Độc Bộ Thiên Hạ

Diệp Húc trở lại mã trường, lúc này trốn trong phòng, chỉ bảo Tô Kiều Kiều không cho ai quấy rầy. Hiện giờ hắn bức thiết nhất là cần phải nghiên cứu Thương Minh Luyện Thể Quyết.

Từ khi hắn tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới năm trọng, môn võ học này đã sinh ra biến hóa không thể tưởng tượng nổi, trở nên càng thêm hoàn mỹ.

Trước kia, Thương Minh Luyện Thể Quyết chỉ có cùng Cửu Dương Liệt Hỏa thần công và Hậu Thổ Bá Thể thần công cùng nổi danh như nhau. Nhưng hiện tại đã bao trùm lên trên hai loại võ học kia rồi!

"Vì sao tổ tiên khai sáng ra Diệp phủ không truyền bản đầy đủ của Thương Minh Luyện Thể quyết xuống chứ?"

Diệp Húc nhăn mày, Thương Minh Luyện Thể quyết là do vị tổ tiên khai sáng ra Diệp phủ trước kia truyền lại. Ba trăm năm qua đi vẫn là tâm pháp gia truyền của Diệp gia. Chỉ có đệ tử tông thất mới có thể tu luyện, tuyệt không xuất hiện tình trạng thất truyền hoặc không trọn vẹn.

"Trừ phi vị tổ tiên Diệp gia kia cố tình đơn giản hóa Thương Minh Luyện Thể quyết, hoặc là hắn cũng không có học được Thương Minh Luyện Thể quyết chân chính.

Diệp Húc mới đem Thương Minh Luyện Thể quyết mới tu luyện tới ngũ trọng, đã có thể giết chết Phương Đồng đã luyện Cửu Dương Liệt Hỏa thần công lục trọng. Có thể thấy được uy lực của Thương Minh Luyện Thể quyết mới phải vượt xa bản không trọng vẹn.

Hắn không khỏi nhìn Thương Minh chân khí trong cơ thể mình phân nhiều hướng. Lúc này Thương Minh Luyện Thể quyết của hắn tu luyện gần như hoàn mỹ, so với trước càng thêm dũng mãnh. Nhưng dù sao cũng là trong lúc vô ý ngộ tới tâm pháp, khẳng định không bằng Thương Minh Luyện Thể quyết chân chính.

"Diệp gia ta trong vu khố, nói không chừng có toàn bộ bản Thương Minh luyện thể quyết."

Diệp Húc ánh mắt chớp động, Diệp gia sở hữu hai kho báu lớn, vũ khố cùng vu khố.

Trong võ khố cất chứa chính là đủ loại võ học mà vu khố thì cất chứa vu pháp!

Hắn đã sớm coi võ học trong võ khố một lần rồi, chỉ có không cách nào vào được vu khố. Muốn đi vào trong vu khố phải là vu sĩ!

Nếu Diệp gia thật sự có bản đầy đủ của Thương Minh luyện thể quyết, thì nó khẳng định sẽ được cất chứa trong vu khố!

Diệp Húc hai mắt nhăn lại, lẩm bẩm nói: "Nếu là cất chứa trong vu khố, như vậy chẳng phải nói Thương Minh Luyện Thể quyết không phải là võ học, mà là vu pháp sao…"


Phương gia, thư phòng Càn Ninh Uyển.

Phương Chung Sơn lẳng lặng đứng trước bàn, bút di chuyển như bay, trên giấy rõ ràng hiện lên vài nét chữ to.

Sát! Sát! Sát!

Bút lực thậm chí xuyên thấu cả giấy, lưu lại trên mặt bàn mấy vết sâu, sát khí lành lạnh!

Phương Chung Sơn tuy rằng không thể trở thành vu sĩ, thế nhưng có địa vị cực cao ở Phương gia. Hắn luyện Cửu Dương Liệt Hỏa thần công tới trọng thứ mười ba. Tiên thiên cương khí bá thể, ở trong Liễu Châu thành này tuyệt đối là võ đạo đệ nhất nhân.

Tiên thiên cảnh giới cũng có ba trọng, trọng thứ nhân là ngưng khí thành cương, thứ hai là cương khí ngoại phóng, thứ ba là tiên thiên bá thể!

Một lão nô mặc áo bào màu đen đẩy cửa phòng, lặng yên đi tới.

Phương Chung Sơn bỏ bút xuống lạnh lùng nói: "Phương Hòa, có điều tra ra nhi tử Phương Đồng của ta ai giết không?"

Lão nô áo đen khom người xuống nói: "Chủ nhân, Đồng thiếu gia trước khi chết, trên thân trúng hơn ba trăm chưởng, kinh mạch vỡ vụn, lập tức lại bị người dùng chưởng pháp mạnh mẽ bóp nát đầu. Có thể đánh ra nhiều chưởng trong thời gian ngắn như vậy, chỉ có Chu gia Thiên Tí Ngô Công thủ cùng Đại Thiên Diệp Thủ của Diệp gia.

Phương Chung Sơn lẳng lặng lắng nghe, Phương Đồng là con hắn, lúc trưa được người ta phát hiện ra chết bên sông Thanh Thủy. Tức giận trong lòng hắn lúc này có thể nghĩ, hắn lập tức bắt tay vào việc điều tra.

Phương Hòa tiếp tục nói: "Tuy nhiên theo thương thế thiếu gia mà xem, hiển nhiên không phải do Chu gia gây nên. Thiếu gia nếu là trúng độc thủ của Thiên Tí Ngô Công thủ, tất sẽ bị loại võ học ác độc này cắt nát từng miếng thịt. Bởi vậy chỉ có thể là Đại Thiên Diệp Thủ của Diệp gia gây nên.

"Diệp gia!" Phương Chung Sơn hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên sát khí.

"Diệp gia có năng lực giết chết thiếu gia, số lượng người nhiều lắm, rất khó điều tra."


Phương Hòa sắc mặt cổ quái nhỏ giọng nói: "Tuy nhiên vừa rồi lão nô gặp được Diệp gia Càn Khôn Thủ Diệp Ly. Lão ta nói, người giết chết thiếu gia, chính là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo nhân vật nổi tiếng mấy hôm nay."

Phương Chung Sơn hơi bị ngẩn ngơ, hiển nhiên không rõ vì sao Diệp ly phải nói cho hắn biết chuyện này.

"Diệp Húc, Diệp Thiếu Bảo! không ngờ một phế vật Diệp gia cũng dám giết con ta!"

Phương Chung Sơn từ từ thở ra một ngụm trọc khí, ánh mắt linh hoạt sắc bén: "Diệp Húc đã biến thành phế vật, hắn làm sao có thể giết được Đồng Nhi? Khẳng định là Diệp gia phái người âm thầm động thủ! Phương Hòa, ngươi lập tức phái người đi giết Diệp Húc, mang đầu hắn tới gặp ta! Ta muốn nhìn xem người sau lưng Diệp Húc kia là ai?"

Phương Hòa chần chừ một chút nói: "Chủ nhân, Diệp gia mã trường là do Mã Tam Bảo canh giữ. Ngay cả Chu Thế Văn và Chu Cường Thịnh đi vào cũng phải mặt mày như tro xám rời đi. Đi mã trường Diệp gia giết người, chỉ sợ có chút khó khăn. Tiếp qua vài ngày nữa là lễ săn thú, đệ tử tam đại vu hoang thế gia đều tới Bách Man Sơn săn bắn, không bằng động thủ ở đó…"

Phương Chung Sơn chậm rãi gật đầu, tuy rằng Mã Tam Bảo là nô tài Diệp gia. Thế nhưng dù sao hắn cũng là một vu sĩ. Trực tiếp xông vào mã trường giết người, tất nhiên cùng hắn xung đột rồi.

"Phương Hòa, chuyện này giao cho ngươi xử lý. Sau lễ săn thú, ta muốn nhìn thấy đầu của Diệp Thiếu Bảo, lấy đi tế mộ con của ta.

"Chủ nhân yên tâm."

Phương Hòa thân hình hơi cúi xuống đột nhiên thẳng tắp đứng dậy. Một cỗ khí thế hùng mạnh phát ra, vô hình chung khí thế chạm vào cửa sổ như gió thổi qua ầm ầm. Đúng là tiên thiên cảnh giới ngưng khí thành cương cao thủ.

"Diệp Thiếu Bảo nếu khôi phục tu vi trước kia, ta còn sợ hắn ba phần, nhưng hiện giờ, lão nô giết hắn cũng như bop chết một con gà mà thôi!

Phương Hòa ngạo nghễ nói.

Diệp gia nội phủ, võ trường. Diệp gia đệ tự tập trung một chỗ, mấy người nói khẽ với nhau.


"Thương thế của phế vật kia thật sự khỏi rồi sao?"

Diệp Bân nhìn chưởng ấn trên mặt dk, nghiên cứu một lát, suy tư nói: "Hắn bị chấn đoạn kinh mạch, tu vi bị phế, như thế nào có khả năng khỏi hẳn nhanh như vậy?"

Diệp Phong hổn hển nói: "Nhị ca, hiện tại không phải vấn đề đó chính yếu, tiện nô kia thương thế khỏi hẳn như thế nào ta không cần quan tâm. Mà là tiện nô kia rất nhanh có thể đứng trên đầu chúng ta rồi! Nếu hắn lại đạt được sự coi trọng của gia tộc, sẽ bỏ qua chúng ta thì sao?"

Đám người Diệp Kiên sắc mặt thảm đạm, bọn họ bỏ đá xuống giếng khi thấy Diệp Húc gặp nạn, dùng mọi cách đùa cợt nhục nhã, thậm chí còn đuổi Diệp Húc ra khỏi nội phủ, chiếm phòng ở của cha mẹ hắn lưu lại. Nếu Diệp Húc được gia tộc coi trọng lại lần nữa, lấy tính cách của hắn, khẳng định bọn họ sẽ ăn quả đắng!

Diệp Bân cũng nhăn mặt cau mày, đau khổ suy tư, đột nhiên cười lạnh nói: "Một khi đã như vậy, vậy hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, xử lý hắn đi!" T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Diệp Phong, Diệp Kiên cùng hoảng sợ, thất thanh nói: "Nhị ca, ngươi điên rồi! Nếu bị gia tộc tra ra người giết hắn là chúng ta, tuyệt đối chỉ có con đường chết!"

Diệp Bân bộ mặt dữ tợn nói: "Hắn bây giờ còn là gia nô, cho dù chết cũng không có người để ý tới! Hơn nữa, lão lục, lão cửu, tiện nô kia nếu lại đứng trên đầu chúng ta. Các ngươi cho rằng chúng ta còn có ngày ngẩng đầu lên sao?"

Đám người Diệp Phong trầm mặc, đột nhiên cười nói: "Nhị ca nói đúng, tiện nô kia phải chết, không chết, chúng ta cả đời này đừng mơ tưởng có ngày ngóc đầu lên!"

Diệp Bân hừ lạnh một tiếng nói: "Tiếp qua vài ngày tới sẽ là lễ săn thú, tất cả đệ tử tam đại vu hoang thế gia mãn mười hai tuổi đều phải tham gia, tất cả phải đi vào trong Bách Man Sơn thí luyện săn bắt yêu thú. Lão thất tuy rằng bị bắt làm nô, nhưng tên của hắn vẫn còn trên gia phả, bởi vậy lần lễ săn thú này, hắn cũng sẽ tham gia!"

Mấy người liếc nhau, cùng nhìn ra quyết tâm của đối phương.

"Bách Man Sơn, lễ săn thú, chính là tử kỳ của Diệp Thiếu Bảo!"

Diệp gia mã trường, Diệp Húc lẳng lặng đứng trên mặt cỏ, hai mắt nhắm lại, từ từ thổ nạp.

Bỗng nhiên đôi mắt hắn mở ra, con ngươi tối đen như mực giống như điểm lên ngàn vạn hàn tinh rực rỡ. Hắn nâng chân phải đạp mạnh lên trên mặt đất, lập tức một cỗ lực lượng mạnh mẽ bộc phát ra. Mặt cỏ dưới chân kịch liệt run rẩy, lấy chân của hắn làm trung tâm, một vòng sóng gợn cuốn ra ngoài, khí lãng mênh mông!

Bảy khối đá nặng hơn chục cân trên mặt cỏ không ngờ bị dư uy của một cước này hất lên trên cao cao. Ánh mắt Diệp Húc chuyển lạnh, bất tay khinh đạn, chỉ phong rít gào đánh trúng số loạn thạch này, bảy khối đá lớn ầm ầm tan nát, bụi mù tràn ngập!

"Hay!"

Bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng tán thưởng. Diệp Húc mở to mắt, chỉ thấy Mã Tam Bảo đã tới cách đó không xa. Tuy rằng khuôn mặt lạnh lùng, nhưng trong mắt tràn ngập vẻ tán thưởng.


"Thất gia, Vô Tướng Kiếp Chỉ, vô hình vô tướng, dũng mãnh bá đạo! Tốc độ tăng trưởng tu vi của ngươi quả thực làm cho người ta phải giật mình kinh hãi!"

Mã Tam Bảo chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, vuốt cằm nói: "Lấy thực lực của ngươi hiện giờ, đủ có thể đứng hàng đầu trong lớp đệ tử tông thất! tu vi cao hơn ngươi, không vượt quá năm người!"

"Trường chủ quá khen." Diệp Húc mỉm cười nói.

Tiến cảnh tu vi của hắn đích xác là rất khủng bố, sau trận chiến bên sông Thanh Thủy tới nay mới chỉ có bốn ngày. Tu vi của hắn đã tới Thương Minh Luyện Thể quyết lục trọng, số lượng mây tím bên trong đan điền của hắn do Thương Minh chân khí tạo thành cũng đạt tới hơn 390 đóa!

Từ khi tu vi của hắn bị phế cho tới bây giờ, không tới một tháng, đã trùng tu Thương Minh Luyện Thể quyết lại lục trọng, loại tốc độ tu luyện khủng bố này, nói ra sợ không có người tin tưởng.

Mặc dù là trước đây, Diệp Húc đã mang trên mình cái tên kỳ tài ngút trời, nhưng luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới lục trọng cũng mất gần bốn năm thời gian!

"Nếu không phải tòa bạch ngọc lâu trong đan điền, đừng nói là tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới lục trọng, chỉ sợ bây giờ ta còn nằm trên giường bệnh!"

Diệp Húc khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: "Tuy nhiên nói gì thì nói, nếu không có tòa bạch ngọc lâu này, lúc này ta đã là vu sĩ…"

Mã Tam Bảo cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ, nhàn nhạt nói rằng: "Thất gia, ngày mai chính là lễ săn thú, tất cả đệ tử tông thất tròn mười hai tuổi đều phải tham gia. Thương thế của ngươi mới khỏi, nếu không muốn tham gia, Mã mỗ có thể tới phủ chủ nói hộ ngươi một câu."

Diệp Húc nao nao, lễ săn thú là ngày hội khảo nghiệm tu luyện của đệ tử tam đại thế gia. Xâm nhập vào Bách Man Sơn, săn bắt yêu thú, coi như là một hồi thử luyện, chọn lựa ra đệ tử xuất chúng, trọng điểm bồi dưỡng.

Hắn lần đầu tiên tham gia lễ săn thú, chính là trổ hết tài năng trong ngày hội ngày, đạt được coi trọng của diệp phủ Diệp Tư Đạo, trở thành thiên kiêu chi tử của Diệp phủ.

Diệp Húc nhớ lại chuyện vũ, tâm tình kích động, hào khí đột nhiên sinh ra, cười ha ha nói: "Trường chủ, đa tạ ý tốt của người! lễ săn thú này, ta không thể không tham gia!"

Mã Tam Bảo liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không bị hào khí của hắn thuyết phục, thản nhiên nói: Ngươi phải cẩn thận Phương gia, và những huynh đệ đồng tông của ngươi."

Diệp Húc gật đầu chấp nhận, nguy hiểm không chỉ tới từ yêu thú Bách Man Sơn, có đôi khi người còn nguy hiểm hơn yêu thú gấp trăm lần!

Trước đây, hắn một lòng tu luyện chuyên tâm võ đạo, không biết lòng người hiểm ác, mà hiện giờ lại vô cùng thấu hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui