Diệp Húc khoanh chân ngồi trên không phía bên trên tinh chủ đại điện. Hắn nuốt sạch mặt trời do thái dương tinh lực ngưng tụ thành kia, chân nguyên lập tức sôi trào, chỉ thấy kim vân trên đỉnh đầu hắn càng lúc càng nhỏ. Đã thu nhỏ tới phạm vi một thước rồi.
Mà hạo nguyệt kia thì tọa lạc bên trên kim vân, giống như ánh trăng ngày rằm, lớn thì có lớn rồi, nhưng không thể đạt tới tình cảnh tròn vành vạnh được. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hắn chỉ kém một chút là có thể chuyển hóa hết thảy kim vân thành hạo nguyệt, khiến cho hạo nguyệt trên đỉnh đầu đạt tới viên mãn.
"Đại chu thiên tinh đấu trận đồ của ta vẫn là quá nhỏ, hiện giờ trận đồ này đã không thể thỏa mãn nhu cầu tu luyện của ta nữa rồi. Phải đi cướp đoạt đại lượng tinh thần nguyên từ tinh thạch bỏ thêm vào trận đồ mới được."
Diệp Húc thở dài, từ chân nguyên kỳ bước vào hạo nguyệt kỳ,cần phải có chân nguyên rất nhiều, mới có thể đánh vỡ hàng rào, nhảy vào hạo nguyệt kỳ.
Đại chu thiên tinh đấu trận đồ cũng không hoàn thiện, dẫn dắt chu thiên tinh lực không theo kịp tốc độ tu luyện của hắn, mà làm cho hắn bị kẹt ở thời điểm mấu chốt nhất.
Cảnh giới tu vi hiện giờ của hắn là ở giữa Chân nguyên kỳ và Hạo nguyệt kỳ. Tuy rằng kim vân chỉ còn lại phạm vi một thước, nhưng không có hoàn toàn chuyển hóa thành hạo nguyệt, thủy chung vẫn không tính là hạo nguyệt kỳ vu sĩ.
Mà muốn đem một đóa kim vân nhỏ này hóa thành hạo nguyệt, đồng thời cũng cần phải có đầy đủ chân nguyên cung cấp, lấy thế rời non lấp biển mà tiến vào hạo nguyệt kỳ, mới có thể chân chính bước một bước cuối cùng để trở thành vu sĩ Hạo Nguyệt kỳ.
Hiện giờ đại chu thiên tinh đấu trận đồ phải tích lũy mấy tháng chu thiên tinh lực mới có thể cho hắn nhảy được một bước này.
"Từ Hạo Nguyệt đột phá lên Hỗn Nguyên, cần chu thiên tinh lực càng khủng bố hơn! Mà Hỗn Nguyên đột phá tới Đan Đỉnh, Đan Đỉnh ngưng tụ Ảo Đan, Ảo Đan ngưng kết ra Nguyên Đan, mỗi một tầng đột phá, cần tinh lực không biết bao nhiêu lần cho đủ. Lấy Đại chu thiên tinh đấu trận đồ của ta hiện giờ, xa xa không đủ dùng."
Hắn mở to mắt, ánh mắt quét qua chỉ thấy Vũ Văn Hạo và Ngọc Sanh quận chúa, còn có một nữ đệ tử Ma Tông đang đứng trên Quan Tinh Phong. Trong lòng hắn không khỏi ngẩn ra một chút, lúc này mới dựng thẳng thân hình, từ đại điện hạ xuống dưới.
Vũ Văn Hạo bước tới trước cười nói: "Diệp sư thúc, người này là sư tỷ Tôn Tú Anh ở Thanh Tú Phong. Vị này sư thúc nhận ra được, là sư muội của Tôn sư tỷ, Triệu Ngọc Sanh quận chúa."
Diệp Húc gật đầu với hai người, Ngọc Sanh quận chúa khẽ cười một tiếng, hé miệng cười nói: "Diệp huynh nửa năm không gặp đã trở thành sư thúc của Ngọc Sanh rồi, nắm trong tay một tòa linh sơn, hơn nữa tu vi lại có tinh tiến, thật sự đáng mừng."
Diệp Húc cười nói: "Tạo hóa trêu người, ta tuy rằng là phong chủ Quan Tinh Phong nhưng không có sư phụ chỉ điểm. Mỗi bước đi về phía trước lại phải nơm nớp lo sợ như đi trên miếng băng mỏng. Còn không bằng các ngươi tự tại như thế."
Thiếu nữ làn da ngăm đen nhẹ giọng nói: "Diệp sư thúc hiện giờ tu luyện tới bình cảnh rồi sao? Vài người chúng ta cũng tu luyện tới bình cảnh rồi. Tất cả đang tính toán đi tới Hải Ngoại Tiên Các, bởi vậy mới tìm người đồng hành, có thể chiếu ứng lẫn nhau."
"Hải Ngoại Tiên Các? Là địa phương nào?" Diệp Húc không khỏi tò mò hỏi.
Tôn Tú Anh cười nói: "Hải Ngoại Tiên Các, ở hải vực Quỳnh Hải nơi biên thùy Đại Đường. là khu vực của liên minh đại thương hội trên biển. Nơi này tụ tập rất nhiều bảo vật trên thế giới, rất là phồn hoa. Cho dù thánh tông trưởng lão của chúng ta cũng thường xuyên tới đó mua sắm tài liệu."
Nàng giải thích nói: "Ta tu luyện tới Ảo Đan cửu phẩm đỉnh, sư tôn nói đan đỉnh của ta không đủ củng cố, cưỡng ép cô đọng nguyên đan, sẽ có kết cục phá đỉnh thân vong. Bởi vậy mới có ý niệm đi Hải Ngoại Tiên Các này."
Vũ Văn Hạo thở dài nói: "Ta cũng bởi vì luyện chế một kiện vu bảo, cũng không đủ tài liệu, nên mới tính đi tiên các thử vận may."
Hắn mặt mày cau có, hiển nhiên cũng không cho rằng Hải Ngoại Tiên Các có tài liệu mình cần.
Ngọc Sanh quận chúa cười nói: "Ta sắp bước vào Đan Đỉnh kỳ, đã tích lũy đủ chân nguyên rồi, đáng tiếc không có lô đỉnh thuận tay, cũng muốn đi tiên các tìm một ít tài liệu luyện chế lô đỉnh."
Ba người nhìn về phía Diệp Húc, Tôn Tú Anh cười nói: "Diệp sư thúc muốn đi cùng không?"
Diệp Húc cân nhắc một lát, cười nói: "Ta cũng muốn tìm một ít nguyên từ tinh thạch, để chế luyện trận đồ. Tuy nhiên ta nghèo lắm, các ngươi chờ một lát, đợi tìm một ít của cải bán lấy tiền không đã."
Ba người ngồi xuống ở Quan tinh Phong, chỉ thấy Diệp Húc đi thẳng vào trong một tòa vu hồn giới tám tầng, Tôn Tú Anh khẽ cười nói: "Diệp sư thúc tính cướp đạt một ít tài liệu bên trong vu hồn giới của thái thượng trưởng lão, chỉ sợ sẽ thất vọng rồi. Thái thượng trưởng lão Thánh Tông ta chướng mắt với những tài liệu bình thường, căn bản không cất chứa. Bảo vật có thể được bọn họ cất chứa đều rất có giá trị, gửi ở mấy tầng đỉnh của vu hồn giới cả. Tất cả đều có cấm chế bảo hộ, không tu luyện ra nguyên thần, đừng nghĩ tiến vào mấy tầng sau này."
Các thế hệ phong chủ Quan Tinh Phong đều là lão quái vật cấp độ Thái Thượng Trưởng lão. Người thừa kế bọn họ tự nhiên cũng là lão quái vật, cho nên trước khi chết đều phong ấn mấy bảo vật của mình ở tầng trên của vu hồn giới, đặt cấm chế, đối với người thừa kế mà nói cũng không có khó khăn gì lắm.
Dưới cơ duyên xảo hợp, Diệp Húc trở thành tân phong chủ của Quan Tinh Phong. Tu vi còn chưa đạt tới độ cao của thái thượng trưởng lão. Cho dù là độ cao trưởng lão của Ma Tông, khoảng cách với hắn cũng xa vạn dặm rồi. Những bảo vật trong vu hồn giới này hắn chỉ có thể mong muốn mà không thể lấy được.
Qua một lúc lâu, Diệp Húc cau mày đi ra khỏi tòa vu hồn giới kia, nhỏ giọng nói thầm: "Thái thượng trưởng lão thật là quá ngèo đi, hai tầng đầu tiên chỉ có trên dưới một trăm điều linh mạch bậc một. Còn đều bị phong ấn nữa chứ, đáng tiếc tầng thứ ba bị lôi sát chắn ngang ta không đi vào được…"
Ba người liếc nhau, không khỏi biến đổi sắc mặt, đích xác như sở liệu của Tôn Tú Anh. Diệp Húc không thể kiếm được bao nhiêu tài liệu, nhưng giá trị của linh mạch còn ở xa xa phía trên tài liệu bình thường. Hơn trăm điều linh mạch bậc một, thật làm cho người ta phải ngước nhìn.
"Mẹ nó, đãi ngộ của phong chủ quả nhiên không bình thường…"
Vũ Văn Hạo ủ rũ, nói thầm: "Lão tử lúc nào mới có thể trở thành phong chủ, nắm trong tay một tòa linh sơn."
Tôn Tú Anh cũng lộ ra thần sắc hâm mộ nhỏ giọng nói: "Cho dù chúng ta trở thành phong chủ một phong, cũng không có loại đãi ngộ này. Dù sao đây là linh sơn ẩn cư của thái thượng trưởng lão. Bên trong Thập Vạn Đại Sơn cũng không quá mười tòa."
Diệp Húc đi vào vu hồn giới thiếp theo, những vu hồn giới này bố trí bên trong cũng không giống như vu hồn giới ở Mã Đạp Hồ. Vu hồn giới ở Mã Đạp Hồ là của vu sĩ chính đạo lưu lại, mà nơi này là di vật của thái thượng trưởng lão Ma Tông sau khi mất đi lưu lại. Những thái thượng trưởng lão này khi còn sống đều không có đệ tử, bởi vậy không cần phải bố trí cái gì gọi là Hắc Thổ Lĩnh, hay Đồng Lô cốc….
Những thái thượng trưởng lão này chỉ sưu tầm cái gì họ để mắt tới thôi. Hai tầng đầu tiên hoàn toàn trống trơn, chỉ có rất nhiều linh mạch bậc một bị phong ấn trong đó.
Những linh mạch bậc một này tuy rằng rất quý trong mắt đệ tử Ma Tông bình thường. Thế nhưng đối với những nhân vật như thái thượng trưởng lão mà nói, có thể có mà cũng có thể không, cũng không phải quý giá gì, cất chứa linh mạch chỉ là bọn họ tiện tay mà làm thôi, chỉ lợi cho Diệp Húc.
Diệp Húc cướp đoạt bảy tòa vu hồn giới phía trước một lần, trong đó có hai tòa vu hồn giới rỗng tuếch hai tầng dưới, không có cái gì cả. Nhưng là khiến hắn tìm được hơn ngàn điều linh mạch bậc một.
Đợi khi đi vào một toàn vu hồn giới cuối cùng, đây chính là vu hồn giới của thái thượng trưởng lão Vệ Đạt, còn chưa có người nào tiến vào trong đó.
Diệp Húc trực tiếp bay lên trên không trung tầng thứ nhất, chỉ thấy trong quần sơn ở tầng thứ nhất vu hồn giới có một điều ngân giao màu trắng như tuyết đang chạy chung quanh đám núi này.
Ngân giao này chính là do linh khí tạo thành, dài tới mấy ngàn mét, uy thế kinh người. Nó nhẹ nhàng chuyển động, liền xuyên thủng một tòa núi lớn, từ trong những sơn động đó mà qua lại không ngớt, loạn thạch bay loạn.
"Đây là linh mạch bậc 2 sao? Sao lại có uy năng mạnh như vậy?"
Diệp Húc tâm niệm hơi động, lập tức một đại đỉnh từ bên trong hạo nguyệt trên đầu hắn bay ra, thẳng tới phía bên trên linh mạch, trên vách của đại đỉnh có hơn trăm đầu dị thú thượng cổ hiện lên, hóa thành phù văn lưu chuyển ở thành đỉnh, ông ông mấy tiếng trấn áp xuống dưới.
Linh mạch kia thân hình vặn vẹo, đẩy đại đỉnh này bắn lên trên, trên thành đỉnh thậm chí còn xuất hiện mấy đạo vết rách. Cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết không ngờ không thể trấn áp được.
Trong hạo nguyệt trên đỉnh đầu Diệp Húc từng khẩu đại đỉnh bay ra, tản mát ra khí thế ngày càng mạnh hơn. Cửu đỉnh rốt cuộc cũng xuất hiện, áp chế linh mạch này xuống, nó đã không còn vẻ hung hăng ngang ngược lúc trước nữa.
Linh mạch tuy rằng không thể chạy trốn nhưng vẫn run rẩy không ngớt, chấn chín đỉnh rung lên liên tiếp. Cái đuôi của nó đảo qua, liền đem một tòa núi cao trên dưới trăm mét vỡ nát, bụi mù tràn ngập.
Diệp Húc khẽ nhíu mày, tế khởi ngọc lâu quát: "Bá Thiên huynh, trợ giúp ta một tay!"
Hùng Bi từ trong ngọc lâu bay ra, múa may thiết huyết chiến kỳ, một tấm màn thiết huyết triển khai, cùng hợp lực với cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết, trấn áp điều linh mạch này, khiến cho nó không thể nhúc nhích.
Diệp Húc thật cẩn thận, thu linh mạch này vào bên trong ngọc lâu của mình, nhẹ nhàng thở ra nói: "Uy lực của linh mạch này, tương đương với một vu sĩ Đan Đỉnh kỳ. Nếu là linh mạch bậc ba hoặc bốn, có lẽ là không thu được?"
Hắn nhìn vu hồn giới tầng thứ hai, tế khởi định phong bảo thụ, trực tiếp nhảy vào không gian thứ hai.
Hắn vừa mới tiến vào tỏng đó, lập tức một cỗ yêu khí vô cùng nặng nề đè xuống. Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy giữa không trung mấy ngàn đầu yêu đầu đang đánh chém nhau sống chết. Khắp nơi đều là vu pháp oanh tới oanh lui. Những đại yêu này rõ ràng có tu vi Hạo Nguyệt Kỳ trở nên, khí thế long trời nở đất.
Còn có hơn mười đầu tu luyện tới tam đan đỉnh, cô đọng ra nguyên đan đại yêu, ở giữa chỉ huy chiến đấu. Chúng nó nghiễm nhiên phân chia không gian vu hồn giới tầng thứ hai thành hơn mười yêu quốc lớn nhỏ!"
"Hiện giờ Vệ lão nhân đã chết, giết sạch đám ngốc điểu này, chúng ta sẽ là người đứng đầu một giới này!" Một đầu khổng tước nguyên đan kì kêu lên, cái đuôi mở ra chuẩn bị động thủ, lập tức cỏ rất nhiều thần quang nhiều mầu tề trên dười giáng xuống.
Một đầu đại yêu Nguyên Đan kỳ khác là Oa Oa Quái phun ra một đoàn ma diễm, ngăn trở lại thiên ma thần quang, cười quá dị nói: "Giết sạch tộc ngốc điều Khổng Tước đi, chiếm lấy không trung trước sau đó từ từ mưu đồ."
"Hình ra mới có mùi gì thì phải…" Một đầu yêu ma dài thân ngửi ngửi mấy cái, mở cái miệng đầy răng cưa của mình, nhìn về phía Diệp Húc.
Mấy ngàn đại yêu lập tức đình chỉ chém giết, nhất tề nhìn về phía Diệp Húc, bình tĩnh đến đáng sợ.
"Chẳng lẽ là chủ nhân mới sao? Một hồ ly lông trắng, liếm cái miệng mình, ngọt ngào cười nói.
"Giết! Xử lý chủ nhân mới, giết cả nà hắn, chiến lấy nhà của lão Vệ."
Mấy ngàn đại yêu quái kêu to rống rận, nhất tề phóng tới Diệp Húc. Vạn pháp tề phi, trong khi rời đi còn mang theo mười miếng yêu đan, chói lọi một mảnh.
Diệp Húc vội vàng rời khỏi tầng thứ hai của ngọc lâu, quay đầu nhìn lại chỉ thấy đại yêu này như bị ngốt ở tầng thứ hai, không thể tiếng vào tầng thứ nhất. Lúc này hắn mới thở phài nhẹ nhõm, sợ hãi nói rằng: "Ân sư đã mất của ta, nuôi dưỡng một đám quái vật như vậy sao? Lấy thực lực hiện giờ của ta còn chưa đủ trấn áp bầy yêu này. Đợi khi tu luyện tới Đan Đỉnh kì, liền có thể luyện hóa hết thảy đám người kia, thu vào trong đỉnh luyện hóa, gia tăng uy lực của cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết của ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...