thành lập thông thiên tháp, nối thẳng lên thiên giới, vấn đỉnh thiên giới vị.
Khi đó Đại Thương nhất thống thế giới, vô số vu hoang đại lục, vô số đại vu, vô số đại quân vu sĩ, chính là vương triều mạnh nhất lúc bấy giờ. Vu pháp phồn thịnh, so với hiện nay mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, đủ loại nhân tài, đủ loại thiên tài, đủ loại thân thể ngũ hành mạnh mẽ xuất hiện. Thậm chí vu hoàng cũng xuất hiện không ít vị, chính là một niên đại huy hoàng nhất.
Đó là một niên đại mà bất cứ vu sĩ nào chỉ cần suy nghĩ một chút cũng kích động tới phát run, thời thế cực thịnh.
Đáng tiếc, hành trình hoàng trụ nghịch thiên, chung quy làm thiên đế tức giận, thiên đế đánh xuống lửa giận. Đại Thương bị diệt, không biết bao nhiêu vu hoàng chết trận, vu pháp đánh rơi, cấm bảo phá nát.
Rốt cuộc, một hoàng triều thống nhất thế giới bị diệt, sau đó là Đại Chu hoàng triều, từ đầu tới cuối, cũng không có một hoàng triều nào đạt tới trình độ hưng thịnh như Đại Thương.
Di tích mai táng một hoàng triều như vậy, có thể nghĩ trong đó sẽ có hung hiểm cỡ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...