Lục nhãn kim thiềm bắn ra đầu lưỡi, từ ngoài trăm dặm tiến tới, bao vây lấy lâu thuyền, dùng sức mà đè nén, gần như nén lâu thuyền thành hai nửa. Lâu thuyền bị đầu lưỡi kéo thẳng về phía sau, tốc độ còn muốn gia tăng liên tục.
Lý Tú Anh kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trở nên tái nhợt. Lâu thuyền của của nàng, cho nên khi lâu thuyền bị hao tổn, ngay cả nàng cũng bị phản kích, chấn làm cho khí huyết sôi trào.
"Đoạn cho ta!"
Diệp Húc chợt quát một tiếng, tế khởi Thiên Cơ tán, hóa thành đại đao, hai tay cầm đao, hung hăng chém xuống đầu lưỡi kim thiềm. Chỉ thấy ánh lửa văng khắp nơi, với trình độ sắc bén của thiên cơ tán, không ngờ không gây ra một chút tổn thương nào cho lục nhãn kim thiềm.
Song chưởng của hắn rung lên trong lòng không khỏi kinh hãi, hắn hiểu rất rõ thiên cơ tán của mình sắc bén thế nào. Cho dù là thân thể mạnh mẽ như hắn cũng không dám để binh khí này bổ lên trên người mình. Không thể ngờ được thiên cơ tán sắc bén như vậy, hơn nữa còn sức mạnh của bản thân mình, cũng không thể làm thương tổn tới nguyên thần của Ngụy Hiên.
"Người này quá mạnh mẽ, ta còn xa mới là đối thủ!"
"Đi mau!"
Diệp Húc không chút chậm trễ, từ trong lâu thuyền nhảy ra ngoài. Chín đỉnh nhảy múa trên đầu hắn, trong đỉnh xuất hiện từng bàn tay to, nắm bắt hết thảy đám người Cung Ngọc Nương, Lý Tú Anh. Đại đao trong tay hắn phát ra những tiếng xèo xèo khanh khách, hóa thành một con thuyền con, tự động rời xuống chân hắn, chở đám người Diệp Húc bay đi.
Bọn họ vừa rời khỏi, sau lưng lục nhãn thiềm thừ thật lớn đột nhiên xuất hiệ. Nó mở cái miệng rộng của mình ra cắn xuống, chỉ thấy răng rắc một tiếng, không gian dường như bị cắn thủng một lỗ.
Thiềm thừ khép miệng lại, nhấc lên cơn lốc thậm chí làm tan đi cả đám mây trên không trung cách đó không xa.
Lâu thuyền bị con cóc lớn này một ngụm nuốt vào trong bụng. Trong nháy mắt đã bị luyện hóa thành cặn bã.
Con cóc lớn này quanh thân toàn màu vàng, trên lưng là một đám độc bao, mỗi một độc bao đều lớn nhỏ hơn chục mét, chảy ra độc dịch màu trắng. Sáu con mắt của nó mở ra mơ màng, khóe miệng lưu lại nước miếng, dường như bất luận cái gì cũng đều là đồ ăn ngon vậy.
Tòa linh phủ trấn áp linh phủ phong được con cóc lớn này cõng trên lưng, giống như không có bất luận sức nặng nào cả.
Đây là nguyên thần của Ngụy Hiên, lục nhãn kim thiềm, đã bị hắn tu luyện thành thực chất, khủng bố vô cùng.
"Các ngươi đã ra khỏi phạm vi thánh tông, còn muốn chạy khỏi tay ta sao?"
Ngụy Hiên đứng trên đỉnh đầu Kim Thiềm, có vẻ vô cùng nhỏ bé, bộ mặt âm trầm. Tâm niệm của hắn vừa động, thiềm thừ thả người nhảy lên, nhảy ra hơn mười dặm, đầu lưỡi hô một tiếng cuốn lấy con thuyền.
Lục nhãn kim thiềm tốc độ cực nhanh, không ngờ so với thiên cơ tán của Diệp Húc còn muốn nhanh hơn. Nó nhảy lên một cái, đúng là hơn mười dặm.
Đám người Cung Ngọc Nương, Lý Tú Anh nhìn đầu lưỡi này lại xoắn tới, sắc mặt trắng bệch, trong lòng đã hoảng sợ muốn chết.
"Chênh lệch quá lớn…" Vũ Văn Hạo hồn bay phách lạc nói.
Ba cô gái khác trong lòng một mảnh tuyệt vọng. Cường giả tam thần cảnh và Tam Đan cảnh có chênh lệch giống như cả một lạch trời vậy. Đám người Cung Ngọc Nương ở trước vu sĩ bình thường thì có thể nói là cường giả. Nhưng nếu ở trước mặt của Ngụy Hiên, lại như là một đám trẻ con mới học đi đường.
Loại chênh lệch này, làm cho người ta phải tuyệt vọng, làm cho người ta hít thở không thông. Bạn đang đọc truyện được tại
Bất luận vu bảo gì cũng là chênh lệch tuyệt đối, không có một chút tác dụng nào cả. Bọn họ luyện chế vu bảo, cái gì mà vu bảo cấp trấn giáo, trước mắt lục nhãn kim thiềm, chỉ là một món đồ chơi nhỏ, không chịu nổi một kích.
Đừng nói là vu bảo, cho dù là nguyên đan cũng sẽ bị kim thiềm một ngụm nuốt đi, nháy mắt hóa thành tro bụi.
Nguy cơ lâm đầu, Diệp Húc lúc này bình tĩnh dị thường. Hắn liều mạng thúc dục chân nguyên, thôi phát con thuyền này tới tốc độ nhanh nhất.
Xuy!
Đầu lưỡi thiềm thừ hạ xuống, hiểm hiểm đảo qua trên không trung thuyền con, giống như một cây roi lớn vô cùng. Nó run rẩy từ trên đỉnh đầu bọn họ bay qua, nhấc lên một trận kình phong, thậm chí thổi tới làm cho thân hình bọn họ đứng không vững.
"Đoạn!"
Ánh mắt của Diệp Húc chớp động, một đạo hào quang màu trắng như tuyết dâng lên, ngang ở trên đầu lưỡi của thiềm thừ. Chỉ nghe thấy xuy một tiếng, lục nhãn kim thiềm đầu lưỡi không ngờ bị hào quang này cắt ngang qua, chém thành hai đoạn!
Hào quang này cũng bị chấn bay đi, chân nguyên của Diệp Húc căn bản không thể khống chế được. Ngược lại hắn bị lực phản chấn làm khí huyết bốc lên.
"Kim tinh khí?"
Đằng sau truyền tới tiếng kinh ngạc của Ngụy Hiên, thanh âm cười dài của hắn truyền tới: "Không nghĩ tới ngươi còn có được loại dị bảo này, tuy nhiên hiện giờ nó thuộc về ta rồi!"
Đầu lưỡi bị gãy của lục nhãn kim thiềm đột nhiên hóa thành một kim thiềm khác với hình thể nhỏ hơn, nuốt kim tinh khí vào trong bụng, lập tức bay lên, dừng ở bên người Ngụy Hiên. Nó há mồm thu lại lũ kim tinh khí kia ra, lập tức hóa thành đầu lưỡi, dung nhập vào trong miệng kim thiềm.
"Ngụy sư huynh, kim tinh khí này ngươi thay ta bảo quản, hôm khác ta tự mình tới lấy!"
Diệp Húc kêu lên một tiếng đau đớn, không chế con thuyền với tốc độ càng kinh người bay đi, quát: "Ngọc Nương, Tú Anh, các ngươi còn không trợ giúp ta một tay?"
Ngụy Hiên nhận lấy kim tinh khí, lục nhãn kim thiềm hô nhảy lên, điềm nhiên nói: "Ngày khác? Các ngươi còn sống được tới ngày đó sao?"
Đám người Cung Ngọc Nương lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng đều tự tế khởi nguyên đan, đan đỉnh đều vận chuyển chân nguyên, liều mạng nhập vào bên trong thuyền con. Tốc độ của thuyền con này nhanh hơn, ầm ầm một tiếng phá vỡ trời cao, trong giây lát đã biến mất không thấy đâu!
"Tốc độ thật nhanh!"
Ngụy Hiên không khỏi thất thần một trận, thuyền con của Diệp Húc tốc độ cực nhanh, vượt xa tốc độ nguyên thần của hắn, căn bản là đuổi không kịp.
Hắn trầm ngâm một lát, cười lạnh nói: "Tiểu tử này bảo vật trên người không ít, sau khi giết hắn, liền hết thảy thuộc về ta. Cũng được, cho các ngươi sống tới ngày mai. Ta ngược lại muốn nhìn, tới chiến trường Tần Hàn này, các ngươi còn có thể trốn đi hướng nào?"
Thuyền con bỏ xa Ngụy Hiên, Diệp Húc bộ mặt âm trầm, yên lặng không nói gì.
Cung Ngọc Nương và Lý Tú Anh liếc nhau, không dám nói lời nào. Cảnh tượng vừa rồi làm cho bọn họ thật sự sợ hãi trong lòng. Nếu không phải Diệp Húc phản ứng đúng lúc, lúc này bọn họ đã táng thân trong bụng kim thiềm, biến thành dinh dưỡng cho nguyên thần của Ngụy Hiên.
"Cao thủ Tam Thần cảnh, hùng mạnh như vậy sao, hùng mạnh tới mức không thể chống đỡ được!"
Kim tinh khí loại bảo vật này cực kỳ hiếm thấy. Trong trụ quang đại trận có một khối kim tinh khí tu luyện thành yêu. Thậm chí ngay cả cường giả tam thần cảnh của nguyên thủy ma tông cũng bị chém giết một cách dễ dàng, xóa nhòa nguyên thần của đối phương.
Lũ kim tinh khí kia của Diệp Húc tuy rằng cực kỳ nhỏ bé, nhưng uy lực lại rất mạnh. Ngay cả nguyên thần của Ngụy Hiên cũng có thể mở ra, tuy nhiên đánh tiếc tu vi cảnh giới của hắn kém Ngụy Hiên quá xa, lớn không thể đo lường được. Tuy rằng mở ra đầu lưỡi kim thiềm, nhưng cũng bị lực phản chấn làm cho kim tinh khí thoát ly khỏi tay hắn, bị Ngụy Hiên thu đi.
Hắn cùng với Ngụy Hiên có một loại chênh lệch không thể chống lại được.
"Chúng ta có thể chạy thoát được cường giả tam thần cảnh như Ngụy Hiên, đều đã là rất giỏi rồi."
Cung Ngọc Nương cười nói: "Tiểu Diệp sư phụ, ta cùng Ngụy Hiên kém bao nhiêu cảnh giới, người biết không?"
Nàng dựng thẳng ngón tay nói: "Bảy mươi hai tiểu cảnh giới, tám đại cảnh giới! Ta hiện tại là nguyên đan cảnh, cách ba đại cảnh giới tam thai cảnh, ba đại cảnh giới tam dương cảnh, còn có tam thần cảnh hư thần kỳ, nguyên thần kỳ. Bảy mươi hai tiểu cảnh giới, tương đương hiện giờ ta đi đối phó với vu sĩ chưa tu luyện tới tam chân cảnh Chân nguyên kỳ, thổi một hơi liền có thể thổi chết đối phương rồi!"
Lý Tú Anh và nàng khó có một lần ý kiến đồng nhất nói: "Không sai, chúng ta có thể chạy thoát được tính mệnh trong tay Ngụy sư bá, truyền ra ngoài tuyệt đối không có ai tin tưởng. Huống chi Diệp sư thúc còn có thể đả thương được nguyên thần Ngụy Hiên. Về điểm này cho dù là cao thủ tam nguyên thần đi nữa cũng không dám khoe khoang mình có thể làm được!"
"Thương tới nguyên thần của hắn cũng không phải là công lao của ta!"
Diệp Húc lắc lắc đầu, vẫn còn chút tiếc nuối khi mất đi kim tinh khí nói: "Lũ kim tinh khí này ta sớm muộn cũng phải đoạt lại."
Cung Ngọc Nương, Ngọc Sanh quân chúa đám người có chút không lưu tâm, không để lời của hắn ở trong lòng. Chênh lệch tới bảy hai tiểu cảnh giới, đừng nói Ngụy Hiên vận dụng nguyên thần, chính là dựa vào tu vi cũng có thể áp chết bọn họ.
Vu sĩ tu luyện tới cảnh giới đằng sau, mỗi một bước đều tiến rất khó khăn. Diệp Húc muốn đuổi kịp cảnh giới của Ngụy Hiên hiện giờ, ít nhất cũng phải tiêu phí vài chục năm khổ tu nữa.
"Sư thúc, phía trước chính là Đồng Quan, phụ vương của ta trấn thủ ở đây!"
Trong mắt Ngọc Sanh quận chúa lộ ra vui vẻ ngạo nghễ cười nói: "Có phụ vương ta ở đây, cho dù là Ngụy Hiên sư bá cũng không dám làm càn!"
Diệp Húc nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một tòa hùng quan (nơi hiểm yếu) đứng sừng sững bên cạnh đại mạc. Tường thành xây dựng cực kỳ hùng tuấn, tòa hùng quan này dài tới mấy trăm dặm, cứ cách một đoạn không xa lại có một tòa thành trì. Có tất cả chín tòa thành lớn, gắn bó thành một đường. Trong thành khí tức hùng mạnh truyền tới, quấy đảo trên không trung, đừng nói là gió, cho dù là mây trắng cũng bị quấy cho tan nát.
Những người này không phải là cường giả trong quân Tần, là tinh anh của các môn phái ma đạo phái tới, cao thủ nhiều như cá dưới sông, đếm không xuể.
Trong đó có mười cỗ khí thế hùng mạnh nhất, gần như không chút nào kém cạnh với Ngụy Hiên, sâu không lường được, rõ ràng cũng là cường giả tu luyện ra nguyên thần.
"Có nhiều cường giả như vậy, Ngụy Hiên đích xác là không dám làm càn." Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra.
Ngọc Sanh quận chúa đi trước một bước, hướng tới tòa thành lớn ở trung tâm bay đi. Diệp Húc thu lại thuyền con, cùng mọi người rớt xuống bên trong tòa thành thị này.
Nơi này là Đồng Quan, trọng trấn trấn thủ biên cảnh phía tây của Đại Tần. Mỗi một binh sĩ đều là vu sĩ, có được thực lực không kém.
Diệp Húc đột nhiên chú ý tới, một chiếc chiến xa từ trong tòa thành trì chạy ra, trên chiến xa đều có tám vu sĩ. Những chiến xa này ước chừng có hơn ngàn chiếc, từ trong không trung ầm ầm lao đi, kết thành trận, tiến hóa ra chân vũ kiếp sát trận, sát khí long trời lở đất, làm cho người ta không rét mà run.
"Sư thúc đây là Mông tướng quân thao luyện binh lính, diễn luyện trận pháp!" Ngọc Sanh quận chúa cười nói.
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tám ngàn vu sĩ khí thế cùng chân nguyên hợp lại một chỗ, hòa hợp một thể. Trên không phía trên trận pháp từng chích huyền quy, đại xà thật lớn dữ tợn hung ác hiện ra, gần như được ngưng tụ thành thực chất!
"Vu vu vu…"
Tám ngàn vu sĩ đột nhiên nhất tề hét lớn, đứng ở trong xe tế khởi vu bảo của mình. Tám ngàn kiện vu bảo cùng là linh kiện vu bảo, ở trong không trung tổ hợp thành một kiện bảo vật khủng bố. Nó chính là một đầu ác long, đầu đuôi dài tới mấy ngàn mét, khí thế làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
"Tám ngàn vu sĩ liên kết, không ngờ có được thực lực gần như nguyên thần kỳ! Đại Tần trận pháp, thật sự khủng bố, không hổ là Đại Tần thiết kỵ!" Diệp Húc thấy một màn như vậy, thầm nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...