Cùng với nhiệt độ không khí dần ấm lại, quan hệ giữa các bộ tộc Nữ Chân lại càng căng thẳng, hiện giờ giữa Hỗ Luân Huy Phát và Kiến Châu đang giương cung bạt kiếm, mùi thuốc súng đã tràn khắp cả Liêu Đông. Bái Âm Đạt Lễ mất ba tháng trời, xây dựng rầm rộ, bên ngoài Hỗ Nhĩ Kỳ sơn thành xây thêm hai lớp, khiến Hỗ Nhĩ Kỳ trở thành một tòa thành trì ba lớp nội trung ngoại, dùng để chuẩn bị chiến tranh.
Loại bứt rứt này tựa như trời râm sét đánh nhưng vẫn không rơi mưa, biết rõ sẽ có một hồi đại chiến sắp đến, nhưng Nỗ Nhĩ Cáp Xích vẫn cố tình kiếm chế tính khí ngạo mạn của mình. Tôi không khỏi cảm thấy bội phục vạn phần, lúc này Bái Âm Đạt Lễ đang hoảng loạn trong thành khẳng định đã bị dày vò đến phát điên.
Mùa thu năm Đinh Mùi, tất nhiên một trận đại chiến cuối cùng đã giựt màn.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích dùng người ngụy trang thành những hộ thương buôn, bí mật trà trộn vào trong thành dò xét, nội ứng ngoại hợp, dễ dàng đoạt lấy Hỗ Nhĩ Kỳ thành tưởng như phòng thủ vô cùng kiên cố. Kết quả này thật khiến người khác mở mang tầm mắt, một trận gió giật sấm rền khí thế như vậy, không ngờ chỉ là vài giọt mưa nhỏ tung bay——Tấn công Huy Phát so với tình cảnh khổ chiến với Ô Lạp năm đó, Hỗ Nhĩ Kỳ thành quả thật là thùng rỗng kêu to.
Tháng chín, Hỗ Luân Nữ Chân Huy Phát bộ bị diệt, cha con thủ lĩnh bối lặc Bái Âm Đạt Lễ bị giết chết.
Tin tức truyền đến Hách Đồ A Lạp, lòng tôi liền sầu não, tuy cảm giác tôi đối với Bái Âm Đạt Lễ không có gì tốt, nhưng nghe hắn bị giết, không khỏi cảm thấy bi ai thay hắn.
Mậu Thân, năm Minh Vạn Lịch thứ ba mươi sáu.
Tháng ba, Nỗ Nhĩ Cáp Xích ra lệnh cho trưởng tử Chử Anh, cháu trai A Mẫn suất bộ đến thảo phạt biên giới Ô Lạp, đánh hạ Nghi Hãn A Lam thành. Kể từ sau trận Ô Kiệt Lam, Ô Lạp đại thương, bất đắc dĩ Bố Chiếm Thái bối lặc phải hạ mình, chủ động hướng Kiến Châu đề thân cầu hòa, thỉnh cầu Nỗ Nhĩ Cáp Xích hứa hôn nữ tử, hắn nguyện trọn đời trung thành với Kiến Châu.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích vui vẻ đáp ứng, đưa tứ cách cách Mục Khố Thập đến Ô Lạp để thành hôn cùng Bố Chiếm Thái, đồng nghĩa ở Hách Đồ A Lạp lại mất đi một nữ nhân——Kỳ thực, sự bất hòa giữa Bố Chiếm Thái và Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã là chuyện tất nhiên, trong lòng mỗi người đều rất rõ ràng, Mục Khố Thập đi đến đó, bất quá chỉ là vật hy sinh làm dịu đi thế cục căng thẳng mà thôi. Đến khi thời cơ chín muồi, hai bên chắc chắn sẽ lại lần nữa ngươi sống ta chết mà chiến nhau.
Sau khi Mục Khố Thập xuất giá không lâu, ngũ cách cách mười một tuổi cũng gả cho thứ tử của Ngạch Diệc Đô làm vợ, cũng chuyển ra khỏi thành rào gỗ. Tiểu phúc tấn Gia Mục Hô Giác La thị liên tiếp chia xa hai người con gái của mình, không khỏi cả ngày lệ rơi đầy mặt, đau thương khó giải bày.
Tôi qua lại trong thành rào, thường nhìn thấy nàng một mình trốn trong hoa viên ngồi khóc, cũng không mang theo a hoàn bên người. Tôi hiểu nàng không muốn để người khác thấy nàng rơi lệ, nếu việc nàng khóc sướt mướt, bị người khác truyền vào tai Nỗ Nhĩ Cáp Xích, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn nước mắt của Gia Mục Hô Giác La thị, tôi không khỏi nhớ đến Mạnh Cổ Tỷ Tỷ đã mất, cùng là nữ nhân của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, cố gắng sống sót còn không bằng thoải mái chết đi. Vì thế đặc biệt nhớ đến Mạnh Cổ Tỷ Tỷ, đến núi Ni Nhã Mãn tảo mộ tế lễ là không có khả năng, kể từ cuối năm trước bị bắt cóc, Hoàng Thái Cực trông tôi cực nghiêm ngặt, nếu như không cần thiết, hắn đều đúng giờ trở về, nếu tôi muốn ra ngoài, đi xa hơn một chút, đều phải do hắn an bài tâm phúc đi theo.
Nghĩ đến nghĩ lui, chỉ có thể đến phòng Mạnh Cổ Tỷ Tỷ ở lúc còn sống để tưởng niệm.
Hôm sau, tôi bảo Cát Đái chuẩn bị nhang đèn cùng tiền giấy, lặng lẽ đi đến căn phòng đó. Căn phòng này đã bỏ hoang hơn một năm, vốn tưởng rằng trước phòng sẽ sớm mọc đầy cỏ dại. Không nghĩ đến phía trước đã được quét dọn gọn gàng, đình viện sạch sẽ trong lành, thậm chí dưới hành lang còn đặt hai chậu phong lan.
"Nơi này hiện giờ ai ở?"
Cát Đái lắc đầu, vẻ mặt cũng đầy hoang mang.
Tôi thấy xung quanh nơi này không có dấu hiệu của nô tài đi qua, cửa sổ phòng đóng chặt, bốn phía rộng lớn trống trãi, vắng vẻ tịch mịch, liền cất bước đi vào.
Tựa đến gần, chợt nghe tiếng đọc sách lanh lảnh từ trong phòng truyền đến, thanh âm ấy ôn nhu vui tươi, nghe kỹ, thì thanh âm ấy không phải đang nói tiếng Nữ Chân, dường như là ngôn ngữ phương Bắc, nhưng lại như đúng mà sai. Tôi nghe hơn nửa ngày, đầu chợt lóe tia sáng, tôi rốt cuộc đã nghe ra được người nọ đang đọc bài 《Quan thư》trong Kinh thi: "......Tham soa hạnh thái, tả hữu lưu chi. Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi. Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục. Du tai du tai, triển chuyển phản trắc. Tham soa hạnh thái, tả hữu thải chi. Yểu điệu thục nữ, cầm sắc hữu chi. Tham soa hạnh thái, tả hữu mạo chi. Yểu điệu thục nữ, chung cổ nhạc chi......"
Tôi đang đờ ra, không ngờ nơi đó lại đột nhiên có một giọng nói hùng hồn quen thuộc: "Không đúng, lời này quá gượng gạo, thanh âm cần mềm mại đi một chút." Trong giọng nói lộ ra sự khó chịu, rõ ràng là Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Ý niệm đầu tiên trong đầu tôi là bỏ chạy lấy người thật nhanh, thế nhưng đối phương lại biết nói tiếng Hán, cảm thấy vô cùng hiếu kỳ về chủ nhân của giọng nói ngọt ngào ấy, tuy hiện giờ Kiến Châu có không ít người Hán, nhưng ở trong Hách Đồ A Lạp thành, thậm chí bên trong thành rào gỗ mà biết nói tiếng Hán thật đúng là chuyện ngạc nhiên vô cùng hiếm có.
"Ai dô, khó học quá đi, con không muốn nói nữa, đầu lưỡi thắt lại hết rồi đây." Giọng nữ kia oán giận hờn dỗi.
Tôi đứng ngoài cửa sổ, càng cảm thấy giật mình.
Rốt cuộc là ai? Đối với sự bất mãn cùng tức giận của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, mà lại dám trực tiếp nhổ râu hổ thế kia?
"Tôn Đái!" Nỗ Nhĩ Cáp Xích thở dài, sự tức giận trong lời nói đã tiêu tan hết, đổi thành sự sủng nịch trăm chiều. Qua rất lâu, nghe hắn tiếp lời, "Qua hai năm nữa con đã hai mươi rồi, vẫn không muốn xuất giá sao?"
"Xuất giá?" Nữ tử tên "Tôn Đái" kia mỉa mai cười giễu, "Con gấp gì chứ? Trong thành rào không phải vẫn còn một Diệp Hách lão nữ sao? Nàng ta đến nay vẫn còn là khuê nữ, cùng so sánh với nàng, con lại bị cho là cái gì?"
"Ầm" một tiếng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nổi trận lôi đình vỗ bàn, "Ai cho con nhắc đến nàng? Con không để người khác được thanh tịnh sao?"
"Hừ." Tôn Đái lạnh lùng, "Vậy ngài để con học tiếng Minh làm gì?"
Tôi không dám ở lại tiếp tục nghe, vội vàng theo đường cũ lặng lẽ lui đi, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.
Cát Đái đang canh giữ trong chỗ ngoặt lo lắng nhìn ngó, thấy tôi đi ra, vội nói: "Cách cách! Cuối cùng người cũng trở lại rồi, thật lo người sẽ gặp phải tai họa gì, chúng ta vẫn nên về nhanh thôi."
Tôi thoáng hồi phục tâm tình: "Phải. Mau về nhanh......" Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, trong đầu lại như không thể khống chế mà liên tục nghĩ đến đoạn trò chuyện cổ quái vừa rồi.
Vì thế, vừa đi, vừa miên man suy nghĩ, đoán không ra Tôn Đái ấy rốt cuộc là ai, cũng không nghe nói gần đây Nỗ Nhĩ Cáp Xích có nạp thêm nữ nhân vào.
"Cách cách." Cát Đái phía sau bỗng kéo ống tay áo tôi.
Tôi dừng lại: "Sao thế?"
Cát Đái lải nhải miệng, lúc này tôi mới chú ý ở phía trước cách đó không xa, có một đám nam tử cẩm y hoa phục đang đi đến.
Trừ nhóm a ca đã thành gia phân phủ cho ở riêng, thỉnh thoảng trở về thỉnh an cha mẹ, thì có rất ít nam tử trưởng thành đi lại nơi này. Dường như không phân biệt được lớn nhỏ, người tụ họp đông đủ như vậy, vào lúc không phải ngày tết, thật đúng là hiếm thấy.
Quét mắt qua, đã thấy đi đầu là ngũ a ca Mãng Cổ Nhĩ Thái, lục a ca Tháp Bái, thất a ca A Ba Thái, cửu a ca Ba Bố Thái cùng thập a ca Đức Cách Loại.
Tôi không muốn giao tiếp nhiều với bọn họ, vì thế trước khi bọn họ để ý đến, tôi đã nhanh chóng kéo Cát Đái vọt ra phía sau ống khói lớn.
Tiếng cười đùa chậm rãi đến gần, chỉ nghe A Ba Thái cười lớn nói: "Việc này là thật sao? Vậy thì đúng là rất buồn cười."
"Còn có thể không thật?" Mãng Cổ Nhĩ Thái cười đến âm trầm, "Hôm qua lão thập khai trai, đại ca cố ý chọn ra từ trong Ngưu Lục Chính Bạch kỳ mấy người diện mạo không tồi đưa vào nhà ta, vốn muốn mời đệ ấy cùng đi, nhưng đệ ấy một mực cự tuyệt, dáng vẻ tựa như chột dạ sợ người người ta ăn thịt."
"Việc này nếu là thật, huynh đệ chúng ta cũng không nên cười chê đệ ấy, tốt xấu gì cũng giúp đệ ấy nghĩ cách." Tháp Bái nói chuyện có chút chững chạc, nghe thấy rất phúc hậu, "Cửu đệ và đệ ấy xấp xỉ tuổi nhau, hãy để cửu đệ đi nói chuyện với lão bát......"
Ba Bố Thái bên cạnh nghe xong liền nhảy dựng lên, xua tay cười nói: "Ơ, đừng nói vậy chứ, mặc dù tuổi ta và bát ca không cách biệt lắm, nhưng luận về vai vế không phải là đệ đệ sao? Nhưng lại không giống với ca ca các huynh đều đã lấy vợ......"
"Huynh thôi đi." Đức Cách Loại bên cạnh nhảy dựng lên, thiếu chút nữa phun nước bọt lên mặt Ba Bố Thái, "Xem chúng ta là người mù sao, về chuyện này đừng có mà giấu giếm các ca ca, trong thành rào này, có ai mà không biết huynh lén lút nuôi một nữ nhân họ Khương người Hán bên ngoài đâu."
Mặt Ba Bố Thái đỏ bừng, ngượng ngùng cười. Hắn là thứ xuất, không bì được với đích xuất A Ba Thái, Đức Cách Loại. Đức Cách Loại tại chỗ này tước bỏ mặt mũi của hắn, hắn cũng không thể tùy tiện nổi giận, đành phải lạnh nhạt nói: "Các ca ca cũng đừng cười chê ta, tốt xấu gì ta cũng bình thường hơn bát ca, là một người đàn ông."
Mãng Cổ Nhĩ Thái cười ha ha, đá vào mông hắn một cái: "Tiểu tử mới lớn, nói khoác không biết ngượng." Dừng một chút, lại nói, "Tiểu tử đệ cũng là một người biết điều, ngũ ca tặng cho đệ một cái tin chính xác này, việc hôn sự của đệ đã có rồi, không qua năm nay, liền có thể uống rượu mừng của đệ."
Chỉ hôn có nghĩa là phân chia số tài sản cùng nô lệ nhất định, sau đó tách ra khỏi thành rào gỗ để sống riêng, nếu việc hôn sự ấy được chỉ gấp, thì thân phận của nhạc phụ không thấp, của hồi môn thu vào đương nhiên cũng lớn. Mãng Cổ Nhĩ Thái nói xong, ánh mắt Ba Bố Thái liền sáng, vội hỏi: "Là nhà ai vậy?"
"Tiểu tử đệ được hời rồi, là con gái của Đạt Chử Hỗ Ba Yến. Lúc trước một khuê nữ của Đạt Chử Hỗ Ba Yến là nguyên thê của nhị ca, mấy năm trước đã mất rồi, a mã vốn đã hứa là còn muốn cùng Đạt Chử Hỗ Ba Yến tái kết thông gia, chỉ chờ một nữ nhi trong nhà lớn một chút sẽ lập tức lấy về. Ý tứ của Đạt Chử Hỗ Ba Yến vốn là muốn hứa hôn đứa con gái này cho nhị ca, nhân tiện có thể chiếu cố hai huynh đệ Nhạc Thác và Thạc Thác đã mất ngạch niết kia. Nhưng mấy năm nay trong nhà nhị ca đều là do Diệp Hách Na Lạp thị lo liệu, tiểu cô nương kia sau khi nghe ngóng biết được nhị ca sủng Diệp Hách Na Lạp thị kia vô vàn, liền sống chết không chịu gả." Mãng Cổ Nhĩ Thái nháy mắt mấy cái, vỗ vai Ba Bố Thái, "Thế đấy, cho nên chuyện tốt này liền rơi xuống đầu đệ."
Ba Bố Thái vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn chưa kịp vui cười, khuôn mặt lại xụ xuống: "Lớn nhỏ có thứ tự, nếu bát ca vẫn chưa thành thân, ta nào dám vượt quá bổn phận chứ."
Đức Cách Loại không kiêng nể mà cười to: "Ai mà không biết bát ca không ham nữ sắc! Có điều ta nghe nói cuối năm kia, Ân Cách Đức Nhĩ của Mông Cổ cố ý hỏi hôn sự, a mã vốn tính để huynh ấy lấy nữ nhân Mông Cổ......Ha ha, nghe nói nữ nhân Mông Cổ ấy cao lớn vạm vỡ, khí lực còn khỏe hơn cả nam nhân, không biết là thật hay giả. Nói cho cùng, vẫn là nữ nhân người Hán thú vị hơn, chẳng những da trắng eo thon, mà khi ấn dưới thân lại càng thích thú, thanh âm mềm mại thốt lên thật khiến xương cốt người khác rã rời......"
Ba Bố Thái vội phụ họa theo: "Nữ nhân Triều Tiên cũng không tồi."
Tháp Bái trực tiếp lắc đầu: "Kiểu nữ nhân ấy đặt trong nhà không làm nên việc, có ích gì chứ? Nữ nhân Mông Cổ có lẽ tốt, nhưng ngôn ngữ bất đồng, lấy làm vợ cũng được, chứ nếu làm nguyên thê, cần phải giao phó nhà mình, để nàng quản lý việc trong nhà, vậy cũng thật không ổn. Lão bát không muốn cách cách Mông Cổ Ngõa Nhĩ Khách của Ba Ước Đặc Nhĩ kia cũng không sai, dù sao làm vợ chồng cũng cần phải hiểu rõ một chút mới tốt."
"Lão lục đệ thật không có tiền đồ, giống y lão thất, trong nhà ngay cả một tiểu phúc tấn cũng không nạp, ôm một nữ nhân có biết bao nhiêu là thú vị chứ?" Mãng Cổ Nhĩ Thái âm u cười, "Lão bát ấy, a mã vì đệ ấy không muốn nữ nhân Mông Cổ, đã trách đệ ấy khó tính, cũng không biết có phải đang cố ý trì trệ không, đến giờ vẫn chưa cho đệ ấy một hôn sự. Đệ ấy cũng thật là cứng rắn, bày ra bộ dáng chỉ nhiệt tình làm việc công, không làm việc thiên tư. Ta không tin đệ ấy không có chút tâm tư nào với việc đó, trừ phi......đệ ấy thật sự không ham nữ sắc."
Hắn càng nhấn mạnh từ "nữ", cười vô cùng dung tục.
Mãng Cổ Nhĩ Thái cười nói: "Đệ ấy ham nữ sắc cũng được, không ham cũng được, tóm lại, không liên quan đến chúng ta, chúng ta vui chuyện của chúng ta, chờ xem kịch vui thôi......nếu thật sự có vấn đề, thì đệ ấy cũng đã lớn, muốn giấu cũng giấu không được, đến lúc đó......Ha ha!"
Mắt thấy đoàn người đã đi xa, rốt cuộc không nghe thấy âm thanh gì nữa.
Cát Đái bỗng nuốt nước bọt nói: "Bọn họ làm gia sao lại nhàm chán như thế, lại ở sau lưng nói xấu bát gia."
"Ừ......Hoàng Thái Cực từ nhỏ đã nhận lệnh tiếp quản chuyện lớn nhỏ trong thành rào, những tài sản riêng như bổng lộc hằng năm, nô lệ tôi tớ, trâu cừu gia súc, đất đai cũng đều là của công, tất cả đều không nằm trong tay hắn, nếu phải theo lẽ công mà xử lý những chuyện vụn vặt này, tự nhiên sẽ khó tránh khỏi đắc tội với bọn họ......" Lòng tôi lo lắng, ngoài miệng tuy qua loa giải thích, nhưng trong lòng đã bị đề tài lúc nãy của bọn họ quấy nhiễu, lo lắng đầy bụng.
Hoàng Thái Cực......hắn không có vấn đề gì đúng không? Không phải Thuận Trị đế trong lịch sử chính là con hắn sao? Ừ, hắn sẽ lấy vợ sinh con, chuyện này có gì đâu phải lo lắng.
Tôi nhíu mày, vẫn thấy tâm phiền ý loạn, khó có thể yên lòng được một khắc.
Trong đầu bỗng nhiên hỗn loạn hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, trong trí nhớ dường như từng có dã sử kể lại, Thuận Trị đế chính là con riêng của Nhiếp chính vương Đa Nhĩ Cổn và Hiếu Trang Đại Ngọc Nhi......
"Bốp!" Tay tôi đập mạnh vào đầu mình.
Tôi đang suy nghĩ bậy bạ quái gì vậy! Loại chuyện vớ vẩn này chỉ có trong phim truyền hình cẩu huyết không hợp thời nói bừa ra mà thôi.
"Bốp bốp!" Tôi lại liên tục đập vào trán mình hai cái, ép bản thân loại bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn này ra khỏi đầu, nhưng đảo mắt, tâm thoáng ổn định liền bị đánh đến tê loạn.
"Cách cách......" Cát Đái cẩn thận nhìn sắc mặt tôi thăm dò, "Nếu cách cách tức giận, người cứ đánh nô tài cho hả giận là được, người vạn lần đừng......"
Tôi trợn mắt, rốt cuộc nhảy dựng lên: "Đi! Đi! Trở về! Em tìm hai người Đôn Đạt Lý và An Đạt Lý đến cho ta, ta có lời muốn hỏi bọn họ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...