"Một tên vu sĩ còn chưa tiến vào Hạo Nguyệt kỳ? hơn nữa còn là đệ tử Chu Thiên Tinh Cung?"
La Tế Xuyên nhìn thấy Đại Chu Thiên Tinh Đấu Trận đồ trên đỉnh đầu Diệp Húc, nao nao lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn biết rõ uy danh của Chu Thiên tinh Cung. Ma đạo tam cung lục phái bảy mươi hai thế gia, trong đó tinh cung thần bí nhất, môn phái này lấy tu vi nổi danh, mặc dù là một vu sĩ trẻ tuổi đều có tu vi sâu không thể lường được.
"Rõ ràng là đệ tử Chu Thiên Tinh Cung, tu vi của hắn như thế nào còn chưa tiến vào Hạo Nguyệt kỳ? hơn nữa, hắn lấy đâu ra thủ đoạn của Ngũ Độc giáo, tế luyện cổ trùng?"
La Tế Xuyên mặt mỉm cười, trong lòng chắc chắn.
Hắn khi xuống núi, bề trên trong sư môn hắn từng nói, nếu đồng tuổi, đệ tử của Chu Thiên Tinh Cung có thể dựa vào tu vi lực đè hết thảy đối phương.
Mà đệ tử Tiểu Quang Minh Thánh Địa, thắng ở nguyên công mạnh mẽ, thân thể mạnh vô cùng, đồng cảnh giới là vô địch. Thậm chí có thể lấy yếu thắng mạnh, Hạo Nguyệt Kỳ có thể quét ngang Đan Đỉnh kỳ, khi tới Đan Đỉnh kỳ có thể đánh với cường giả tu thành nguyên đan. Text được lấy tại https://truyenfull.vn
Công pháp của hai đại môn phái cũng không phân chia mạnh yếu, đều là tuyệt học đỉnh tiêm đương kim trên đời.
"Đệ tử Tinh Cung còn không có hoàn toàn tiến vào Hạo Nguyệt Kỳ, trước mặt Tiểu Quang Minh Thánh Tông, chính là một rác rưởi, không đáng để ta tự mình động thủ!"
Diệp Húc đứng ở trên trời cao, ánh mắt lành lạnh, mỉm cười nói: "Vô duyên vô cớ giết kim tàm bốn cánh của ta. Vị sư huynh Tiểu Quang minh Thánh Địa, ngươi đem cửu chuyển nguyên công giao ra đây, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nếu không, ngươi chỉ có một đường chết!"
"Một đệ tử tinh cung Hạo Nguyệt kỳ, dám dõng dạc như vậy, thật sự muốn chết!"
La Tế Xuyên nghe vậy dở khóc dở cười, đầu vai hơi lay động, Đại Phẫn Nộ Minh Vương theo sau lưng hắn dâng lên, phá vỡ kiếm trận của Dân Giang kiếm phái, phóng thẳng tới Diệp Húc.
Phẫn Nộ Minh Vương này múa may tám cánh tay, nháy mắt đã vọt tới trước người Diệp Húc. Một kiện vu bảo ném thẳng trên người hắn. Trong khoảnh khắc chung cổ(chuông trống) tề mình, tiếng chuông giòn vang, như ý sinh họa. Kim Cương Xử giống như đồng trụ, mõ dài tới mấy trượng, một chuỗi niệm châu(tràng hạt) dâng lên cao, một trăm lẻ tám hạt châu chuyển động xoay quanh, phất trần như hòa tràn ra, từng tơ phất trần giống như dây sắt.
Đông!
Mõ đi đầu nện xuống, ngay giữa đỉnh đầu Diệp Húc, cái mõ này lập tức vỡ nát.
Đương! Đương!
Kim Cương Xử hạ xuống, đập trúng vai trái Diệp Húc, Kim Cương Xử bị phá nát.
Như Ý ngọc nện xuống, đánh trúng ngực Diệp Húc, Ngọc Như Ý cũng bị phá nát.
Phất trần phát ra hàng nghìn hàng vạn tơ trần, hướng tới bách huyệt quanh thân hắn mà đâm tới, xuy xuy, giống như đâm vào tấm thép vậy, tất cả đều nổ tung, chỉ còn lại một chút.
Tràng hạt một trăm lẻ tám viên dừng trên cổ Diệp Húc, đột nhiên rầm một tiếng đứt đoạn, từng viên tràng hạt bị nổ tung, hóa thành tro bụi.
Diệp Húc chỉ một ngón tay ra, đánh trúng linh, cái vu bảo này lập tức bị một chỉ của hắn xuyên thủng. Lập tức hóa chỉ thành trảo, bắt lấy đồng cung, dùng sức niết mạnh một cái, một đống bui đồng, từ đầu ngón tay của hắn chảy xuống.
Một quyền của hắn oanh ra, hung hăng nện xuống đại cổ (trống lớn) của Phẫn Nộ Minh Vương, đánh cho đại cổ này dập nát hoàn toàn.
"Kỳ tới!"
Diệp Húc vươn tay phải ra, một mặt đại kỳ từ trong đại chu thiên tinh đấu trận đồ bay ra, rơi nhẹ vào trong tay hắn. Mặt cờ nhẹ nhành xoay một vòng, thái dương chân hỏa trào ra, luyện hóa Đại Phẫn Nộ Minh Vương thành tro tàn.
La Tế Xuyên còn chưa kịp phản ứng lại thì Đại Phẫn Nộ Minh Vương cùng tám kiện vu bảo mà hắn luyện chế, hết thảy bị Diệp Húc phá hủy.
Hẳn ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt thẳng ra, chỉ thấy dáng người Diệp Húc trở nên cực kỳ cao lớn, lại vừa khô vừa gầy, không khỏi thất thanh nói: "Cửu chuyển nguyên công? Ngươi làm sao học được tuyệt học của Tiểu Quang Minh Thánh Địa?"
"Không sai, ta tu luyện cũng là cửu chuyển nguyên công?"
Diệp Húc cười ha hả, tay cầm thái dương tinh phiên, lấy phiên làm thương, nguyên thần tử trong tử phủ bay ra, tế ở bên trong thái dương tinh phiên. Hắn bước tiếp vài bước đi sâu vào không trung phía trên kiếm trận của Dân Giang Kiếm Phái.
Phía dưới, hàng nghìn hàng vạn kiếm quang bố thành trận thế, giống như lốc xoáy, mà La Tế Xuyên đang đứng ở trung tâm lốc xoáy đó.
Diệp Húc thế như mãnh hổ, từ trên không rớt xuống, tóc tung bay, giống như một đạo sao băng rớt xuống, mang theo thái dương chân hỏa cuồn cuộn, bá đạo tuyệt luân. Một thanh phi kiếm đánh thẳng vào Thái Dương Tinh Phiên, nhưng lập tức bị chấn vỡ ngay tại chỗ, thậm chí ngay cả mãnh vỡ cũng bị thái dương chân hỏa đốt thành tro bụi.
Một thương này của hắn, ào ạt, ẩn chứa kiến giải võ đạo thâm hậu của hắn, so với một thương của Hùng Bi còn tinh diệu hơn nhiều. Thế công không thể ngăn cản, trong chớp mắt liền đâm tới trước mặt của La Tế Xuyên.
"Chân nguyên của ngươi màu vàng kim? Xem ra còn không tu luyện tới cửu chuyển nguyên công cuốn thứ hai. Mà ta lại luyện cửu chuyển nguyên công cuốn thứ hai tới ngũ trọng. Ta căn bản không cần tranh đấu cùng ngươi, chỉ cần một quyền, liền có thể đánh chết ngươi!"
La Tế Xuyên cười lạnh, một quyền đánh ra đón mũi thương. Nắm tay và mũi thương của thái dương tinh phiên chạm nhau, lập tức tuôn ra vô số ánh lửa, vô số phù văn bay múa đầy trời, băng băng toái toái, mênh mông khí lãng, cuồn cuộn ra khắp mọi nơi, làm cho kiếm trận của Dân Giang phái tán loạn, không biết bao nhiêu phi kiếm bị va chạm giữa hai người bọn họ đánh nát!
La Tế Xuyên bị một thương này đánh trúng, bị chấn bay ra khỏi kiếm trận tới mấy dặm mới khó khăn lắm dừng lại được, trong lòng vừa sợ lại vừa giận.
Hắn sắc mặt khẽ biến, cúi đầu nhìn lại, nắm tay của hắn không ngờ bị một đâm này của Diệp Húc phá nát, có thể nhìn thấy được xương cốt, miệng vết thương cháy đen một mảnh. Không có máu tươi chảy ra, cũng là bị thái dương chân hỏa trực tiếp làm cho máu tươi của hắn bốc hơi hết.
Hắn hít vào một hơi thật dài, ánh mắt gắt gao nhìn vào Diệp Húc, ý nghĩ khinh địch lập tức biến mất: "Một thương thật mạnh, người này nguyên thần có thể thắng được ta, bù lại cho việc cảnh giới nguyên công không đủ, là kình địch, toàn lực ứng phó."
Diệp Húc cánh tay kịch liệt run rẩy, lực lượng của La Tế Xuyên mạnh hơn hắn tưởng tượng, không ngờ làm cho hắn lùi lại mấy bước, không khỏi thần sắc lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cửu chuyển nguyên công cuốn thứ hai ngũ chuyển quả nhiên dũng mãnh, lực lượng hơn xa ta. Tuy nhiên hắn khinh thường ta, thái dương tinh phiên của ta là vu bảo cấp trấn giáo. Nguyên thần của ta cũng hùng mạnh hơn xa hắn, ta lấy nguyên thần thúc dục tinh phiên, có nguyên thần thêm vào, so với lực lượng của hắn cũng không kém mấy."
Nguyên thần đối với vu pháp, vu bảo đều có trình độ gia tăng thật lớn, nguyên thần càng mạnh, vu pháp vu bảo uy lực càng mạnh.
Diệp Húc cho tới nay đều lấy thái dương chân hỏa rèn luyện nguyên thần, khổ tu Di La Thiên Yêu Đế Nguyên thần chân giải, lúc này mới thấy được hiệu quả!
"Đại Phẫn Nộ Bất Động Minh Vương Quyết!"
La Tế Xuyên thân hình chấn động, Đại phẫn nộ bất động minh vương xuất hiện phía sau lưng hắn, đột nhiên tiến lên trước một bước, tiến vào trong thân thể hắn. Lực lượng của hắn lập tức bành trướng, còn mạnh hơn hồi nãy ba thành!
Thân thể của hắn hiện ra ảo ảnh bốn đầu tám tay, giống như một pho bất động minh vương. Trên cổ hiện ra một đám ảo ảnh như cái đầu, mắt màu xanh, thấy rõ hết thảy hư thực.
Diệp Húc từ xa đánh giá, không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ, chính hắn là cao thủ cửu chuyển nguyên công, tinh thông hơn ngàn loại vu pháp, ánh mắt chỉ cần quét qua La Tế Xuyên một lần là phát hiện ra lộ số của tuyệt kỹ này.
"Lấy nguyên công làm căn bản, vu pháp thêm vào thăng lên lực lượng? đây là một loại kỹ xảo vu pháp thực chiến rất thực dụng."
La Tế Xuyên trong lòng đại định, đột nhiên Thương Thiên Bảo Tháp bay ra tám kiện vu bảo. Vẫn là phất trần, mõ, chung, cổ, linh … như trước, tuy nhiên chất lượng tốt hơn vừa nãy không biết bao nhiêu lần, mơ hồ hiện ra uy năng lớn lao.
Cho dù không phải là vu bảo cấp trấn giáo, nhưng những bảo vật này của hắn là một bộ, có thể liên hợp lại, uy lực của nó cũng không kém hơn bảo vật cấp trấn giáo là mấy.
La Tế Xuyên hai tay, mỗi tay cầm một kiện, còn sáu kiện khác giao cho sáu cánh tay ảo ảnh. Hắn lập tức triển khai thế công, từ xa nhìn lại, chỉ thấy hắn xoay mình quay cuồng mà tới. Tám cánh tay cầm bảo, cao thấp tung bay, thế công giống như sông lớn, thao thao bất tuyệt, che trời phủ đật, khắp nơi đều là bảo quang.
"Vị sư đệ tinh cung này, ngươi tu luyện cửu chuyển nguyên công, ngược lại trì hoãn tiến cảnh tu vi của mình. Hiện giờ vẫn là tu vi cảnh giới hay nguyên công đều kém xa xa với ta!"
La Tế Xuyên cười ha ha, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Tuy nhiên ngươi vẫn là một cao thủ trẻ tuổi nhất mà ta gặp từ khi ta tiến vào Đại Đường quốc tới nay. Có thể chết trong tay ta, ngươi đủ tự hào rồi."
Cùng lúc đó, Thương Thiên Thanh Quang Bảo Tháp của hắn yên lặng vô tực bay tới đỉnh đầu Diệp Húc. Bên trong tòa bảo tháp này đột nhiên một tòa thanh sơn lồng lộng rơi xuống, áp chế đỉnh đầu Diệp Húc.
La Tế Xuyên tu luyện nguyên công, lực lớn vô cùng, đã có được thần thông dời non lấp biển. Chiêu thức này là hắn e sợ gặp phải đối thủ khó có thể thắng được, bởi vậy mới mai phục một tòa núi lớn bên trong bảo tháp, chuẩn bị xuất kỳ bất ý, trấn áp đối thủ.
Thanh sơn lồng lộng, rít gào hạ xuống, kình phong bức mọi người khó có thể thở dốc. Một đệ tử Hỗn Nguyên kỳ của Dân Giang kiếm phái, bị góc núi lớn đảo qua, ngay cả kêu lên một tiếng cũng không thành, liền bị ép tới thịt nát xương tan.
Diệp Húc đứng yên tại chỗ không động đậy, tùy ý để tòa thanh sơn lồng lộng này ép xuống. Chu thiên tinh đấu trận đồ của hắn được triển khai, bao phủ hơn phạm vi mười dặm. Tòa núi lớn này rơi vào bên trong trận đồ, lập tức bị vô số ngôi sao quấn lấy, hóa thành bột mịn.
"Tiểu tử này làm sao lại lợi hại như vậy? khó trách Chu Thiên Tinh Cung và Tiểu Quang minh Thánh Tông của ta cùng nổi danh!"
La Tế Xuyên ánh mắt tròn xoe, một tòa núi lớn như vậy không ngờ bị Diệp Húc dễ dàng phá hủy, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Hắn dĩ nhiên vọt tới trước mặt Diệp Húc mấy chục mét, ỷ vào dáng người cao lớn hơn so với Diệp Húc. Cánh tay chấn động, Kim Cương Xử ầm vang một tiếng, nện xuống, không ngờ mang theo lôi âm, đinh tai nhức óc!
Rầm vang!
Trời xanh dường như bị một đập này của hắn mà sụp xuống.
Diệp Húc đồng tử co rút lại rất nhanh, một thương đâm ra, đánh thẳng vào Kim Cương Xử. Hai người đều bị chấn tới khí huyết cuồn cuộn, đứng không vững.
La Tế Xuyên thu hồi Kim Cương Xử, một tay giơ mõ lên đập xuống phía dưới, cười lạnh nói: "Nguyên thần của ngươi có cường thịnh mấy thì sao chứ? Ta hiện giờ lực lượng tăng lên ba thành, hơn nữa tu vi thâm hậu hơn người, hoàn toàn có thể cứng rắn tiêu hao chết ngươi!"
Mấy người Dân Giang kiếm phái đứng ở xa xa xem cuộc chiến, thấy hai người chiến đấu kịch liệt dị thường. Trong lòng tất cả đều hoảng sợ, bọn họ giờ mới biết được, lúc La Tế Xuyên đối phó kiếm trận của bọn họ, căn bản là không vận dụng toàn lực, chỉ đang như mèo vờn chuột mà thôi.
Hai vị trưởng lão Đan Đỉnh kì liếc mắt nhìn nhau, trong đó một vị trưởng lão vụng trộm phóng thích đan đỉnh, thẳng tới hai ngươi đang ở trên không. Hắn tính toán muốn thu cả hai người vào trong đỉnh, tập hợp lực lượng mọi người mà luyện hóa hai người.
Nào biết, đan đỉnh của hắn còn chưa hạ xuống, đột nhiên trong ngọc lâu trên đỉnh đầu Diệp Húc một đại hắc hùng lao ra. Hắn huy khởi một cái đại kỳ rách nát, dùng sức quấn một cái, liền thu hồi đan đỉnh lại, cười ha ha chui vào trong ngọc lâu.
"Không được loạn nếu không muốn mất thêm gì nữa." Đầu Hắc Hùng trước khi quay lại, nhắc nhở hắn một câu.
"Đỉnh của ta…" trưởng lão kia khóc không ra nước mắt, kêu lên.
Diệp Húc không thèm để ý tới việc Dân Giang kiếm phái đánh lén, coi Thái Dương tinh phiên trở thành thương mà sử dụng, chiêu thức thiên biến vạn hóa, làm cho mọi thế công của đối thủ đều tiếp được, thầm nghĩ: "Muốn cùng ta tiêu hao sao?đừng đùa, từ khi ta tu luyện tinh đấu luyện khí thuật tới nay, chưa bao giờ sợ qua việc này. Tuy nhiên đánh nhau sống chết với hắn, không thể lãng phí tinh thần thể lực được, vẫn là giải quyết sớm một chút cho tốt, miễn cho hắn nghĩ thực lực của ta và hắn ngang nhau…"
"Thống khoái! Thống khoái."
La Tế Xuyên đánh giết hứng khởi cười to nói: "Từ khi ta xuống núi tới nay, rốt cuộc cũng đụng phải đối thủ, chiến đấu như vậy mới thống khoái chứ!"
Diệp Húc không khỏi nhíu mày: "Hắn quả nhiên đã cho rằng ta và hắn có thực lực ngang nhau…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...