Cuối cùng, tôi vẫn không được toại nguyện.
Tuy rằng tôi kháng cự cứu chữa, nhưng dưới sự uy hiếp của Nỗ Nhĩ Cáp Xích "Cứu sống thì thưởng, cứu không được thì chết.", khiến đám đại phu không ai không nơm nớp lo sợ, dường như liều mạng canh giữ trước giường tôi suốt hai mươi bốn tiếng.
Không chỉ thế, cách hai cánh cửa, là âm thanh leng keng niệm chú của Tát Mãn, trên dây thần kinh yếu ớt của tôi tựa như kim châm——Không biết là vì sao, đối với vị Tát Mãn đó trong lòng tôi có một loại sợ hãi không thể kháng cự, mỗi lần bọn họ niệm chú, thì ý thức mà tôi cố tình mê man lại bị thức tỉnh.
Cứ như thế, suốt bảy tám ngày liên tục, những đại phu đó cuối cùng cũng vui mừng khóc lên nói với Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang đến thăm bệnh, rằng tính mệnh của Đông Ca cách cách đã không có gì đáng lo ngại.
Xem ra số mệnh quả nhiên không thể làm trái!
Tôi không thể làm ra những việc nghịch thiên đối với số mệnh đã được định trước của Đông Ca! Tôi nhất định sẽ tiếp tục ngoan ngoãn ở lại thân thể này, chịu đủ mọi dày vò tra tấn đầy thống khổ!
Giữa năm, Nỗ Nhĩ Cáp Xích bắt đầu thiết lập kỳ chế [hệ thống cờ], lập ra bốn kỳ là Hoàng, Hồng, Bạch, Lam.
Cứ ba trăm trai tráng Nữ Chân lập thành một Ngưu Lục(1), thủ lĩnh là Ngưu Lục Ngạch Chân; năm Ngưu Lục lại lập thành một Giáp Lạt(2), thủ lĩnh là Giáp Lạt Ngạch Chân, thống lĩnh một nghìn năm trăm người; năm Giáp Lạt lập thành một Cố Sơn(3), thủ lĩnh là Cố Sơn Ngạch Chân, một Cố Sơn là một kỳ, tổng cộng gồm bảy nghìn năm trăm người.
(1)Ngưu Lục: Hán Việt là Tá lĩnh, một đơn vị của Bát kỳ thời nhà Thanh. Khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích kiến lập quân sự Kiến Châu Nữ Chân (1601).
(2)Giáp Lạt: Hán Việt là Tham lĩnh.
(3)Cố Sơn: Hán Việt là Đô thống
Các kỳ lấy màu sắc khác nhau để đánh dấu.
Trong bốn kỳ, Nỗ Nhĩ Cáp Xích dẫn Hoàng kỳ, ba kỳ còn lại bổ nhiệm cho Thư Nhĩ Cáp Tề làm chủ Lam kỳ, trưởng tử Chử Anh làm chủ Bạch kỳ và Hồng kỳ do thứ tử Đại Thiện làm chủ.
Bổ nhiệm chủ nhân cho bốn kỳ đồng thời cũng có ý nghĩa, Đại Thiện sẽ vì thế mà bước vào tầng cao thống trị của Kiến Châu, tham dự thời chính, mà cuộc đấu võ hai người giữa hắn và huynh đệ Chử Anh của mình cũng đã được giật màn.
Điều này......chính là điều tôi khuôn muốn nhìn thấy nhất!
Đảo mắt thu đi đông đến, tinh thần của tôi trước sau không hề vực dậy nổi, Cát Đái mỗi ngày đều đỡ tôi vào trong viện phơi nắng, nói giỡn chọc tôi cười, tôi cũng rất ít khi mở miệng nói lại.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích về sau cũng không đến, Chử Anh có đến hay không tôi cũng không rõ, nhưng Đại Thiện mỗi ngày đều đến, nhưng tôi chưa từng để hắn bước vào phòng.
Tôi biết mình nhẫn tâm! Nhưng nhẫn tâm mới là tốt với hắn! Chúng tôi đều con rất non nớt, rất khờ dại, so với tâm kế chơi đùa của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đa mưu túc trí kia, chúng tôi đùa không lại!
Chúng tôi đã định......hữu duyên vô phận!
Trong khoảng thời gian này thì Hoàng Thái Cực thỉnh thoảng cũng sẽ lại đến thăm. Khí thế của hắn càng lúc càng lạnh lùng bức người, khí tức non trẻ trên mặt hắn đang dần rút đi, đổi lại lộ ra nét tuấn lãng ngây ngô đặc thù của một thiếu niên. Tôi ý thức được rõ ràng, rằng đứa trẻ này rồi cũng sẽ giống như Chử Anh và Đại Thiện, càng lúc càng xa, cuối cùng người ở tại chỗ này, chỉ có mỗi mình tôi mà thôi.
Giữa tháng mười một, hôn lễ giữa Nỗ Nhĩ Cáp Xích và Ô Lạp Na Lạp A Ba Hợi diễn ra cực kỳ náo nhiệt cùng long trọng. Cát Đái bởi vì là đường cô của A Ba Hợi, nên đã bị kéo đi làm người nhà của tân nương——Yêu cầu vô lý này có chút quá đáng, vào lúc Cát Đái bị thị vệ dẫn đi, kinh ngạc nói không nên lời, chỉ có lòng tôi là mơ hồ đoán ra, việc này không phải chủ ý của A Ba Hợi mà là chủ ý của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, đơn giản là muốn mượn việc này để khoe khoang thị uy của mình.
Hôm sau khi Cát Đái trở về liền lắc đầu nói với tôi, quá mức xa xỉ, chỉ sợ A Ba Hợi không có phúc để hưởng thụ.
Tôi nghe xong chỉ ảm đạm cười. Nàng ta có phúc hay vô phúc đó là chuyện của nàng ta! Mọi người chỉ quan tâm cuộc sống của mỗi người, dù sao trên đời này nữ nhân có thể sống theo ý nguyện của chính mình thật sự là quá ít!
Nửa tháng sau thành hôn, nghe nói rằng Nỗ Nhĩ Cáp Xích không hề bước chân qua cửa phòng của các phúc tấn khác, một mực sủng ái một mình A Ba Hợi——Xem ra trong thành rào này, giống như một tổ ong bị chọc vào, chỗ bé nhỏ hết sức yên tĩnh của tôi rốt cuộc bị đám nữ nhân ấy thay phiên nhau giẫm vào. Vỗn còn tưởng các nàng cả đời này cũng sẽ không quay lại với tôi, ai ngờ mấy nữ nhân thất sủng này sau khi có mục tiêu mới xuất hiện, liền tự động xem tôi là quân đồng minh của các nàng.
Thật là buồn cười đến cực điểm!
Tôi không chịu nổi việc các nàng thường xuyên đến quấy rầy tôi, miễn cưỡng nhịn được mấy ngày, cuối cùng sau khi tỉnh dậy vào một ngày nọ, cân nhắc nhiều lần, liền gọi Cát Đát giúp tôi truyền một lời nhắn đến Nỗ Nhĩ Cáp Xích, bảo hắn trói mấy bà vợ lớn nhỏ của hắn lại, đừng có đến làm phiền tôi nữa.
Ai mà nghĩ được rằng, ba ngày sau, liền nghe được Nỗ Nhĩ Cáp Xích ấy mà lại ném xuống Ô Lạp Na Lạp thị ân sủng trăm chiều kia, mang cống phẩm đến Bắc Kinh.
Đây là lần thứ năm Kiến Châu tiến cống lên Minh triều, vốn đã định là do Thư Nhĩ Cáp Tề dẫn người đến kinh thành, nhưng cuối cùng không ngờ đến Nỗ Nhĩ Cáp Xích lại tự mình thành hành.
Năm Nhâm Dần, Minh Vạn Lịch thứ ba mươi.
Vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của tôi, nô tài đến cửa tặng lễ nối liền không dứt.
Mỗi lần Cát Đái bưng hộp quà vào cửa, đều sẽ nói, đây là của ai tặng, trước tiên đứng một bên nhìn sắc mặt tôi, sau đó mới xử lý. Tôi đối với những thứ này không có hứng thú, liền tiện tay thưởng cho a hoàn cùng mụ tử trong phòng, khiến bọn họ phấn khởi tựa như đang ăn tết.
Không bao lâu, Cát Đái mang vẻ mặt dè dặt sải bước tiến vào, nhìn thấy trên tay nàng đang bưng ba chiếc hộp với kiểu dáng cùng màu sắc khác nhau, bất giác ngẩn ra.
"Đây là của ai tặng?" Chỉ nhìn vào trang trí ngoài hộp liền có thể cảm nhận được thứ giá trị bên trong.
Cát Đái dè dặt đưa cho tôi một hộp gỗ liêm nạm viền vàng: "Đây là đại......đại a ca......"
Không đợi nàng ngập ngừng nói hết, tôi đã đoạt lấy hộp gỗ liêm kia, giơ lên cao không chút lưu tình mà đập xuống, chiếc hộp bể năm xẻ bảy.
Nô tài trong phòng nhất thời bị hoảng sợ, đại khái bọn họ chưa từng thấy qua tôi nổi giận như thế.
Trái lại Cát Đái hơi bình tĩnh, lại lần nữa cầm lấy hộp gấm: "Đây là của Diệp Hách Bố Dương Cổ ạ, còn bên dưới của Na Lâm Bố Lộc tặng......" Nàng giơ mày, chờ tôi bảo.
Tôi hơi gật gật đầu: "Để lại đi."
Diệp Hách và tôi, thế nào lại có tình thân gì đáng kể? Tôi lạnh lùng cười, tiếp tục chọn ra vài thứ tặng người trong đống lễ vật trên bàn.
Lát sau thì mệt mỏi, liền về phòng nằm một lát, đến khi trở ra, quà trên bàn ấy mà đã tăng lên gấp ba, điều này thật khiến tôi lấy làm kinh hãi.
Tuy rằng sinh nhật năm trước cũng có nhận được lễ vật, nhưng chưa từng phong phú như lúc này.
"Những thứ này là của ai tặng?"
"Hồi bẩm cách cách, nô tài không biết ạ." Một tiểu nha đầu đứng trong góc nhút nhát trả lời, đầu cúi rất thấp.
"Cát Đái đâu?"
"Hồi bẩm cách cách, Cát Đái tỷ tỷ đang ở ngoài cửa nói chuyện cùng người khác."
Ánh mắt xuyên qua lỗ vuông trên song cửa, tôi thản nhiên lướt qua, đã thấy Cát Đái đang mặc một chiếc áo chẽn màu mực đứng ở cửa viện, giữa khe cửa nhỏ hẹp đang mở ra phân nửa khẽ lay động, trong khe cửa tôi còn nhìn thấy rõ ràng một thân ảnh cao gầy quen thuộc, trong lòng hoảng hốt, vội cúi đầu, vờ như không thấy, nhưng tay đang cầm trà lại không kìm được mà run lên.
Cũng không biết qua bao lâu, Cát Đái tay chân nhẹ nhàng sải bước tiến vào, tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện nàng. Nàng chưa đoán được thì tôi đã đứng lên, khẽ sửng sốt, trên mặt cực kỳ túng quẫn, lặng lẽ khép chặt tay vào trong tay áo.
"Lấy nó ra." Tôi yếu ớt thở dài.
"Cách cách......" Cát Đái cất bước đi đến trước mặt tôi, tay đang nắm chặt lặng lẽ mở ra, một chiếc nhẫn phỉ thúy màu lục trong suốt lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay trắng noãn của nàng.
Ánh mắt tôi buồn bã, ngực như bị trúng một búa.
Hơn nửa ngày, tôi mới đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn phỉ thúy ấy, chậm rãi đeo vào ngón trỏ tay mình, kích cỡ vừa vặn đến nỗi khiến người khác phải thở dài.
Người Mãn thích đeo nhẫn, cũng thịnh hành việc lấy nhẫn tặng người, nhưng người tặng chiếc nhẫn với kích cỡ đã được đo định như này, chỉ có hắn......
"Cách cách, có muốn ra ngoài gặp nhị gia không ạ? Ngài ấy......vẫn còn ở ngoài cửa."
Tôi cười chua chát, gỡ nhẫn xuống, bỗng nhiên vớ lấy một khối ngọc chặn giấy.
"Cách cách——"
"Choang!" Đồ chặn giấy đập vào chiếc nhẫn, giống như đập vào ngón trỏ của tôi, đau thấu tâm phế.
Ngọc bị đứt thành ba đoạn, nếu không có chất liệu phỉ thúy cứng rắn. Sợ là một kích này đã hóa thành bột mịn mất rồi. Tôi lấy ba đoạn vỡ nhỏ kia thả vào tay Cát Đái, lạnh nhạt nói: "Đem thứ này trả lại cho chàng."
"Cách cách......" Cát Đái đau lòng kêu lớn.
Tôi quay đầu, kìm lại lòng mình.
Như thế là tốt nhất! Kết cục giữa tôi và hắn như thế...... là tốt nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...