"Hai tên khốn này không ngờ dám mượn tên của ta mà lăn lộn như cá gặp nước…" Diệp Húc nhìn thoáng qua lắc đầu bật cười.
Chu Thế Văn và Phương Thần hai người an nguy không phải là vấn đề lớn lắm. Phương Thần hiện giờ đã có tu vi Hạo Nguyệt Kỳ ngũ phẩm, hơn nữa có thể miễn cưỡng tế khởi Thiết Huyết chiến kỳ. Cho dù là cường giả Đan Đỉnh kỳ, dựa vào thiết huyết chiến kỳ hắn cũng có thể đánh bừa một hồi. Đám người Triệu Trường Phong của Khai Dương Tông, căn bản không có uy hiếp với bọn họ.
Huống chi đám người Triệu Trường Phong là "vây cánh" của Diệp Húc, những người khác căn bản không nhúng tay vào.
"Những người trong ma đạo này chỉ biết tự giết lẫn nhau, một đám chó gà mà thôi!"
Một thanh niên vu sĩ chính đạo đi tới bên người Diệp Húc, cười nói: "Vị sư đệ này, ngươi biết lai lịch của Diệp lão ma không?"
Diệp Húc lắc đầu nói: "Chuyện của ma đạo, tiểu đệ làm sao mà biết được? nói vậy hẳn là một lão ma đầu, vị sư huynh này xưng hô thế nào?"
"Tĩnh Châu Đới gia đệ tử Đới Khôn Kỳ."
Vu sĩ trẻ tuổi cười ngạo nghễ nói: "Nếu ta gặp được Diệp lão ma kia, tất nhiên phải cho hắn biết lợi hại của Đới Khôn Kỳ ta, khiến cho hắn hối hận vì đã sinh ra đời."
Diệp Húc sắc mặt cổ quái, ánh mắt chớp động.
Người vu sĩ trẻ tuổi này nhìn sau lưng hắn, chỉ thấy sau lưng lôi lực di động, hình thành một lôi cầu sáng như tuyết, vội vàng chắp tay cười nói: "Sư đệ là người của phái Thanh Thành sao? Lôi hệ lực thật tinh thuần! Sư đệ phải cẩn thận một chút, vừa rồi có vị Lý sư huynh của Nhạn Sơn phái tuyên bố nói, hắn gặp một đệ tử Thanh Thành nào thì xử lý một người! Nhạn Sơn phái không phải là giao hảo với Thanh Thành phái các ngươi nhiều thế hệ sao? Làm sao lại xuất hiện chuyện như vậy nhỉ?"
"Không biết, có thể là sư huynh Nhạn Sơn phái đã nhập vào ma đạo cũng không biết chừng."
Diệp Húc phỏng đoán một phen, hiên ngang lẫm liệt nói: "Nếu thực là vị sư huynh Nhạn Sơn phái kia đã rơi vào ma đạo, tiểu đệ cũng muốn trừ ma vệ đạo, miễn cho Nhạn Sơn phái không phải mất mặt vì hắn."
"Sư đệ thật sự là hào khí bức nhân, khiến người khâm phục. Không bằng chúng ta cùng đi tới thanh đồng đại điện này thử vận may. Nói không chừng có thể tìm được bảo vật gì." Đới Khôn Kỳ như mới gặp đã quen, đề nghị nói.
Diệp Húc đối với thanh đồng đại điện cũng mơ ước vài phần, cho nên gật đầu.
Hai người lúc này hướng tới thanh đồng đại điện mà bay đi. Tu vi của hai người bọn họ không cao lắm, Diệp Húc tuy nhiên là Dung Nguyên kỳ, Đới Khôn Kỳ tu vi cao hơn một bậc, cũng vừa tiến vào Chân Nguyên kỳ không lâu, cực kỳ bình thường.
Tu vi của Đới Khôn Kỳ tuy rằng không cao, nhưng giọng điệu không nhỏ. Dọc đường đi nhìn đám vu sĩ ma đạo mà khoa tay múa chân, soi mói, nói người này tu vi không xong, người kia như gối thêu hoa, khiến Diệp Húc hết hồn. Hắn lo lắng mấy vu sĩ ma đạo đó nghe vào trong tai, lao tới chụp chết bọn hắn.
"Sư đệ mau nhìn, đó là chư vị sư tỷ của Tiểu Trúc Sơn!" Đới Khôn Kỳ ánh mắt đột nhiên sáng ngời, sắc mặt đỏ lên, hưng phấn vạn phần nói.
Diệp Húc theo ngón tay của hắn chỉ mà nhìn, chỉ thấy tám thiếu nữ dắt tay nhau đi tới, thẳng tới một tòa thanh đồng đại điện. Những thiếu nữ mỗi người xinh đẹp như tiên, dáng người thướt tha, da trắng như tuyết, có thể nói yểu điệu vô cùng. Các nàng khiến cho người ta vừa gặp đã yêu mến, không đành lòng khinh nhờn.
"Các vị sư tỷ Tiểu Trúc Sơn, chúng ta cùng nhau song tu à!" Đới Khôn Kỳ lao tới đám thiếu nữ, cao giọng nói. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
Thiếu nữ mặc quần áo màu lục nhạt cầm đầu đám thiếu nữ nén giận, một sợi tơ từ trong tay áo bắn ra, chớp mất đã quấn hắn như quấn bánh chưng rồi.
Thiếu nữ kia giơ tay trảo một cái, đem một khối tảng đá nặng hơn vạn cân nhấc lên, trực tiếp đặt lên trên đầu hắn. Tiểu tử này bị đặt dưới tảng đá lớn, chỉ còn một chân đạp loạn ở bên ngoài.
Những thiếu nữ khác gầm lên, trách mắng: "Ngọc Nhi tỷ, lại là tên khốn khiếp họ Đới này, dọc được liên tiếp trêu ghẹo chúng ta. Không bằng trực tiếp giết chết hắn, miễn cho hắn tiếp tục huyên náo."
"Nơi này còn có một đồng lõa, cùng nhau trấn áp đi."
Diệp Húc vội vàng xua tay nói: "Chư vị sư tỷ đừng hiểu lầm, tiểu đệ là người phái Thanh Thành, không phải cùng một bọn với hắn."
Thiếu nữ quần áo màu lục thản nhiên liếc hắn một cái, mang theo đám thiếu nữ rời đi, nhỏ giọng nói: "Thanh Thành và Tiểu Trúc Sơn Mộc sư tỷ có đám hỏi, không nên gây xích mích!"
"Sư huynh phái Thanh Thành làm sao lại lăn lộn cùng một chỗ với tên khốn khiếp họ Đới kia?" Một vị thiếu nữ thở dài lắc đầu nói.
Đới Khôn Kỳ giãy dụa một lúc lâu rốt cuộc thoát thân được, vô cùng vui vẻ nói: "Sư đệ, ngươi có nhìn thấy không? hương diễm à, vô cùng hương diễm, Tiểu Trúc Sơn sư tỷ không ngờ cởi dây lưng quần xuống buộc ta!"
Diệp Húc sau một lúc lâu không nói gì, người này quả nhiên không biết chữ TỬ viết như thế nào. Tu vi cũng hơn ai, nhưng gây chuyện thị phi thì đúng là hạng nhất, làm người như hắn sống tới bây giờ đúng là quá giỏi.
Đới Khôn Kỳ trịnh trọng nói: "Tiểu Trúc Sơn sư tỷ, âm nhu nhẹ nhàng, tu luyện tâm pháp rất phù hợp với nhiều môn phái, thích hợp song tu nhất. Nếu có thể quyến rũ được các nàng, sẽ là phúc khí tu luyện muôn đời. Sư đệ, về điểm này, ngươi phải học hỏi ta nhiều hơn."
"Ngươi xác nhận không phải quyến rũ mà là trêu nghẹo chứ?"
Diệp Húc có chút bất đắc dĩu, nếu không phải hắn đang là người trong chính đạo, đã sớm thịt tiểu tử này rồi, thầm nghĩ: "Tâm pháp Tiểu Trúc Sơn thích hợp song tu, xem ra cùng một loại hình môn phái với La Sát Môn. Tuy nhiên tâm pháp của La Sát Môn, Xá Nữ Giao Trưng đại pháp cũng là tà khí lành lạnh, cùng với tâm pháp chính đạo của Tiểu Trúc Sơn, vẫn là có chút khác nhau."
Hắn từng giao thủ với La Sát Môn Liễu Như Nhứ một lần, bị nhốt trong Thiên Ma Nghê Thường Vũ. Loại trận pháp này, nữ thể ngang dọc, dụ hoặc vô cùng, vô số yếm đỏ cùng bay, những cặp đùi đẹp, cộng với bộ ngực sữa trắng muốt suýt nữa làm cho tâm ma hắn nổi lên, hung hiểm dị thường.
Bởi vậy Diệp Húc đúng là có chút kiêng kị với những loại tâm pháp này.
Hai người ngày càng đi gần tới thanh đồng đại điện, phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy sáu tòa đại điện này được xích sắt buộc vào nhau, những sợi xích sắt rất lớn liên tiếp nối những tòa đại điện này lại, có vẻ rất khí thế.
Bọn họ tới càng gần càng cảm thấy thanh đồng đại điện này thật lớn, sáu tòa đại điện như sáu tòa núi lớn, bay giữa không trung, làm cho người ta thấy cảm giác vô cùng áp bách.
Mỗi một tòa đại điện, đều tụ tập không ít vu sĩ, chính ma phân biệt rõ ràng.
Đồng trụ trước điện không biết được chế bằng tài liệu gì, phong cách cổ xưa, to lớn hơn mười mét, không ít vu sĩ nhìn ra loại tài liệu này quý báu như thế nào, ý đồ muốn luyện hóa. Tất cả lấy chân hỏa ra nung khô, chỉ thấy đồng trụ này ở bên trong chân hỏa vẫn đứng lù lù bất động, không chút có xu thế bị luyện hóa gì cả.
Có người tế khởi vu bảo, ý đồ chặt đứt đồng trụ này, nào biết được vu bảo của bọn họ khi đánh lên trên đồng trụ. Không ngờ vu bảo bị đánh ngược lại rách nát, làm cho mấy người này đau xót không ngừng.
Trong vài tòa thanh đồng đại điện khác cũng có không ít vu sĩ làm như vậy, đều bị đầu rơi máu chảy cả.
"Vị huynh đài này diện mạo hiên ngang, tuấn tú lịch sự, tu vi tinh thân, chính là quốc gia lương đống, vì sao không gia nhập quân đội, vì nước mà làm việc?"
Thanh âm quen thuộc truyền tới, Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Hạ Hầu Thường đang lắp bắp khuyên bảo vài tên vu sĩ gia nhập dưới trướng của hắn, thầm nghĩ: "Người này ăn thịt người không để lại xương, gia nhập cùng hắn, chết cũng không rõ vì sao mà chết…"
Bên cạnh Hạ Hầu Thường dĩ nhiên tụ tập không ít người. Diệp Húc thương hại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lập tức ánh mắt quét ngang. Chỉ thấy Liễu Như Nhứ, Vương Vũ đám người đang tập trung bên cạnh cao thủ đan đỉnh kỳ kia, cũng đang đi sâu vào bên trong đại điện.
Mà Mộng Xảo Vân cùng đám nữ đệ tử Tiểu Trúc Sơn cùng nhau cười đùa, bên cạnh họ tụ tập không ít nam vu sĩ, một đám hộ hoa sứ giả, vây quanh các nàng.
"Thâm cốc lão ma, chết chưa hết tội!" Chu Thế Văn và Phương Thần hai người xông lên, một gã ma đạo Hạo Nguyệt Kỳ bị bọn họ truy đuổi chạy trối chết.
Vu sĩ kêu khổ nói: "Hai vị huynh đài, ta thật sự không biết Diệp Thiếu Bảo Diệp lão ma mà!"
Chu râu rậm cười lạnh nói: "Nói bậy, rõ ràng ta thấy ở ngoài cốc, ngươi cùng Diệp lão ma vừa cười vừa nói. Hiển nhiên là vây cánh của Diệp lão ma, mau mau nhận lấy cái chết."
Tên vu sĩ kia vội vàng chui vào trong đại điện, biến mất không thấy.
Chu Thế Văn cùng Phương Thần hai người này còn chưa đã tay, hiển nhiên bọn họ thu hoạch được không nhỏ ở lần này. Ánh mắt hai người nhìn khắp nơi, đột nhiên nhìn thấy Diệp Húc, ánh mắt sáng lên nhất tề đi tới.
Đới Khôn Kỳ lập tức khẩn trương vạn phần, thân thể có chút cứng ngắc, trong tay bắt lấy một kiện vu binh, móng tay xiết tới trắng bệch rồi.
"Ta không biết Diệp lão ma…" Hắn mím môi lắp bắp giải thích nói.
"Thiếu Bảo, ai vậy? Chu Thế Văn liếc mắt nhìn Đới Khôn Kỳ, hiếu kỳ hỏi.
"Thiếu Bảo?"
Đới Khôn Kỳ lập tức mê mộng an ủi nói: "Thiếu Bảo này hẳn không phải là Diệp Thiếu Bảo kia, chỉ là trùng tên mà thôi…"
Phương Thần thản nhiên nói: "Diệp huynh chúng ta cùng đi vào đi."
Đới Khôn Kỳ sắc mặt vàng như đất, sau một lúc lâu cũng không nói nên lời. Hắn không ngờ được ma đầu nổi danh ma đạo lại cùng mình đi rêu rao khắp nơi. Thậm chí còn cùng nhau đùa giỡn với nữ đệ tử Tiểu Trúc Sơn, việc này mà bại lộ hắn không còn chỗ chôn.
Diệp Húc vỗ vỗ đầu vai hắn thở dài nói: "Đới huynh, hiện giờ ngươi đã không còn thích hợp lăn lộn ở chính đạo nữa, sớm ngày tỉnh táo đi."
Hiện giờ trước tòa thanh đồng đại điện này đại đa số vu sĩ đã tiến vào bên trong, còn có mười mấy người đứng lại xem chừng.
"Cố sư huynh đến đấy!" Chu Thế Văn ánh mắt sáng lên cười nói.
Diệp Húc nhìn lại, chỉ thấy Cố Ngôn Chi quần áo rách tung, sắc mặt xanh mét, nhanh chóng hướng tới bọn họ. Tú sĩ áo xanh luôn luôn trò chuyện vui vẻ, phất tay một cái làm cho kẻ thù tan thành tro bụi, lúc này biến thành chật vật như vậy, không khỏi ăn không ít đau khổ.
"Ba tên khốn khiếp các ngươi, vi huynh bảo các ngươi không được chạy quanh, các ngươi lại cố tình chạy loạn khắp nơi. Làm hại ta một đường tìm kiếm, thiếu chút nữa bị người ta làm thịt rồi."
Cố Ngôn Chi thấy ba người quần áo chỉnh tề lông tóc vô thương, liền tức giận răn dạy một phen, lúc này mới chú ý tới Đới Khôn Kỳ, trong mắt chợt lóe lên hàn quang, lập tức cười tủm tỉm nói: "Vị huynh đài này là người trong chính đạo à? Diệp sư đệ bắt hắn không phải tính toán mang đi bán chứ?"
Lương Châu, Mục Châu lớn như vậy, vu sĩ ma đạo thường xuyên bắt vu sĩ chính đạo trở thành hàng hóa mua bán. Mua người thường thường là một đao làm thịt, xem trong ngọc lâu của bọn họ có chứa bảo vậy không? Bởi vậy mà Cố Ngôn Chi mới có ý này.
Đới Khôn Kỳ sắc mặt vàng như đất, Diệp Húc cười nói: "Vị này là Đới huynh, sư huynh đừng làm hắn khó xử, chúng ta đi vào thôi?"
Cố Ngôn CHi không có để trong lòng, gật đầu nói: "Lần này ba người các ngươi còn chạy loạn lung tung nữa, đừng trách vi huynh trở mặt!"
Bốn người đi thẳng vào trong thanh đồng đại điện, bọn họ vừa mới đi vào trong, đột nhiên dưới chân cảm thấy lạ, không tự chủ được mà nhìn xuống dưới. Diệp Húc đạp mạnh một cái trên hư không, ổ định lại thân hình. Chỉ thấy bên trong thanh đồng cung điện cũng là một mảnh không gian rộng. Một đám trận pháp đem không gian hơn mười dặm này nhét được vào tràn đầy thì quả là chuyên kinh tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...