Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Không khí vào buổi sáng sớm có chút mát mẻ dễ chịu, tôi lại lười nhúc nhích, vẫn ngả dựa vào khung cửa ngồi trên giường Nam nhìn dáng vẻ đang cắt may của Cát Đái.

Nhìn nàng như vậy thôi, chứ thật ra với dáng vẻ như thế của nàng, nếu như sống ở thời hiện đại, có thể xem là một nhà thiết kế thời trang giỏi. Nhìn được một lúc lâu, thì thấy nàng vừa đồ vẽ, vừa cắt, liên tục bận việc, từ đầu đến cuối mệt đến nỗi trên trán đã đổ mồ hôi.

Tôi ngậm cười, nhịn không được nói: "Bây giờ đã vội vã mà làm giá y, lẽ nào cô gái nhỏ em đã mệt mỏi biếng nhác với việc theo bồi lão cô nương ta đây, nên đã sớm muốn thoát ly bể khổ rồi?"

Cát Đái đầu tiên là sửng sốt, sau đó mây bay đầy mặt: "Cách cách lại đùa giỡn nô tài."

"Đó không phải là trò đùa đâu......hai ngày trước quản sự ma ma đã tới tìm riêng em, mặc dù sau đó em đã ấp úng giấu ta, nhưng rốt cuộc ta vẫn hiểu rõ em......ta muốn nghe một chút ý kiến của em, như thế nào?"

Cát Đái cắn môi, rầu rĩ không nói lời nào.

"Cát Đái......" Tôi nhẹ nhàng gọi nàng.

Cái cổ mảnh khảnh của nàng cứng ngắc vặn vẹo, bỗng nhiên nàng bỏ cây kéo trong tay xuống, quỳ với tôi: "Cách cách! Nô tài tình nguyện đi theo người cả đời, chỉ xin cách cách nghìn vạn lần đừng đuổi nô tài đi."

Tôi quan sát nàng hơn nửa ngày, lưng nàng vẫn quật cường đứng thẳng, chỉ là đầu cúi thấp, nhìn không ra biểu tình trên khuôn mặt nàng lúc nào ra sao, tôi thở dài: "Cũng được! Ta cũng không tán thành việc nữ hài tử lấy chồng sớm như thế, tạm thời ta sẽ ra mặt nói với quản sự ma ma, sẽ giữ em lại hai năm nữa......có điều, đến khi em lớn thêm chút nữa thì sớm hay muộn cũng sẽ lấy chồng, chỉ là thân phận của em đặc biệt, ta không muốn để bọn họ tùy tiện kết duyên em với một người bên ngoài, ủy khuất cho em."

Cát Đái trầm mặc hồi lâu, cứng nhắc nói: "Nếu nô tài đã hầu hạ cách cách, thì cả đời này chính là nô tài của cách cách."

Tôi biết nàng nói lời trẻ con, cũng hiểu rõ nàng không muốn bị người ta ép buộc lấy chồng, vì thế đưa tay đỡ nàng lên, nói: "Ta đói rồi, đi lấy cho ta chút điểm tâm."

"A, lúc sáng sớm ma ma có làm bánh sữa......" Nàng nhảy dựng lên kêu to, như một cơn gió mà thổi bay ra ngoài.

Nàng vừa đi, trong phòng liền yên tĩnh lại, tôi trợn mắt nhìn vào hoa văn trên cổ tay áo của mình mà ngẩn người. Miên man suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên cảm giác được không khí trong phòng có chút quái dị, bất giác ngẩng đầu lên.

Ở cửa có một người đang im hơi lặng tiếng đứng đó, dây thần kinh trong đầu tôi co rút lại, đau đến hít một hơi.

"Phúc tấn sao lại đến đây?" Tôi ngồi dậy, không nhanh không chậm nói, "Vào cửa cũng không bảo nha đầu thông báo một tiếng, bất thình lình đứng ngay cửa phòng ta, thật là dọa người rồi. May là đang ban ngày, chứ nếu là buổi tối đốt đèn, sợ là khiến người khác ngờ vực chắc là ma quỷ lộng hành rồi."


A Ba Hợi tiến từng bước về phía trước, tùy tiện ngồi lên chiếc ghế con cạnh giường Nam, không nói một lời mà quan sát tôi.

Nửa năm không gặp, nàng lại càng trổ mã thanh lệ động lòng người, trâm phỉ thúy điểm biển phương vàng trên hai búi tóc nhỏ, búi tóc đuôi yến sau đầu, lộ ra chiếc gáy trắng như tuyết.

Đôi mắt nàng đen nhánh nhìn không thấy đáy, vẻ mặt không chút thay đổi, tôi cũng đoán không ra dụng ý của nàng, chỉ cảm thấy nàng tựa hồ muốn nhìn thấy tôi......ý nghĩ trong đầu này thật buồn cười, thật ra nàng không hề có biểu tình gì, căn bản là do bản thân tôi vớ vẩn suy đoán.

"Gia bảo ta đến thăm cô." Dường như qua một hồi lâu, ngay lúc tôi sắp quên mất trong phòng còn tồn tại một người tốt là nàng, thì nàng đột nhiên mở miệng. Từ một câu này, chân mày, vẻ mặt, cùng động tác của nàng đều giãn ra, người cũng tựa hồ đầy sức sống lại, dù trước đó nàng không hề khác gì đầu gỗ.

Tôi đang không biết nên tiếp lời nàng như thế nào, thì đúng lúc Cát Đái bưng mâm điểm tâm trái cây tiến vào, thấy A Ba Hợi trong phòng, cứ như đã hù nàng choáng váng, sững sờ tại cửa nửa ngày không biết tiến lùi.

"Cát Đái, pha trà cho phúc tấn."

"A......dạ, dạ......nô tài tuân mệnh." Nhưng nàng lại quên để điểm tâm xuống, mờ mịt bưng mâm trái cây xoay người đi.

Tôi không khỏi thầm tiếc nuối, tôi thật sự đang có chút đói bụng.

"Đông Ca......" A Ba Hợi do dự gọi tôi một tiếng, trong đôi mắt như sao sáng lộ ra sự hoang mang, "Ta nên gọi cô là cô cô? Tỷ tỷ? Hay là......"

"Cái gì cũng không phải. Phúc tấn cùng Đông Ca không thân cũng chẳng quen, cô cứ gọi tên ta là được rồi." Tôi không dám lơi lỏng chút nào, chỉ là ngoài cười lòng không cười cùng nàng trò chuyện.

Lông mày thanh tú của nàng ngưng lại, trong đôi mắt thật to đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu: "Ta đến, cũng không chỉ vì hắn bảo ta đến."

"Ồ?"

"Ta......có một số việc không nghĩ ra, muốn đến thỉnh giáo cô."

Tôi khẽ nhướng mày: "Thỉnh giáo ta?" Tôi nhịn không được mà che miệng nhẹ cười giả dối, "Ta có tài cán gì có thể giúp phúc tấn giải nghi đây? Sợ là phúc tấn tìm lầm người rồi?"

Nàng liếc tôi thật nhanh, nàng cúi đầu, khi ngẩng lên, đã thay thành vẻ tươi cười thoải mái: "Đông Ca, cô rất phòng bị ta." Nàng dùng ngữ khí khẳng định, không có chút nghi vấn và uyển chuyển.


Lúc này, tôi vẫn cười, trực tiếp trả lời: "Mọi người đều như nhau, lòng đã hiểu rõ không cần nói ra. "

A Ba Hợi càng cười sán lạn, lúc này vừa vặn Cát Đái lại lần nữa bưng chung trà tiến vào, A Ba Hợi liếc mắt nhìn thấy, đột nhiên thu lại nụ cười, đoan chính tiếp nhận trà từ tay Cát Đái.

Phong thái uống trà của nàng rất ung dung, rõ ràng chính là dáng điệu của một phu nhân, hoàn toàn không tìm thấy chút hơi thở của một tiểu cô nương, tôi có chút giật mình, lại có chút đau lòng thương tiếc nàng. Nàng được sủng ái như thế nào, bản lĩnh như thế nào, chẳng qua cũng vẫn là một tiểu cô nương mười hai tuổi.

Bé gái vào tuổi này ở thời hiện đại, chỉ sợ là mới lên sơ trung, đáng lẽ là khoảng thời gian đẹp đẽ cùng đám bạn vui đùa hi hi ha ha. Tôi đảo mắt ngắm Cát Đái đang khom người đứng một bên, không khỏi hoảng hốt, nha đầu đó cũng giống như thế.

"Ngươi lui xuống trước đi." Đặt trà xuống, A Ba Hợi lạnh lùng nói với Cát Đái.

Cát Đái ngẩng đầu lên, cố chấp hướng mặt về phía tôi, tôi đơn giản gật đầu với nàng, nàng mới cẩn thận từng bước lui xuống.

"Đông Ca." A Ba Hợi trầm tĩnh lại, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang.

Tôi không lên tiếng, cực kiên nhẫn chờ nàng tiếp tục mở miệng hỏi tôi, chần chừ một lát, cuối cùng giọng cực kỳ nhỏ hỏi tôi: "Vì sao cô không chịu gả cho gia?"

Tôi lạnh lùng cười, thì ra là đến để thuyết phục.

"Không thích."

Tôi cứng người, hai mắt đăm đăm.

"Ta không muốn gả cho một nam nhân mà mình không yêu, hôn nhân được thành lập dựa trên lưỡng tình tương duyệt, hôn nhân không tình yêu đối với ta mà nói, chỉ là một hồi bi kịch."

"Lưỡng......tình......tương duyệt?" Thanh âm nàng bắt đầu run rẩy.

Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong quan niệm của nàng, loại tư tưởng tiên phong này được xem là phản nghịch. Có thể đoán được tiếp theo chắc chắn nàng sẽ cho là tôi đang điên rồ nói năng không bình thường, nhưng ai biết được, chỉ trong chớp mắt, nàng lại ngơ ngác nhìn tôi nở nụ cười.


Đầu tiên là vẻ cười nhàn nhạt, yếu ớt, nhưng nó dần dần thay đổi, hai vai nàng khẽ run, khóe miệng suy sụp, trong đôi mắt dần cười ra lệ, cuối cùng nước mắt ấy từ hai má chảy xuống, càng chảy càng nhiều.

"A Ba Hợi......"

"Đáng sao? Đông Ca, lẽ nào cô chưa từng hối hận chút nào sao? Vì loại lý do buồn cười này, cô nhìn xem bản thân hiện tại đã biến thành bộ dạng gì?" Nàng kích động từ ghế con đứng lên, chỉ tay vào tôi, vừa khóc vừa nói, "Gì mà đệ nhất mỹ nữ tộc Nữ Chân? Cô đã phí hoài khoảng thời gian quý giá nhất của một nữ nhân rồi, Bố Hỉ Á Mã Lạp trong mắt người đời hiện tại, chẳng qua chỉ là một Diệp Hách lão nữ không ai lấy!"

"Xoảng" một tiếng, nàng hất chung trà trên bàn xuống, sau đó nằm bò lên bàn khóc rống lên.

Cát Đái nghe thấy động tĩnh, đã sớm khẩn trương chạy đến nhìn Đông ngó Tây, tôi lặng lẽ nháy mắt với nàng, bảo nàng tránh đi.

A Ba Hợi khóc một hồi, bỗng nhiên dùng tay áo lau sạch nước mắt trên mặt. Sau đó xoay người nhìn tôi, đôi mắt đỏ đỏ, son phấn trên mặt đã bị khóc nhòe đi, nhưng nàng vẫn như điểu tước đầy kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "Ta ghen tị với cô! Từ nhỏ ta đã ghen tị với cô! Từ lúc ba tuổi bắt đầu hiểu chuyện, a mã liền nói với ta, rằng ta có một ngạch kỳ khắc đang bị Thục lặc bối lặc của Kiến Châu giam cầm, hắn vì cô mà bị giam. Thế nhưng a mã lại không vì thế mà chán ghét cô chút nào, thậm chí ông không chỉ một lần dùng lời nói đầy cảm tính mà ca ngợi cô, nói cô xinh đẹp kinh người như thế nào, làm cho người khác vừa nhìn thấy liền có thể dễ dàng giao cả tính mạng cho cô......đáy lòng ta không phục, loại lời nói ngu xuẩn này cũng chỉ có a mã ta biên ra. Nhưng chính a mã, người mà chưa thật sự quan tâm đến ta, suốt ngày chỉ biết nói những lời ngu xuẩn đó, vào năm mà ta bảy tuổi ấy đã bị tộc nhân của ta giết chết, thúc tổ phụ Hưng Ni Nha muốn đoạt vị, không chỉ giết a mã ta, mà còn giết ca ca ta......ngạch niết ta bị bọn chúng đoạt đi, ta khi ấy bởi vì mới bảy tuổi, nhỏ bé lại không thu hút, cho nên có thể may mắn tránh được một kiếp, nhưng suốt ngày hoảng loạn, sống một ngày dài như một năm, mãi đến khi ngạch kỳ khắc Bố Chiếm Thái trở về......hắn giống hệt a mã ta, không, thậm chí càng si cuồng hơn cả a mã ta, tuy rằng hắn đã có rất nhiều thê tử. Nhưng mỗi ngày hắn đều nhớ mãi không quên một cái tên, chính là cô: Bố Hỉ Á Mã Lạp!"

Đối mặt với những lời chỉ trích gần như là phát tiết của nàng, tôi chỉ im lặng.

Mỗi người đều ẩn giấu sau lưng một khuôn mặt không muốn người khác biết đến, sở dĩ tính cách A Ba Hợi hiếu thắng như vậy, hơn phân nửa là có liên quan đến cảnh ngộ của nàng.

"......Không bao lâu sau khi ngạch kỳ khắc trở về, liền nói muốn đem ta gả đi, hắn nói Thục lặc bối lặc của Kiến Châu là một đại anh hùng. Ta mặc kệ anh hùng hay không anh hùng, vô luận là ta gả cho ai, cùng đều dễ chịu hơn là phải phụ thuộc vào Ô Lạp, trông mặt người mà tồn tại. Ta đã chịu đủ loại cuộc sống thấp kém này, ta phải dựa vào chính mình để đạt lấy những gì ta muốn, cho dù là dùng tuổi trẻ của ta, mỹ mạo của ta, cơ thể của ta......hơn nữa, ta biết ở thành Phí A Lạp còn có một đệ nhất mỹ nữ tộc Nữ Chân, ta muốn mở mang tầm mắt xem cô rốt cuộc xinh đẹp như thế nào!"

Tôi thấy nàng nói đến nghiến răng nghiến lợi, liền ảm đạm cười: "Giờ không phải đã nhìn thấy rồi sao? Rất thất vọng phải không, ta cũng không đẹp đẽ như cô đã dự đoán, mỹ mạo chẳng hề mang đến cho ta hạnh phúc mà ta muốn......"

"Vì sao cô lại cự tuyệt hạnh phúc dễ dàng đến tay như vậy, mà tình nguyện......"

"Đó là hạnh phúc của cô, không phải của ta." Tôi cắt lời nàng, "Đó là định nghĩa hạnh phúc của bản thân cô......nhưng cũng chưa chắc đó là hạnh phúc chân chính. Nữ nhân, không nhất thiết phải dựa vào lợi ích nam nhân mà sống, đây là niềm tin đã ăn sâu vào suy nghĩ của ta, không thể thỏa hiệp......bởi vì ta không thuộc vào nơi này!"

"Không thuộc nơi này? Không thuộc nơi này?" Sắc mặt nàng trắng bệch, thì thào ghi nhớ, "Đúng rồi, cô không hề hiếm có ở Phí A Lạp này, cũng không phải nữ chủ nhân hiếm lạ gì. Vậy cô rốt cuộc muốn gì đây?"

"Ta muốn về nhà." Tôi nhẹ nhàng thở dài, mặc kệ rốt cuộc nàng có thể chân chính hiểu được ý tôi không, tôi cũng chỉ mặc mình phát tiết phiền muộn bị kìm nén bấy lâu, "Ta muốn được tự do......"

Nắng chói trên bầu trời xanh ngoài khung cửa, bầu không khí tươi mát khiến kẻ khác say mê, nhưng bầu trời bao la như thế, lại không chứa được con tim yếu ớt này của tôi.

Trong phòng nhỏ một mảng tịch mịch, tĩnh lặng không chút tiếng động, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có chim nhỏ bay qua, tiếng vỗ cánh khiến người ta khát khao vô tận.

"Đông Ca......"


"Ừ?"

"Cô có biết không? Hôm qua gia đã tuyên bố trước mặt mọi người trên điện, rằng sau khi hắn về già, tất cả thê thiếp đều sẽ thuộc về nhị a ca."

"Ầm" một tiếng, chim chóc bay lượn chẳng biết vì sao, lại va đầu vào khung cửa sổ, rơi xuống đất.

Trong phút chốc tôi xoay người, lẳng lặng nhìn nàng.

Trong sắc mặt tái nhợt của A Ba Hợi lộ ra một vẻ thản nhiên, đỏ bừng trong suốt, đôi mắt lóe sáng.

Cảm giác chóng mặt đột nhiên kéo đến.

Hôn phối của người Nữ Chân thịnh hành tục "Chuyển phòng", tức là cha chết mẹ kế thành vợ, anh chết chị dâu thành vợ, chú chết cũng dựa theo như thế. Cho nên Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã chỉ rõ sau này khi trăm tuổi già chết đi, Đại Thiện có tiếp nạp thê thiếp vốn cũng không có gì đáng trách, đây vốn là chuyện mà tôi đã sớm biết được, nhưng......vì sao A Ba Hợi lại có ánh mắt dịu dàng như thế?

Loại ánh mắt này khiến lòng tôi kinh sợ!

"Cô......cô......" Tôi thì thào phun ra hai tiếng, nhưng cảm giác như cổ họng bị mắc xương, lấp bấp nói không ra lời.

Trong giây lát, thần sắc trên mặt nàng thu lại, khôi phục lại dáng vẻ ung dung đẹp đẽ và cao quý của một phúc tấn, kín đáo cười với tôi: "Ta về đây. Chuyện gia giao, ta cũng làm xong rồi......cô yên tâm, khi hắn hỏi, thứ gì nên thì ta sẽ liền nói, thứ không nên ta tuyệt đối sẽ không lắm lời."

Tôi cười giễu: "Phúc tấn xin cứ thoải mái. Đông Ca cũng thế."

Đến khi nàng đi rồi, Cát Đái khéo léo từ từ tiến vào. Tôi nhìn nàng, lại ngẩng đầu nhìn trời ngoài cửa sổ, chợt than: "Chỉ sợ là sắp chuyển trời rồi......"

"Sẽ không đâu ạ." Nàng hoang mang nói, "Thời tiết hôm nay tốt lắm, trời sẽ không thể mưa được."

"Chỉ sợ hiện tại không sao, nhưng khó tránh khỏi sau này......"

"Cách cách đang nói gì vậy ạ? Nô tài nghe không hiểu gì cả."

"Người nghe không hiểu mới là người có phúc......em ngây ngốc để làm gì, điểm tâm ta muốn đâu?"

Hai tay nàng trống rỗng, đờ ra, rồi mới kêu lên: "A! Em để quên trong phòng bếp rồi......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui