Trong hương xa, Diệp Húc mục quang quét tới, chỉ thấy cách đó hơn mười dặm có một chiếc giường mây ầm ầm lái tới. Giường mây này vừa to lại vừa mềm, dài đến trăm mét, chuỗi ngọc làm trướng, ôn ngọc làm giường, mây mù lượn lờ, có vẻ cực kỳ thư thích, tốc độ cực nhanh.
Một nam tử trẻ tuổi tà tà nằm ở đầu giường, bên cạnh có vài chục nữ tử phục thị, oanh ca yến hót, kim ngọc ti trúc, tiếng nhạc du dương dễ nghe.
Chỉ thấy một đám nữ tử xinh đẹp ở đầu giường nhẹ nhàng nhảy múa, trong đó một nữ tử áo trắng ống tay áo vũ động, ngâm xướng nói: "Hối tiếc giao nước sơn trọng, tương tư toan tính bất tận. Đáng tiếc vật đầu nhọn, cả ngày ở trong da. Vài nại da ứng trì hoãn, tần ma nhanh chuyển nhiều. Cừ nay rút ra sau, không sao muốn thế nào, muốn thế nào ……..
Thanh âm phóng đãng, làn điệu kiều diễm, ca từ càng khó nghe.
Nam tử trẻ tuổi kia một tay chộp lấy nữ tử áo trắng này ôm trong ngực, đại thủ cao thấp chạy loạn. Bắt được bộ ngực sữa liền dùng sức sờ, xoa nắn liên tục.
Chỉ thấy nàng kia ưm một tiếng, sắc mặt phấn hồng thẹn thùng, ngẩng đầu nhìn hướng đại hán này, mục như thu đầm, tựa hồ có thể tràn ra nước.
Nam tử trẻ tuổi cười ha ha, có vẻ cực kỳ bá đạo, vừa rồi chính là người này ra tay, tính toán bắt hết đám nữ hài Khúc Phi Yên, cười nói: "Nữ đệ tử Hoàng Tuyền Ma tông có khác, một phen tình thú. Có thể từ xa ngắm nhìn, cũng có thể chơi bời, xoa bóp, cómột hương vị khác, nữ nhân như vậy, cư nhiên hội tụ sau lưng một tiểu tử còn vị thành niên, thật sự là phung phí của trời."
Nữ tử áo trắng kiều tiếu nói: "Tần sư huynh, chẳng lẽ ngươi muốn thu giữ mấy tiểu muội muội này lại sao?"
"Nữ đệ tử của Hoàng Tuyền Ma tông nếu như có thể thu làm thị thiếp, tựu là tỷ muội của các ngươi, ta thiết nghĩ như thế cũng có thể khiến mặt mũi của Bổ Thiên Ma Tông ta sáng chói đó chứ?"
Tần Phương đứng người lên, vài thiếu phụ tuổi trẻ vội vàng đẩy ra chuỗi ngọc, hướng bọn người Diệp Húc nhìn ra, cười nói: "Đám tiểu dâm phụ các ngươi, cư nhiên dám phản kháng ta! Các ngươi hiện tại ngoan ngoãn quỳ xuống xưng thần, tự động leo lên trên giường của ta, tận tình hầu hạ ta, ta liền tha cho các ngươi không chết!"
"Vô liêm sỉ."
"Làm càn."
"Vương bát đản!"
Trong hương xa, mấy nữ hài Khúc Phi Yên sát khí lành lạnh, nhất tề tế lên đan đỉnh, từng ngụm đại đỉnh ầm ầm trướng đại. Biến thành phương viên trăm mét lớn nhỏ, phát ra tiếng nổ ù ù đánh tới giường mây.
"Nguyên lai là đệ tử Bổ Thiên các! Tên hỗn đản này, rõ ràng dám động thủ với Thánh Tông đệ tử bọn ta."
"Bổ Thiên các bài danh lục phái chi mạt cũng dám hướng chúng ta khiêu khích."
"Đem tên hỗn đản này làm thịt, thị thiếp hết thảy giết sạch, cướp đoạt giường mây cùng bảo vật của hắn!" - .
Diệp Húc không khỏi cảm thấy xấu hổ, những nữ hài này ra tay sinh mãnh đến cực điểm, một lời không hợp liền động thủ giết người.
Hắn mấy ngày này ở cùng với bọn Khúc Phi Yên Cổ Nguyệt Nhi, các cô gái một mực ôn nhu động lòng người. Một bộ tiểu gia ngọc bích, không nghĩ tới khi động thủ lại sắc bén cỡ này!
"Mấy ngày nay ở chung cũng làm cho ta quên mất, những tiểu nữ nhân này đều là nữ ma đầu của Ma tông ta, tâm ngoan thủ lạt, có ai mà không phải là nhân vật giết người không chớp mắt chứ?"
Có thể gia nhập Hoàng Tuyền Ma tông, phải trổ hết tài năng trong đợt tuyển chọn đệ tử của Ma tông. Phải từ trong chém giết không ngừng giữa tinh anh đệ tử của các môn phải mà sống đến cuối cùng. Bởi vậy đám Khúc Phi Yên cũng chẳng phải bình hoa di động chỉ để trưng bày cho đẹp mà thôi.
Sự khác biệt, thủ đoạn của các nàng tàn nhẫn, ở trong môn phái khác đều là nhân vật cấp ma đầu!
Tần Phương chưa từng ngờ tới những thiếu nữ này sẽ sinh mãnh như thế. Vội vàng quát lên một tiếng lớn, đồng dạng cũng tế lên một ngụm đan đỉnh, trong đỉnh huyễn đan đêm ngày đen tối, như ẩn như hiện.
Tu vi của hắn so với bọn người Khúc Phi Yên cao hơn một bậc, nhưng vẫn là không cách nào ngăn cản bọn người Khúc Phi Yên liên thủ, bị bảy khẩu đan đỉnh áp chế liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt đỏ lên, phẫn nộ quát: "Thúy Vân, còn không giúp ta hàng phục những Tiểu Yêu nghiệt này!"
Phía sau hắn những thị thiếp kia nghe xong, nhất tề quát tháo một tiếng, từng ngụm đan đỉnh từ trong miệng các nàng bay ra, trong đỉnh chảy ra một đạo chân Nguyên Trường hà, gào thét mà dậy, rót vào trong đan đỉnh của Tần Phương.
Diệp Húc nhìn ở trong mắt, trong nội tâm không khỏi cực kỳ khiếp sợ, những thị thiếp này của Tần Phương, toàn bộ đều là đan đỉnh kỳ cao thủ, tu vi của từng thị thiếp cũng không nhược!
"Đan đỉnh kỳ Nữ Vu sĩ, như thế nào lại làm thị thiếp cho người khác chứ, hơn nữa thậm chí có hơn bốn mươi vị thị thiếp!"
Hắn lại không biết, bổ thiên các cùng Hoàng Tuyền Ma tông đại hữu bất đồng, trong môn phái này nam đệ tử địa vị cực cao, vô cùng tôn quý, phong lưu phóng khoáng, mà nữ đệ tử chỉ là phụ thuộc, là đồ chơi của nam đệ tử, một nam đệ tử bổ thiên các muốn kết hôn với bao nhiêu nữ đệ tử thì liền lấy bấy nhiêu người.
Chỉ thấy khoả huyễn đan trong đan đỉnh của Tần Phương được dòng song chân nguyên làm dịu, lập tức càng ngày càng sáng ngời. Ẩn giòn tản mát ra mênh mông uy năng.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng vang thật lớn, phảng phất sấm sét giữa trời quang, khoả huyễn đan trong đan đỉnh của Tần Phương đột nhiên ngưng tụ thành thực chất, biến thành một khỏa Nguyên Đan thật sự, bay ra khỏi đỉnh, lập tức bức lui đan đỉnh của bọn Khúc Phi Yên.
Tần Phương cười ha ha, vươn người đứng dậy, phiêu phù ở trên không giường mây, nhìn bọn Khúc Phi Yên mỉm cười nói: "Các vị không nghĩ tới nhỉ? Bổ thiên các ta tuy không bằng Hoàng Tuyền Ma tông các ngươi, nhưng tâm pháp của bổ thiên các ta có thể tập trung tu vi của rất nhiều người lại làm một, lúc này ta đã là Nguyên Đan kỳ cường giả, bắt giữ các ngươi, dễ như trở bàn tay!
Việt Thanh Tú cười lạnh nói: "Thật dõng dạc! Tâm pháp của bổ thiên các mặc dù tuyệt diệu, nhưng không thể bền bỉ! Các tỷ muội cùng tiến lên, đem thằng nhãi này tươi sống ngược đến chết!"
Bọn Khúc Phi Yên o o bay lên, từ xa liền thi triển vu pháp, vu bảo, trong đó có tú cầu, lược, bảo sai, gương đồng, cầm sắt. Hướng Tần Phương cùng với thị thiếp của hắn giết tới, dị sắc lộ ra.
Diệp Húc thấy nghẹn họng nhìn trân trối, lẩm bẩm nói: "Những nữ hài tử này, như thế nào lại luyện chế toàn là những vu bảo linh linh toái toái kiểu này chứ... Vu bảo của Việt Thanh Tú lại còn là xẻng hoa với ngọc cuốc nữa chứ ….."
Việt Thanh Tú can ngọc sừ chém thẳng về phía đầu Tần Phương, nào đâu còn có bộ dạng mềm mại ôn nhu lúc trước nữa chứ?
Diệp Húc cẩn thận quan chiến. Chỉ thấy thực lực của Tần Phương so với bọn người Khúc Phi Yên xác thực khủng bố hơn so với vừa rồi mấy lần, bất quá hắn ra tay tuy uy thế cực kỳ to lớn. Nhưng so với cao thủ như Hoàng Xán, tất phượng sơn thì kém sắc không ít, bọn người Khúc Phi Yên còn có thể ứng phó.
Những thị thiếp kia của Tần Phương đứng trên giường mây, không ngừng phát ra vu pháp, công hướng bọn người Khúc Phi Yên, tăng thêm phiền toái cho họ.
"Tập hợp tu vi của mọi người tại một thân. Tâm pháp của Bổ thiên các xác thực tinh diệu, bất quá loại cưỡng chế đề cao cảnh giới này chắc chắn cực kì không ổn định. Tuy có được tu vi của Nguyên đan kỳ nhưng cũng không có nghĩa là có thể phát huy được hết uy lực của Nguyên Đan kỳ …….."
Diệp Húc xem chỉ chốc lát, thầm nghĩ: "Nếu như đổi lại Hoàng Xán, chỉ sợ một chiêu liền có thể đánh bại bọn Khúc Phi Yên rồi chứ còn cần gì phải chiến đấu lâu như vậy."
Lúc này hắn mới đứng dậy, nguyên công vận chuyển, thân thể lập tức trở nên vừa cao vừa gầy.
Thân hình Diệp Húc hơi động một chút, nội thể liền phát ra Lôi Âm cuồn cuộn.
Thân thể của hắn dung nhập một trăm chín mươi chín mặt Thái Dương tinh phiên, so với vu bảo cấp trán giáo bình thường còn cường hãn hơn không biết gấp bao nhiêu lần, thậm chí có thể cùng Hoàng Xán liều mạng một chiêu mà không tử!
Đương!
Đại Diễn thần chung đột nhiên bay ra từ trong nhân bảo kim luân rồi xoau quanh trên đỉnh đầu hắn. Càng lúc càng lớn. Giống như một tòa núi lớn bị móc ngược trên đỉnh đầu của hắn vậy.
Diệp Húc thò ra tay phải, chỉ thấy khẩu chuông lớn này chậm rãi rơi xuống. Bị hắn nắm trong tay.
"Bọn Khúc Phi Yên Cổ Nguyệt Nhi muốn thắng đám đệ tử này của bổ thiên các thì căn bản không có khả năng, hãy để cho ta tới trợ giú các nàng một tay!"
Diệp Húc bước một bước về phía trước, thân ảnh lập tức hiện ra trên đỉnh đầu Tần Phương, chuông lớn úp xuống phía dưới. Ẩn ẩn bao lại hơn bốn mươi nữ đệ tử bổ thiên các ở trên giường mây.
Cạch!
Ma âm của thần chung vang vọng. Từng đạo âm ba trên không trung tạo thành ký hiệu, quét ngang mọi nơi, hung hăng đâm vào trên giường mây!
Chỉ thấy đan đỉnh của bọn nữ tử áo trắng bị ma âm của thần chung chấn cho nứt tùm lum, tùy thời đều có khả năng bị nghiền nát!
Đan đỉnh của các nàng vỡ tan, tâm thần cùng chân nguyên lập tức trọng thương, thổ huyết, không khỏi hoa dung thất sắc. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một miệng chuông tối như mực treo ở trên giường mây.
Cạch!
Đại thủ của Diệp Húc đại thủ lại lần nữa hung hăng đập lên thân chuông, chỉ nghe tiếng thình thịch bùm bạo vang lên không dứt, đan đỉnh của nữ tử áo trắng cũng bị nghiền nát. Hơn bốn mươi tuyệt đại giai nhân sắc mặt thảm đạm, ngũ tạng lục phủ đã bị thần chung ma âm đánh sâu vào. Không khỏi thất khiếu chảy máu, thần sắc héo ngưng không chịu nổi.
"Tần sư huynh, có người đánh lén chúng ta!"
Nữ tử áo trắng sầu thảm nói: "Ngươi mà còn không ra tay nữa thì chúng ta liền đều phải chết!"
Tần Phương rốt cục chú ý tới Diệp Húc, không khỏi sắc mặt kịch biến quát: "Dám giết nữ nhân của ta! Ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn."
Diệp Húc mắt điếc tai ngơ, chỉ nghe tay nâng tay rơi, thần chung cạch cạch minh hưởng, cách xa nhau không dứt, hơn bốn mươi nữ đệ tử của bổ thiên các thân hình đều nổ tung, hóa thành từng đoàn từng đoàn huyết vụ!
Tần Phương bi phẫn gần chết, Nguyên Đan đột nhiên vỡ tan, lại hóa thành một quả huyễn đan, rơi vào trong đan đỉnh của hắn. "Ta và ngươi liều mạng."
Hắn tế lên đan đỉnh, phi thân lên mang theo giường mây đánh về phía Diệp Húc, khí thế thảm thiết.
Đám nữ nhân Khúc Phi Yên Cổ Nguyệt Nhi lại một loạt trên xuống. Tú cầu, lược, bảo sai, gương đồng, ngọc sừ đều nện xuống, đến cả đan đỉnh của hắn đều bị đập bể nát bấy.
Việt thanh tú tế lên cái cuốc, chém vào trên ót hắn, đưa hắn quật ngã.
Tần Phương vừa sợ vừa giận, không dám lại đi đối phó Diệp Húc, vội vàng tế lên giường mây, dùng giường làm bảo. Hướng chúng nữ quét tới.
Khúc Phi Yên đẳng nữ nhất tề tế lên đan đỉnh, trấn áp xuống, lập tức đem cái giường lớn này áp chế, không cách nào nhúc nhích.
Tần Phương nổi giận gầm lên một tiếng, lại bị tú cầu của Cổ Nguyệt Nhi nện đến đầu choáng mắt hoa, vội vàng vứt bỏ giường mây, xoay người bỏ đi, thân hình hóa thành một đạo ô quang, chạy thẳng vào trong vạn Cổ Ma vực, thấy bọn người Diệp Húc không có đuổi theo, quay đầu lại hung dữ trừng mắt với Diệp Húc, điềm nhiên nói: "Giết thị thiếp của ta, ta cùng với ngươi bất cộng đái thiên, ngươi rốt cuộc là ai?"
Cổ Nguyệt Nhi hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nói: "Không có mắt, vị này chính là Diệp sư thúc của chúng ta, nếu không phải tính tình của Diệp sư thúc ôn hoà, mười ngươi cũng đều chết hết rồi!"
"Nhân vật cấp trưởng lão của Hoàng Tuyền Ma tông?"
Tần Phương lại càng hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, thất hồn lạc phách, hắn nguyên bản thấy Diệp Húc tuổi nhỏ, hơn nữa chỉ có Hạo Nguyệt kỳ tu vi, cho rằng chỉ là nhân tình mà bọn Khúc Phi Yên nuôi, không ngờ tới lại là cao thủ thế hệ trước.
Hắn lảo đảo mà đi, chính là đến tâm tư báo thù cũng chẳng còn. Thầm nghĩ: "Đáng hận, thật sự đáng hận! Họ Diệp này rõ ràng giấu diếm tu vi. Giả bộ như chính mình chỉ có Hạo Nguyệt kỳ, nếu như hắn đem tu vi toàn bộ phóng thích, ta như thế nào dám đi trêu chọc bọn hắn chứ?"
"Một cái giường thật lớn."
Các cô gái thanh lý sạch sẽ giường mây, giao cho Cổ Nguyệt Nhi tế luyện. Cổ Nguyệt Nhi tế luyện một phen xong chỉ thấy bảy tên thiếu nữ đều nhảy lên trên giường, lăn qua lăn lại, vui cười chơi đùa.
Cổ Nguyệt Nhi ngoắc ngoắc Diệp Húc, cười khanh khách nói: "Tiểu sư thúc, ngươi cũng lên trên giường đi a."
Việt Thanh Tú trêu ghẹo nói: "Giường của Nguyệt Nhi muội muội, vừa to lại vừa mềm. Tiểu sư thúc đi lên, tỷ muội chúng ta thay nhau hầu hạ ngươi, khiến ngươi khoái hoạt."
Diệp Húc mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra, leo lên giường mây, ngồi thẳng xuống, bọn Việt Thanh Tú thật không có đến quấy rầy hắn.
Khúc Phi Yên thu lại hương xa, cười nói: "Cái giường này xác thực thoải mái, thật sự là xa hoa, từ nay về sau Nguyệt Nhi ngươi phải thường xuyên tế ra cho tỷ muội chúng ta đùa giỡn đùa giỡn.
"Đáng tiếc cung tỷ tỷ không có tới, nếu không hâm mộ chết nàng!"
Chúng nữ cưỡi giường mây chạy vào trong vạn Cổ Ma vực, chỉ thấy phiến Ma vực này tình cảnh bi thảm, khiến Diệp Húc sách sách xưng kỳ. Trong dãy núi này rõ ràng không có nước biển, ở đây phảng phất có một cổ lực lượng vô hình, đem nước biển gạt ra.
"Một khối vạn năm huyền thiết thật là to." Việt Thanh Tú mắt sắc, chỉ hướng xa xa kêu lên.
Diệp Húc vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một tòa núi nhỏ huyền thiết trôi nổi trên không trung. Trong nội tâm không khỏi chấn động: "Khối huyền thiết này chỉ sợ là một kiện vu bảo bị đánh nát. Vẫn còn bảo tồn được uy năng lúc trước của vu bảo, bởi vậy mới có thể lăng không huyền phù!"
Vạn năm huyền thiết tuy kém hơn so với thâm cốc thiết tinh một cấp bậc, nhưng cũng là vật luyện khí cực tốt, một khối vạn năm huyền thiết lớn như vậy chỉ sợ sức nặng kinh người!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...