Diệp Kiên nghe thanh âm này trong lòng vừa khiếp sợ vừa giận, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy trước mặt Tô Kiều Kiều xuất hiện một thiếu niên bộ dạng thanh tú, quần áo màu lam, như cười như không nhìn hắn.
"Lão thất! tên mã nô rác rưởi nhà ngươi, không ngờ cũng dám đánh ta?"
Diệp Kiên khóe miệng lộ ra vết máu, bộ mặt dữ tợn vô cùng. Đột nhiên rùng mình một cái, nếu Diệp Húc thật là một phế vật, như vậy sao mình lại ăn một cái tát đây?
Phải biết rằng, hắn cũng không phải là Tử Quyên, hắn đã luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới cảnh giới ngũ trọng. Thực lực của hắn trong đám đệ tử tông tộc cũng có thể xếp vào lớp giữa.
Chẳng lẽ phế vật này khôi phục tu vi sao?
Tử Quyên thấy hắn có ý lùi bước, lạnh lùng nói: "Cửu gia, Diệp phủ gia pháp quy định, nô bộc bên dưới phạm thượng, nhục đánh đệ tử tông thất, có thể xử tử tại chỗ! Tên phế vật này hiện giờ vẫn là gia nô, ngài sao phải sợ hắn?"
Diệp Kiên tinh thần rung lên, cẩn thận trở về chỗ cũ, một tát vừa rồi của Diệp Húc cũng không mạnh như hắn tưởng tượng. Nếu phế vật này thực sự khôi phục tu vi, chỉ sợ một chưởng có thể chụp nát đầu của mình đi. Lúc này dũng khí của hắn tăng lên nhiều, nhe răng cười độc ác nói: "Không sai, ngươi là một mã nô rác rưởi, dám can đảm đánh đệ tử tôn thất! Tiện nô, lúc này thiếu gia gọi người tới ngươi chết không có chỗ chôn!"
Diệp Húc thản nhiên liếc mắt nhìn Tử Quyên một cái, chỉ cảm thấy nô tì trước kia từng hầu hạ mình, lúc này có một loại chán ghét không nói lên lời, hừ lạnh một tiếng nói: "Đào nô trộm tài vật của chủ nhân chạy trốn, là phạm phải gia quy? Chứa chấp đào nô cũng là đồng phạm, chiếu theo gia quy nên xử trí thế nào?"
Rầm, Tử Quyên sợ tới mức đặt mông ngồi xuống dưới đất, nàng lấy trộm tài vật của Diệp Húc, tìm Diệp Kiên nương tựa, chiếu theo gia quy hẳn là phải chịu hình phạt ngũ đoạn: tức là, móc mắt, cắt mũi, cắt lưỡi, chặt đứt tay, chặt chân!
Việc này quả thực là còn khủng bố hơn cả cái chết!
Diệp Kiên cũng thấm lạnh mồ hôi, chứa chấp đào nô, chiếu theo gia quy hắn khẳng định sẽ bị hủy bỏ tu vi, bị bắt làm nô, sung quân tới mỏ làm việc cực nhọc!
Diệp Húc lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người, trong lòng khinh miệt vạn phần: "Một đám rác rưởi, Kiều Kiều chúng ta đi!"
Tử Quyên nhìn lại bóng dáng Diệp Húc, lại nhìn Diệp Kiên đang ngây phỗng người ra. So sánh một chút, liền nhìn ra chênh lệch giữa hai người, giống như phượng hoàng với gà trống vậy.
Buồn cười chính mình trước kia mù mắt, lại vứt bỏ vàng kim coi trọng cặn bã?
Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên hối hận, nếu trước mình không có bỏ đi, mà đi theo Diệp Húc. Tuy rằng nghèo khó một thời gian, nhưng địa vị sau này hẳn sẽ nâng cao vô hạn!
Lúc trước Diệp Húc vẫn là thiên kiêu chi tử của Diệp phủ, phi thường sủng ái nàng. Nếu Diệp Húc trở thành phủ chủ đời tiếp theo, thậm chí nói không chừng nàng sẽ là đại nãi nãi của Diệp phủ, dưới một người, trên vạn người. Tất cả mọi người lúc đó phải nhìn nét mặt mình rồi!
Tử Quyên ánh mắt sáng lên, vội vàng bước nhanh đuổi theo Diệp Húc.
Diệp Kiên ngẩn ngơ, cả giận nói: "Tử Quyên, ngươi đi đâu? Trở về cho ta!"
Tử Quyên ngoảnh đầu nhìn lại lạnh lùng liếc hắn một cái, dường như nhìn một đống rác vậy, trong ánh mắt không khỏi lộ ra chán ghét. Nàng bước nhanh theo sau Diệp Húc, sửa sang lại quần áo, quỳ xuống, khóc lóc kể lể nói: "Thất gia, nô tì biết sai rồi…"
"Còn đi theo ta, ta sẽ giết ngươi.."
Giọng điệu của Diệp Húc bình thản, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua nàng một cái. Dường như không phải hắn nhìn một thiếu nữ xinh đẹp đáng thương động lòng người, mà đang nhìn môt con chó cái vậy.
Tử Quyên nhìn hai người đi xa, thủy chung không dám đuổi theo. Nàng có thể cảm thấy Diệp Húc không nói giỡn, nếu mình tiếp tục đi tới mà nói, khẳng định hắn sẽ coi mình như cho cái vậy, một chưởng giết chết. Thậm chí ngay cả một chút nhăn mặt cũng không có.
Tử Quyên tâm lạnh như nước, quay đầu nhìn lại, đã thấy Diệp Kiên dẫn mấy nô tì hướng phía nàng đi tới, tinh thần không khỏi rung lên, thầm nhủ: "Không được làm đại nãi nãi Diệp gia, là phu nhân đệ tử tông thất cũng không tồi. Diệp Kiên tuy rằng vô năng nhưng đối với ta thực cũng không tồi…"
"Cửu gia nô tì trẻ người non dạ, cầu ngài tha thứ…"
Tử Quyên ai oán nói, đang muốn động tình cảm, Diệp Kiên chán ghét liếc mắt nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Nữ nhân Diệp Thiếu Bảo không cần, lão tử ta cũng không thèm! Phượng Trúc, các ngươi đem tiện phụ này ra khỏi thành, loạn côn đánh chết cho ta!"
Tử Quyên kinh hãi thất sắc, đang muốn mở miệng kêu cứu, đột nhiên mấy tỳ nữ phía sau Diệp Kiên tiến tới dùng khăn gấm bịt lấy miệng của nàng. Trong đó một thiếu nữ quần áo màu lục cười nói: "Tử Quyên tỷ thứ lỗi, người ta cũng là bất đắc dĩ thôi." Nói mấy câu xong, mầy người các nàng liền đi ra ngoài thành.
Diệp Kiên nhìn về phương hướng Diệp Húc rời đi, trong mắt hiện lên hào quang oán độc, suy nghĩ nói: "Phế vật này không ngờ thương thế đã khỏi hẳn, chỉ sợ rất nhanh sẽ được sủng ái lại, vậy không có ngày ta ngẩng đầu lên được rồi! không được, chi bằng tìm huynh đệ khác thương lượng chuyện này…" Nghĩ vậy hắn xoay người đi tới Diệp phủ.
Tô Kiều Kiều kéo tay Diệp Húc tới một cửa hàng bán son, bên trong đều là nữ nhân, líu ríu là cho Diệp Húc đau đầu, vội vàng trốn thoát.
"Nhiệt tình đi dạo phố của Kiều Kiều thực sự rất khủng bố!"
Diệp Húc cảm thán một tiếng, đột nhiên nhìn tới đường tạp hóa bên cạnh. So sánh với đường phố khác náo nhiệt, nơi này người đi rất thưa thớt, người đi đường qua lại cũng không nhiều, chỉ bảo Kiều Kiều một tiếng rồi đi vào.
Đường tạp hóa kỳ thực chính là bán đồ cũ, chủng loại rất nhiều, đồ vật nào cũng có.
Nơi này thương gia không thuê cửa hàng, thường thường bày ngay trên đường. Họ đem những món hàng hóa tạp nham bày lên trên. Hàng hóa đủ loại, có đủ cái lạ, thậm chí có một lần có lời đồn truyền ra, có người mua được vu bảo trong cửa hàng đồ cũ.
Diệp Húc cũng không có nhiều hứng thú đối với đường tạp hóa này, cũng không tin nơi này xuất hiện ra vu bảo. Nếu thực sự xuất hiện vu bảo, tất nhiên toàn bộ vu sĩ Liễu Châu thành và tam đại thế gia sẽ tranh đoạt, một hồi gió tanh mưa máu sẽ nổi lên.
Trình độ quý báu của vu bảo căn bản không phải người thường có thể tưởng tượng. Thậm chí lấy thực lực của tam đại thế gia vu hoang, cũng chỉ có vài món mà thôi.
Khi đi qua một cửa hàng tạp hóa, Diệp Húc đột nhiên dừng bước, khẽ nhíu mày.
Bạch ngọc lâu vốn yên tĩnh bên trong đan điền của hắn đột nhiên trở nên xao động. Thương Minh chân khí du động ở phía trên, thỉnh thoảng lại chạm một chút, khiến chân khí của hắn lay động không ngớt. Thậm chí ngay cả cây non thanh ngọc bên trong bạch ngọc lâu cũng có chút hưng phấn.
"Chẳng lẽ trên quầy hàng này có cái gì mà Bạch Ngọc Lâu cảm thấy hứng thú?"
Diệp Húc không khỏi tò mò, cẩn thận đánh giá, chỉ thấy trên quầy hàng đó bán ít ỏi vài thứ, có ba bốn quyển sách cũ, vài khối khăn thêu rách.
Quán chủ là một hán tử, thật thà cười nói: "Vị thiếu gia này nhìn trúng cái gì?"
Diệp Húc cười nói: "Ta cũng không phải là thiếu gia gì, là mã nô Diệp gia."
Quán chủ líu lưỡi nói: "Diệp gia mã nô so với thiếu gia nhà giàu khác cũng có khí độ hơn, thật không hổ là vu hoang thế gia!"
Diệp Húc khẽ mỉm cười, không nói nhiều, giơ tay lật xem mấy bản sách cũ. Điều là tứ thư ngũ kinh, không có gì thần kỳ cả, bạch ngọc lâu trong đan điền vẫn xao động như cũ không ngừng.
Ánh mắt hắn không khỏi nhìn vào mấy tấm khăn thiêu, chỉ thấy tấm khăn thiêu kia không trọn vẹn, chỉ có nửa mét lớn nhỏ, bên trong còn có đồ án hình thù kỳ lạ.
Đồ án kia cũng không được trọn vẹn đầy đủ, Diệp Húc cẩn thận đánh giá, như thể là một vòng thái dương, trung tâm thái dương có một con tam túc quái điểu. Hình như là ô nha, nhưng màu ánh vàng rực rỡ, cũng không phải màu đen như ô nha.
"Tấm khăn thiêu này hẳn là một góc của tấm cờ lớn…"
Diệp Húc nhặt khăn thêu lên, nhẹ nhàng vuốt ve, vải dệt cực kỳ nhẵn nhụi, cầm ở trong tay thấy phiêu phiêu, như không có gì.
Bạch ngọc lâu trong đan điền dường như cảm ứng được khí tức của tấm khăn thiêu, càng thêm hưng phấn xao động.
Diệp Húc cũng phát hiện ra tấm khăn thiêu này có chỗ kỳ lạ, trong lòng vừa động: "Lão trượng, tấm khăn thêu này lấy được ở đâu?"
Quán chủ cười nói: "Đây là vợ ta giặt quần áo ở bờ sông mà vô tình nhặt được. Ngày thường sử dụng như khăn tay. Tấm khăn thiêu này có chỗ tốt, nếu để ở nhà, không chỉ kiến, ngay cả chuột cũng không có! Nếu không phải thiếu tiền, vợ chồng ta cũng không bán nó đi đâu. Thiếu gia nếu thích, năm lượng bạc là được!"
Diệp Húc nhíu tiền nơi túi cười khổ nói: "Ta nơi này chỉ có ba lượng…"
Quán chủ kia cười ha hả nói: "Vừa thấy thiếu gia là biết chưa từng mua bán đồ vật này nọ rồi. Ta nói năm là để cho cả hai có thể trả giá. Kỳ thực tấm khăn thiêu này cũng không tốn tiền mua, chỉ cần ba lượng bạc, thiếu gia cứ việc cầm." Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Diệp Húc trong lòng mừng rỡ, lấy ra ba lượng bạc, quán chủ trả lại cho hắn hai lượng, cười nói: "Làm nô tài ở Diệp gia cũng không dễ dàng, đều là tranh cướp miếng cơm cả."
Diệp Húc vội vàng tạ ơn, muốn thu hồi tấm khăn thêu lại, đột nhiên một bàn tay bắt lấy một góc khăn thiêu nói: "Chủ quán, tấm khăn này bao nhiêu tiền? ta mua!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...