Lúc Bố Dương Cổ vào phòng, tôi đang nằm sấp trên bàn dùng bút chấm mực tùy tiện viết lung tung, bước chân hắn rất khẽ, mặc dù tôi không chớp mắt, nhưng dư quang nơi khóe mắt đã sớm nhìn rõ mọi nhất cử nhất động của hắn.
Bút trong tay vẫn không dừng lại, tiếp tục phác một nét lên giấy Tuyên Thành. Bố Dương Cổ đến gần tôi, dựa vào bàn bên cạnh xem xét nửa ngày, rốt cuộc nhịn không nổi nghi hoặc hỏi: "Đây chính là chữ Hán mà Minh quốc cùng Triều Tiên dùng đấy ư?"
Tôi nhướng mày, cười nhạt nói: "Không sai."
"Muội muội có thể viết được chữ Hán à?"
Tôi thật cẩn thận thổi khô mực, bịa chuyện nói: "Lúc ở Kiến Châu đã từng theo học Ba Khắc Thập, đại ca thấy thế nào?"
Bố Dương Cổ xấu hổ: "Ta không biết......trên này viết gì vậy?"
Tôi nhẹ nhàng đẩy giấy sang một bên, thứ viết trên giấy là ba chữ "Hoàng Thái Cực" to lớn không mấy chỉnh tề. Đương nhiên tôi không thể nói cho hắn biết nó có nghĩa gì, vì thế giả ngu chuyển đề tài: "Đại ca tìm ta có chuyện gì?"
Người này vốn là một kẻ vô sự bất đăng Tam Bảo điện*, bình thường trốn tôi còn không kịp, nay sao lại tự mình đến cửa tìm tôi thế kia?
*Vô sự bất đăng Tam Bảo điện: không có việc sẽ không đến điện Tam Bảo. Ý chỉ không có việc sẽ không tìm đến làm gì.
"Bố Chiếm Thái bệnh rồi......"
Tôi gật gật đầu, sớm đã biết sẽ như thế. Khi Bố Chiếm Thái đem theo tôi phá vây ra khỏi thành, khắp người đã chi chít vết thương, hắn có thể may mắn sống sót chạy trốn đến Diệp Hách, đã là một kỳ tích. Sau khi về, Bố Dương Cổ để một mình hắn ở tại biệt viện, dù tôi chưa gặp lại hắn, nhưng cũng có nghe nói, bởi vì vết thương của hắn không được rửa sạch, nên đã bị viêm nhiễm, ước chừng nằm trên giường cũng hai tháng, nhưng chẳng có chuyển biến tốt đẹp gì.
"Hắn thật sự bệnh rất nặng......" Ngữ khí của Bố Dương Cổ xem như đang lo lắng, chỉ là trên mặt lại không tìm thấy chút bi thương nào, ngược lại, khóe miệng cong gợi lên khiến tôi cảm thấy như hắn đang vui sướng khi người khác gặp họa: "Hắn muốn gặp muội."
Tay đang mài mực tạm dừng, tôi nghiến răng nói: "Để hắn chết đi!" Quay đầu lại, tràn ngập hận ý, "Ngươi nói với hắn, chờ đến ngày hắn chết, tự nhiên ta sẽ đi gặp hắn------Ta đã nói rồi, nhất định sẽ nhìn hắn chết như thế nào."
Bố Dương Cổ thoáng cười nhìn tôi, cũng không hề thấy sắc mặt hắn có chút thay đổi gì, chỉ nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, đột nhiên nói: "Đông Ca tùy hứng nóng nảy như vậy có vài phần giống với tiểu Đông Ca trong trí nhớ của ta, muội có còn nhớ không, lúc nhỏ giận dỗi a mã, lại không thèm nói tiếng nào đã chạy đến Kiến Châu tìm cô cô......"
Tôi khẽ ngớ người. Sao hắn lại đột nhiên nhắc đến chuyện cũ năm xưa? Đông Ca mười tuổi......Đông Ca vì giận dỗi mà bỏ đến Phí A Lạp, Đông Ca trượt chân ngã xuống hồ, từ đó về sau không ngừng vướng vào gút mắc với nhà Ái Tân Giác La......
Tôi không khỏi phiền muộn, ném thanh mực ra xa.
"Đông Ca......Kiến Châu A Nhĩ Cáp Đồ Thổ Môn phạm tội rồi." Ngữ điệu không nhanh không chậm của hắn khiến lòng tôi không biết vì sao lại run lên.
"Ai?"
"A Nhĩ Cáp Đồ Thổ Môn------Đại a ca Chử Anh của Nỗ Nhĩ Cáp Xích!"
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, bốn mắt đối diện nhau, hắn bình tĩnh cong lên nét cười lạnh: "Thật là một tên đần hữu dũng vô mưu! Tháng sáu năm trước Nỗ Nhĩ Cáp Xích có ý lập y làm trữ, hạ lệnh cho y phụ tá chính sự, thậm chí vào lúc Nỗ Nhĩ Cáp Xích thân chinh Ô Lạp cũng đã toàn quyền giao thác cả một Kiến Châu to như vậy vào tay y. Địa vị tôn sùng như thế, mà Chử Anh đó lại không biết quý trọng, bất quá chỉ mới hơn nửa năm, y đã muốn biến phó thành chính, thừa dịp Nỗ Nhĩ Cáp Xích dẫn binh xuất chinh, áp chế ấu đệ cùng các đại thần phải nghe theo lệnh y, không được vi phạm, lại nói xằng rằng nếu phụ thân đệ đệ có bại trở về, liền từ chối mở cửa thành......Hừ, thật là tên ngu dốt đần độn. Trong mắt Nỗ Nhĩ Cáp Xích há có thể dung cho một sạn người nhỏ bé như thế?"
Dưới chân tôi mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế, chỉ thấy miệng lưỡi khô khốc, toàn thân vô lực. "Vậy......hiện giờ, hắn......"
"Bị giam rồi! Sợ là......khó tránh khỏi kết cục như Thư Nhĩ Cáp Tề!"
Trong lòng như có một đạo sấm sét hung tợn đánh vào, lỗ tai ong ong.
"......Nàng chờ ta......không quá ba năm, ta nhất định đón nàng về! Ba năm......chỉ ba năm......được không?"
"......Ba năm......chỉ ba năm......"
"......Ta nhất định đón nàng về......"
Ước hẹn ba năm......ước hẹn ba năm! Quả nhiên......lời nói ấy nay đã thành lời tiên tri!
Tôi siết chặt nắm tay, để mặc móng đâm sâu vào lòng bàn tay, lòng tê dại như bị ai đâm một dao.
Chử Anh......Hồi ức từng chút một tiến vào trí nhớ, một Chử Anh bốc đồng, một Chử Anh ương ngạnh, một Chử Anh kiêu ngạo, một Chử Anh tổn thương tôi sâu sắc, nhưng lại cũng là một Chử Anh yêu tôi vô cùng sâu đậm......Hắn không thể trở thành Thư Nhĩ Cáp Tề thứ hai! Hắn là......trưởng tử, hắn là đại a ca cơ mà!
Đối với đứa con ruột mà mình che chở từ nhỏ đến lớn, Nỗ Nhĩ Cáp Xích ông sao có thể nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy? Lẽ nào quyền lực và địa vị thật sự quan trọng sao? Quan trọng đến mức khiến kẻ khác vì lợi ích ấy mà mê muội tâm can, có thể vứt đi hết thẩy tình cảm, thậm chí......bao gồm cả người thân yêu nhất?
Toàn thân phát lạnh, tôi ôm chặt lấy tay mình, co người lại.
Hoàng Thái Cực, Thanh Thái Tông tương lai, đế vương khai quốc chân chính trong lịch sử Mãn Thanh, phải chăng tương lai chàng cũng sẽ trở nên tàn khốc vô tình như thế sao?
Một hoàng đế vô tình, vô cảm, vô ái......
Lòng cực kỳ đau đớn, nước mắt liền rơi xuống, bắn tung tóe thành vô số bi ai trên nền gạch xanh.
Bệnh tình của Bố Chiếm Thái trước sau vẫn không có chuyển biến tốt, vết thương trên người hắn theo thời tiết chuyển nóng liền bắt đầu chảy mủ thối rữa, hắn hạn chế cử động, cả ngày chỉ có thể nằm trên giường, trằn trọc nghiêng người, thống khổ rên rỉ. Mỗi khi nghe tiểu a hoàn bên cạnh nghị luận, sau khi tôi đã cảm nhận khoái cảm căm đến tận xương tủy, thì không kìm được mà có chút thương hại hắn, nhưng loại cảm giác này rất nhanh liền bị tôi áp chế, vứt bỏ.
Bố Chiếm Thái đã mất nước làm giặc, Hỗ Luân Ô Lạp đã diệt, cả đời này sợ là khó mà phục khởi được nữa, hắn vốn là một kỳ tài đánh trận, dũng mãnh hơn người, nhưng hôm nay cũng đã bệnh tình nguy kịch, thuốc thang hay châm cứu đều khó cứu. Nói trắng ra một cách khó nghe đó là, giá trị lợi dụng của hắn, trong mắt đám Bố Dương Cổ nay đã bằng không.
Nhưng, một kẻ có giá trị bằng không như thế, lại là lý do tốt nhất để Nỗ Nhĩ Cáp Xích tấn công Diệp Hách.
Quý Sửu, mồng sáu tháng chín năm Minh Vạn Lịch thứ bốn mươi mốt, Nỗ Nhĩ Cáp Xích mượn việc Diệp Hách hủy hôn, giấu Bố Chiếm Thái làm nguyên do, dẫn bốn vạn binh phát động công kích bộ lạc Diệp Hách, tộc cuối cùng của Hỗ Luân Nữ Chân. Kiến Châu không nhân lúc đầu năm sau khi diệt Ô Lạp liền tấn công Diệp Hách, trái lại kéo dài hơn nửa năm mới phát động đánh bất ngờ, Diệp Hách không hề phòng bị, cuối cùng trở tay không kịp.
Chương thành, Cát Đương A thành, Ô Tô thành, Nhã Cáp thành, Hách Nhĩ Tô thành, Đôn thành, Khách Bố Tề Lãi thành và Ngạc Cát Đại tổng cộng mười chín tòa thành trại lớn nhỏ liên tục bị chiếm đóng. Thiết kỵ bốn kỳ Kiến Châu đến đâu, liền đốt hủy nhà cửa, đoạt lương thực, bắt dân cư, chỉ riêng thành Ô Tô, đã có hơn ba trăm hộ người bị bắt.
Diệp Hách bộ tổn thất nặng nề, vào thời khắc gặp nguy, Mông Cổ Khách Nhĩ Khách bộ lại cũng phát binh đoạt Diệp Hách bộ, khiến Diệp Hách họa vô đơn chí, ngươi dân khắp bộ không có thức ăn, đều chạy trốn đến Kiến Châu. Gặp phải thế thái sụp đổ nghiêm trọng như vậy, Diệp Hách bối lặc Đông thành Kim Đài Thạch rơi vào đường cùng, chỉ đành ôm lấy đường sống cuối cùng là hướng Minh cầu viện.
Trong những ngày chờ viện binh đến, tính tình Bố Dương Cổ càng bất ổn khó dò, có lúc tôi phát hiện thấy đôi mắt hắn đầy huyết sắc che lấp, như một con sói hung ác nhìn chằm chằm tôi, như tôi chính là kẻ đầu sỏ đưa đến biết bao tai họa.
Vào những năm tháng bấp bênh, rối ren cùng bất an này, rối cuộc Bố Chiếm Thái ốm đau đầy người cũng ấp úc chết đi, đối mặt với cái chết của hắn, tôi phát hiện thì ra bản thân đối với hắn đã sớm không còn chút cảm tình gì, không yêu cũng chẳng hận......
"Hà......" Linh hồn đang mờ mịt rời rạc nhanh chóng bị đau đớn kéo lại, tôi lui về sau vài bước, lưng đánh mạnh vào tường.
Hai mắt Bố Dương Cổ đỏ rực, hung tợn trừng, hai tay kẹp vào cổ tôi, khiến tôi hô hấp không thông.
"Ngươi......làm gì thế? Buông ra!" Tôi nổi giận quát, nhưng chẳng mảy may giãy giụa.
"Muội------Diệp Hách Na Lạp Bố Hỉ Á Mã Lạp! Khi muội vừa sinh ra, nữ tát mãn trong tộc đã tiên đoán cho muội tám từ, muội có biết chăng?"
Thanh âm hung tợn của hắn càng lạnh lẽo, tôi nhắm mắt, khó khăn điều chỉnh hô hấp. "Ta......biết. Khả hưng thiên hạ......khả vong......thiên hạ......"
"Khả hưng thiên hạ, khả vong thiên hạ!" Hắn cười lạnh, "Năm đó a mã vì những lời này, đã mừng rỡ như điên, từ đó về sau, đối xử với muội khác những tỷ muội khác. Quả nhiên muội không giống người thường, tươi đẹp có một không hai trong thiên hạ, nữ tử tộc Nữ Chân không ai có thể sánh bằng muội......thế nhưng......" Hắn nghiến răng, răng nanh trắng tinh của hắn như ác ma, đầu tôi run lên từng đợt, "Hiện tại ta nhịn không được muốn hỏi muội một câu, muội sinh ra trên đời này, rốt cuộc là để hưng thiên hạ nhà ai, vong thiên hạ nhà nào?"
Lực tay hắn bỗng tăng lên, tôi ngửa đầu, không ngừng cảm thấy bức bối, hai mắt tối tăm.
"Rốt cuộc là muội vì ai mà sinh ra? Rốt cuộc là......" Hắn run rẩy rống giận, "Hỗ Luân ba bộ trước sau đều vì muội mà vong, chẳng lẽ......cuối cùng muội còn muốn làm vong cả Diệp Hách ta sao? Đông Ca, muội chớ quên rằng họ của muội là Diệp Hách Na Lạp, muội không phải họ Ái Tân Giác La!"
Tôi vốn dĩ mê man, ý thức dần mất đi, nhưng sau khi nghe hắn đứt quãng nói xong câu ấy, bỗng liền tức giận, nhịn không được nhấc chân đạp về phía ngực bụng của hắn, vung quyền đánh vào đầu hắn.
Lực tay tôi không lớn, nhưng một kích dồn nén căm phẫn ấy không thể xem nhẹ, đầu Bố Dương Cổ trúng quyền, kinh ngạc nhảy về sau, tay rốt cuộc cũng gỡ khỏi cổ tôi.
"Khụ......" Cổ tôi đau không chịu nổi, vuốt ve cổ, cả giận nói, "Loại lời nói này mà ngươi cũng nói ra được! Lẽ nào là do lỗi của ta à? Ngươi thử đặt tay lên ngực tự hỏi xem, ta có chút nào có lỗi với ngươi không? Bấy năm nay, ngươi để ta lại Kiến Châu, bỏ mặc không lo, mỗi lần gặp nạn, đều là do ngươi xem ta như một con gia súc mà đưa tới đưa lui. Nếu nói ta không hận ngươi, không hận Diệp Hách, thì thật là một chuyện vô cùng hài hước! Hôm nay ta không ngại mà nói thẳng cho ngươi biết một chuyện, Diệp Hách sẽ vong! Sớm muộn gì nó cũng sẽ vong trong tay ngươi!"
"Chát!" Một bạt tai hung ác tát vào mặt tôi, đánh đến đầu tôi nghiêng sang một bên, miệng dâng lên cổ vị ngọt tanh. Tôi cười lạnh, tốt lắm! Lúc này mới thật là Bố Dương Cổ, bộ dạng huynh trưởng từ ái làm bộ làm tịch trước kia, đều là do đeo mặt nạ giả dối mà thôi.
"Đông Ca......muội cũng là một phần của Diệp Hách." Thanh âm hắn run rẩy dữ dội.
Tôi quay đầu không đái hoài đến hắn, liếm vết thương bị rách nơi khóe miệng, mỉm cười: "Đúng vậy, ta mang họ Diệp Hách Na Lạp, nhưng người thân lại đối xử với ta không bằng kẻ địch......Thật là cảm kích một cái tát này của bối lặc gia, khiến ta tỉnh táo ra rất nhiều......" Tôi đẩy hắn ra, cười lạnh lách khỏi người hắn mà đi.
Mặc hắn muốn xử trí thế nào thì thế nấy đi!
Thẳng thừng cãi nhau với Bố Dương Cổ, tiêu biểu cho những ngày sau sẽ không còn thoải mái được nữa. Loại tình hình này tuy không phải do tôi mong muốn, nhưng muốn tôi gánh tội danh không có cơ sở kia, thật sự là khó mà nhịn được.
Đại Minh quốc cuối cùng cũng ra mặt can thiệp trận chiến loạn này, du kích Minh Phủ Thuận Lý Vĩnh Phương đã phái du kích Quan Mã Thì Nam, Chu Đại Kỳ dẫn một nghìn thương pháo, chia nhau đóng giữ hai thành Đông Tây của Diệp Hách. Đồng thời lại cho Diệp Hách vay hơn một nghìn thạch* đậu cùng lúa gạo các loại, cung cấp sáu trăm nồi vạc, tạm hoãn được vấn đề nạn đói của Diệp Hách, lòng người Diệp Hách dần được yên ổn.
*1 thạch = 150kg.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy quân Đại Minh đóng ở Diệp Hách bộ, tình thế bất lợi với mình, buộc phải buông bỏ việc đánh chiếm Diệp Hách, lúc lui binh cũng không quên viết thư cho Lý Vĩnh Phương, giải thích rằng: "Cùng Minh không hiềm khích."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...